Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 637 - Thủ Lĩnh Chính Đạo 1

Bạch Thu Tư sắc mặt kỳ quái nhìn sang Hứa Ứng, nói nhỏ: “Vừa rồi ngươi cũng nhắc tới tổ pháp, chẳng lẽ có tổ pháp thật?”

Hứa Ứng cười nói: “Đương nhiên là có! Tổ pháp là do ta truyền ra.”

Bạch Thu Tư vội vàng che miệng hắn, nói nhỏ: “Ngươi nhỏ giọng chút, đừng lớn tiếng như vậy!”

Nhưng nam nhân có nốt ruồi lệ lại như cảm nhận được khởi nguồn của âm thanh này, lập tức quay đầu nhìn về phía bọn họ.

Bạch Thu Tư biến sắc, dậm chân tu nói: “Lần này thì toi rồi! Hắn phát hiện ra vị trí của ta rồi.” Cô còn chưa dứt lời đã thấy nam nhân có nốt ruồi lệ che kín mặt kính.

Khoảnh khắc sau bầu trời của địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa này rung chuyển kịch liệt, nam nhân có nốt ruồi lệ từ trên thiên ngoại đi vào, giọng nói hiền hòa: “Thu Tư, con yên tâm đi, ta sẽ không đả thương con, càng không ăn thịt con. Ta còn muốn nhờ thủ đoạn của con để tránh né...”

Hắn mới nói đến đây lại thấy Hứa Ứng đứng bên cạnh Bạch Thu Tư, lập tức biến sắc không cần nghĩ ngợi nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

Hứa Ứng cười nói: “Vị đạo hữu này, sao lại vội vàng như vậy?”

Nam nhân có nốt ruồi lệ không nói một lời, tế ra từng động thiên, lớn lớn nhỏ nhỏ, khoảng hơn sáu trăm tòa, nguyên thần của hắn hiển hiện, cao khoảng trăm trượng, ngồi trong hư không, những động thiên kia bay lượn xung quanh hắn.

Hắn nhảy lên không trung, mang theo đống động thiên xé gió bay đi, thân hình biến mất trong đầm lầy.

Hứa Ứng thấy vậy là biết chắc chắn hắn không phải kẻ gặt hái sau cùng.

Bạch Thu Tư kinh ngạc, không biết vì sao sư phụ mình vừa thấy Hứa Ứng đã biến sắc, hoảng hốt bỏ chạy.

Hứa Ứng nhấy nháy mắt, bước chân tới nói: “Tuy hắn không phải kẻ gặt hái cuối cùng, nhưng chắc chắn kẻ gặt hái cuối cùng đã để mắt tới hắn! Chỉ cần theo dõi hắn, chắc chắn sẽ thấy kẻ gặt hái kia!”

Y bước một bước tới là ra ngoài địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa, thậm chí Bạch Thu Tư không thấy y làm cách nào rời khỏi địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của mình.

Cô thầm kinh ngạc, lúc trước Hứa Ứng chỉ là một luyện khí sĩ nho nhỏ na khí song tu, bản lĩnh kém xa cô, không ngờ mấy năm không gặp mà bản lĩnh của Hứa Ứng đã tới mức cô hoàn toàn không nhìn thấu.

Sở Tương Tương cũng đi theo Hứa Ứng, ra khỏi địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của cô. Bạch Thu Tư thấy vậy vội vàng xông ra, nhảy lên lưng long mã lao lên khỏi mặt nước, hô to: “Đợi ta với!”

Cô vừa dứt lời, đột nhiên một con rắn lớn dài tới mấy trăm trượng thò đầu xuống từ đám mây, cười nói: “Hóa ra là Bạch cô nương, Bạch cô nương muốn đuổi theo A Ứng? Mau lên trên người ta, ta dẫn cô đuổi theo bọn họ.”

Bạch Thu Tư nghi hoặc không thôi: “Ngươi là... ngươi là con rắn bên cạnh Hứa Ứng năm xưa?”

Cô kinh ngạc nói: “Làm sao ngươi hóa thành khổng lồ như vậy? Không đúng, khí tức của ngươi...”

Cô càng kinh ngạc, vội vàng ổn định tâm thần, để long mã nhảy lên người Ngoan Thất.

Ngoan Thất lập tức ước lượng, đằng vân giá vũ, quanh người nổi lên phong lôi, đuổi theo hướng Hứa Ứng vừa đi. Hắn vẫn còn sức nói:

“Bạch cô nương, A Ứng đang đuổi theo sư phụ cô à? Xem ra sư phụ của cô không phải khách câu cá mà là dân cắt rau hẹ rồi. Bản lĩnh của hắn không phải tuyệt đỉnh, cô có thể yên tâm.”

Bạch Thu Tư trợn mắt há hốc mồm, miệng lẩm bẩm: “Thế nào là khách câu cá, thế nào là dân cắt rau hẹ?”

