Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 67 - Thuận Thì Phàm, Nghịch Thì Tiên 1

Dịch: Athox (solo)

Mong được mọi người ủng hộ ít Kim Phiếu lấy động lực

Tà kiếm tiên? Dùng bất diệt nguyên linh để luyện chế Vạn Linh đan?”

Đầu óc Hứa Ứng ong ong choáng váng, nhìn lên trên, tượng thần bốn tay đang cúi người nhìn chằm chằm vào hạt châu, nhưng vị thần linh này đã chết, chỉ có thể xác chứ không còn thần hồn.

Đầu của hắn không nổ tung, ánh sáng lóe lên trong đầu, chính là văn tế chiêu hồn mà Hứa Ứng thấy lúc trước.

Những văn tế này sáng lên, rõ ràng là đang vận chuyển!

Quả chuông la lớn: “Vừa rồi hai gã rồng đá bị khí hương hỏa của tượng thần mê hoặc, thứ bọn chúng đọc chính là văn tế chiêu hồn! Hai gã thần long tự đọc đến chết! Sau khi bọn chúng chết, viên linh châu kia hút hồn phách của chúng vào, đập tan hồn phách, chỉ lưu lại nguyên linh bất diệt!”

Thủ đoạn này cực kỳ tà ác, trong đầu tượng thần khắc đầy văn tế chiêu hồn, trên người tượng thần được quấn bằng khí hương hỏa cực kỳ mạnh mẽ, văn tế chiêu hồn vận chuyển sẽ thu hút sinh mệnh có hồn phách ở xung quanh tới, sau khi đến gần sẽ bị khí hương hỏa mê hoặc, trở nên mê tín.

Sau khi mê tín sẽ dập đầu với tượng thần, không tự chủ được tụng niệm văn tế chiêu hồn, đọc ấy đọc để, đọc tới mức đầu óc nổ tung, hồn phách bay ra khỏi thân thể.

Làm tới bước này rồi còn chưa xong, sau khi đọc tới chết, hồn phách bay lên rồi còn bị văn tế trên tế đàn đập tan, hồn phi phách tán, chỉ còn lại một chút nguyên linh bất diệt cuối cùng, trở thành một phần của Vạn Linh đan!

Quả chuông nói: “Hồn phách được tạo thành từ tam hồn thất phách, nguyên linh bất diệt là căn cơ của hồn phách, không trong tam hồn thất phách, cực kỳ bé nhỏ, chỉ có đập tan tam hồn thất phách mới lấy được một chút xíu nguyên linh bất diệt. Muốn luyện được Vạn Linh đan, ít nhất cần một vạn hồn phách bình thường. Những luyện khí sĩ có đạo thời thượng cổ thường tới diệt trừ lũ ác quỷ lệ quỷ gây hại cho thế gian, luyện chế Vạn Linh đan.”

Hiển nhiên chủ nhân của tế đàn không giết ác quỷ lệ quỷ mà lợi dụng văn tế chiêu hồn để mê hoặc người tới đây, giết người đoạt hồn, phá hồn lấy linh!

Rõ ràng đây là hành vi của tà đạo!

Hứa Ứng ngước nhìn ngôi miếu trôi lơ lửng giữa năm tòa tiên sơn, miệng lẩm bẩm: “Ngoan Thất vẫn đang trong miếu...”

Quả chuông thở dài: “Hắn chết thật thê thảm.”

Hứa Ứng nói: “Có lẽ Ngoan Thất còn sống?”

“Ngươi cứ coi như hắn đã chết đi, dù sao chúng ta cũng không cứu được hắn.”

Hứa Ứng không nói gì nữa, vừa rồi khi y cưỡi quả chuông bay trên trời, đã thấy trên tòa tiên sơn này chi chít những tế đàn, giấu giữa núi rừng.

Nếu đúng như quả chuông đã nói, tà kiếm tiên ở nơi này phá tan hồn phách người khác, dùng nguyên linh bất diệt để chế tạo ra Vạn Linh đan, thế thì phải giết bao nhiêu người, lấy bao nhiêu hồn mới luyện được nhiều linh đan như vậy?

“Kỳ quái, sao tế văn chiêu hồn mà ta lấy lúc nãy không phải chính tông?”

Quả chuông nghi hoặc nói: “Tà kiếm tiên này chế tạo nhiều Vạn Linh đan như vậy, cục diện hùng vĩ đến thế, chắc chắn là loại tàn nhẫn trong giới luyện khí sĩ thượng cổ. Một kẻ như vậy, sao ngay cả văn tế chiêu hồn cũng viết sai mấy phù lục?”

Hứa Ứng run rẩy, việc này đúng là kỳ quái.

Tiên nhân có phạm sai lầm cấp thấp này không?

Đột nhiên, một mùi hương lạ tỏa ra từ tế đàn, đó là mùi Vạn Linh đan sắp hoàn thành.

Đó là một mùi thơm kỳ diệu, mũi thơm bình thường chỉ là với mũi, còn mùi thơm của Vạn Linh đan lại nhắm vào linh hồn, khiến người ta ngửi một cái là cảm thấy hồn phách thèm khát, chỉ hận không thể lao tới nuốt chửng vào bụng!

Hai gã rồng đá còn lại trong bốn con thần long ở văn miếu, bọn họ là thần linh được thưởng thụ hương hỏa thờ cúng, không có thân thể chân chính, trong khí hương hỏa đầy rẫy dục vọng của mọi người, lại là linh thể thần hồn, khó mà chịu nổi mùi thơm này.

Vừa rồi hai gã rồng đá còn lẳng lặng đau buồn trước cái chết của huynh đệ, lúc này lại nhao nhao lao về phía tế đàn, la lớn: “Viên linh đan này là của ta!”

Gã rồng đá sau lưng Hứa Ứng nhanh chóng lao tới, dọc đường hiện ra chân thân rồng đá, đạp lên mây khói lướt lên không, khí hương hỏa hóa thành từng thanh phi kiếm chém về phía một con rồng đá khác trên không trung.

Con rồng đá còn lại chiếm ưu thế không trung, phi kiếm từ trên đánh xuống.

Phi kiếm xé gió, bay vù vù, đâm vào người bọn họ, làm ánh lửa lóe lên.

Hai con rồng đá đánh nhau giữa không trung, chém giết tới mức nổi nóng, bất chấp tình huynh đệ, chỉ muốn giết chết đối phương, đoạt lấy Vạn Linh đan.

Đột nhiên, một con rồng đá đè lên con còn lại, đập cái rầm xuống tế đàn, giơ móng vuốt chụp vào viên Vạn Linh đan giữa tế đàn, hét lớn: “Ta có dự cảm, ăn viên linh đan này, ta sẽ thành tiên!”

“Rầm!”

Cái đầu hắn nổ tung, hồn phách bay lên, mờ mờ ảo ảo. Đột nhiên lại một tiếng rầm khác vang lên, con rồng đá bị ép bên dưới cũng tự nổ đầu, hồn phách của hai con rồng lơ lửng trên không trung, vẫn đang chém giết, kêu la: “Linh đan là của ta!”

Hồn phách của bọn chúng không bay về phía Vạn Linh đan mà bị tế văn chiêu hồn trong đầu tượng thần bốn tay dẫn dắt, bay về phía cái đầu của tượng thần bốn tay.

Trên tế đàn, rồng đá cứng đờ tại đó không hề nhúc nhích, mấy tảng đá rơi từ cái đầu đã nổ xuống đất, phát ra tiếng lạch cạch.

Hứa Ứng đứng yên tại chỗ, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà bốn tên kình địch đã mất mạng, thiếu niên không khỏi ngạc nhiên.

“Vạn Linh đan này đúng là quỷ dị.”

Hứa Ứng cẩn thận từng chút một đi lên trước nói: “Ngài chuông, dùng Vạn Linh đan có lợi ích gì?”

Quả chuông nói: “Ta chỉ nghe nói Vạn Linh đan có thể chữa trị thương tích về mặt nguyên thần, tu bổ hồn phách hụt, chưa nghe tới những lợi ích khác.”

Nó dừng lại một chút nói: “Thời đại của ta đã là thời mạt pháp của luyện khí sĩ, rất nhiều thứ đã thất truyền. Tuy chủ nhân ta có tư chất tuyệt thế nhưng vẫn không phải cái gì cũng biết, càng không nói tới ta.”

Giọng nói của nó hơi buồn bã. Chủ nhân với tư chất tuyệt thế, sau khi trấn áp yêu nữ cũng biến mất khỏi thế gian. Suốt ba ngàn năm, nó không có bất cứ tin tức gì về chủ nhân.

Hứa Ứng đi tới trước tế đàn, thần thức bị tiếng tụng niệm của vạn dân quấy nhiễu, bên tai vang lên từng tiếng tụng niệm, không nhịn được muốn quỳ xuống, biến thành tín đồ của bức tượng thần bốn tay này!

“Nếu ta không luyện thành thần thức, chỉ e sẽ giống như bốn con rồng của văn miếu, chết ở nơi này!”

Hứa Ứng ổn định thần thức, mặc cho tiếng vạn dân tụng niệm bên tai mạnh mẽ đến đâu, trong lòng vẫn bất động, vững chắc như một, tiếp tục tiến tới!

Mấy năm nay y tu luyện Thái Nhất Đạo Dẫn Công, giờ lợi ích đã thể hiện, khí hương hỏa của pho tượng thần bốn tay này nồng đậm như vậy nhưng không thể áp đảo thần thức của y!

Hứa Ứng đi tới dưới dân tượng thần, ngước đầu lên nhìn, chỉ thấy tượng thần lấp lóe ánh kim, hương hỏa nồng đậm, thầm nghĩ: “E rằng đạo hạnh của thần linh này không chỉ là năm trăm năm! Có thể lên tới tám trăm năm hay một ngàn năm!”

Thần Châu địa địa, rất dễ tìm được miếu thờ có hương khói suốt năm trăm năm không ngừng, nhưng ngôi miếu lớn có hương khói suốt tám trăm năm hay một ngàn năm thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Vừa rồi lúc ở trên trời y liếc mắt nhìn một cái đã thấy mấy chục tế đàn, mỗi tế đàn lại có một bức tượng thần, tức là mấy chục pho tượng thần.

Lại thêm những nơi trên ngọn núi này mà y không nhìn thấy cộng với bốn tòa tiên sơn khác, e rằng số lượng tượng thần càng nhiều!

Như vậy, những thần linh này ở đâu ra?

Hứa Ứng nhẹ nhàng nhảy lên, tới trên tế đàn.

Đột nhiên, tiếng vạn dân tụng niệm bùng lên, cực kỳ ồn ào, khiến cái đầu Hứa Ứng phình to như sắp nổ tung!

“Coong!”

Tiếng chuông vang vọng, du dương quanh quẩn, bảo vệ đầu óc của Hứa Ứng, ngoại pháp bất xâm.

Cái đầu phình to của Hứa Ứng đã khôi phục như thường, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, đi lên vào tế đàn, lấy viên Vạn Linh đan lơ lửng trong tế đàn xuống, dò hỏi; “Người bình thường có thể ăn Vạn Linh đan không?”

Quả chuông nói: “Ta cũng không biết. A Ứng, ta cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, tốt nhất chúng ta nên rời khỏi đây nhanh lên.”

Hứa Ứng cũng cảm thấy bản thân như quên mất điều gì đó, ngửa đầu lên nuốt viên Vạn Linh đan vào bụng, còn chưa kịp thưởng thức xem có mùi vị gì đã thấy ngón tay của pho tượng thần bốn tay bên rìa tế đàn đang khẽ nhúc nhích!

Hứa Ứng lập tức hiểu ra, rốt cuộc mình quên mất chuyện gì.

Bình Luận (0)
Comment