Ngoan Thất cười nói: “Khách câu cá cổ xưa hơn, đám người này chiếm được truyền thừa na pháp của bất tử dân, đa số dung hợp các loại động thiên thành một, chỉ còn lục đại động thiên. Dân cắt rau hẹ không có chân truyền, bọn họ chỉ biết cắt động thiên của na tiên xuống ghép lên người mình, không thể gộp lại được. Dân cắt rau hẹ này thường là sản phẩm sau khi luyện khí sĩ xuống dốc.”

Bạch Thu Tư nghe vậy cái hiểu cái không, trong lòng chỉ thấy kinh ngạc: “Sau khi từ biệt Hứa Ứng, ta mới ẩn cư mấy năm, sao thiên hạ lại biến đổi nhanh thế? Ngay cả con rắn lớn này cũng hóa thành lợi hại như vậy?”

Ngoan Thất chở cô bay vun vút về phía đông, qua không biết bao nhiêu vạn dặm, cuối cùng cũng đuổi kịp Hứa Ứng ở Thái Hành sơn.

Hứa Ứng đuổi theo nam nhân có nốt ruồi lệ vào trong Thông Thiên hạp, Bạch Thu Tư nhảy khỏi đầu con rắn lớn, nhìn từ xa lại, chỉ thấy sư phụ mình đang đứng dưới một thác nước, quay lưng về phía bọn họ.

Bạch Thu Tư cố nén nỗi sợ trong lòng, đang định lên tiếng thì thấy một làn gió thổi qua, thân hình nam nhân có nốt ruồi lệ bị thổi lung lay.

Hắn quay đầu lại cười, trong nụ cười đầy vẻ thản nhiên, không còn bất cứu lưu luyến nào đối với thế tục.

“Thu Tư, con đến rồi.” Nam nhân có nuốt ruồi lệ cười nói.

Hứa Ứng khẽ nhíu mày, hắn đã bị người khác gặt hái.

“Ta bám rất sát, chắc chắn kẻ vừa gặt hái hắn còn chưa đi xa!”

Đột ngột trong lòng Hứa Ứng có cảm giác, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên bầu trời có xiềng xích rung động ầm ầm, một cỗ quan tài đen bay qua.

"Thanh Bích cô nương!"

Trái tim Hứa Ứng bỗng đập loạn nhịp hai lần, quan tài đen và xiềng xích bay qua không trung hết sức quen thuộc, chính là trang phục thường thấy của Thanh Bích tiên tử.

Hắn đột nhiên nghĩ tới, lúc trở Vân Mộng trạch, hắn trốn trong địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của Bạch Thu Tư đã thấy nam nhân có nốt ruồi lệ này truy sát Bạch Thu Tư, còn sau lưng nam nhân có nốt ruồi lệ chính là Thanh Bích tiên tử!

Bây giờ nam nhân có nốt ruồi lệ đã chết, Thanh Bích ngay gần đó, chẳng lẽ Thanh Bích là kẻ gặt hái sau cùng?

Quả chuông và Ngoan Thất cũng kêu lên sợ hãi, bọn họ cũng nhận ra lai lịch của quan tài đen và xiềng xích.

Lúc ở ngôi miếu hoang trên Thạch sơn, bọn họ một là xà yêu theo Hứa Ứng tới miếu hoang tránh né Nại Hà xâm lấn, một là quả chuông trấn áp Thanh Bích. Đêm hôm đó Nại Hà xâm lấn, thuộc hạ của Từ Phúc tiến đánh miếu hoang, thả Thanh Bích tiên tử ra, từ đó mới có nhân duyên.

Sau đó mỗi lần gặp lại là trùng phùng.

Xiềng xích và Quan tài là bảo vật mà Lý Tiêu Khách dùng để trấn áp cô, sau khi bị cô luyện hóa lại trở thành pháp bảo của cô.

Thanh Bích tiên tử xuất hiện ở đây khiến bọn họ khá bất ngờ.

Ngoan Thất run rẩy nói: “A Ứng, ngươi nói xem liệu Thanh Bích tiên tử có phải kẻ gặt hái sau cùng không?”

Hắn vừa dứt lời, quả chuông lại không nhịn được run rẩy, phát ra tiếng vang leng keng: “Có thể lắm. Lão ma đầu Thanh Bích này âm hiểm gian xảo, cố ý để chủ nhân Lý Tiêu Khách nhà ta trấn áp ba ngàn năm, sau khi phá giếng chui ra lại dụ dỗ thiếu niên ngây thơ, che giấu diện mạo thật của mình, sau đó nhân cơ hội gặt hái khách câu cá trong thiên hạ...’

Ngoan Thất kêu lên: “Thanh Bích lão ma sắp thành tiên rồi!”

“A ba a ba!” Bạch Thu Tư vung vẩy cánh tay nói, trên đầu có cọng cỏ mọc ra từ lúc nào chẳng hay.

Hứa Ứng bay lên không trung, đuổi theo hướng Thanh Bích tiên tử vừa đi. Quả chuông vội vàng bay lên đầu con rắn, Sở Tương Tương cũng tới trên đỉnh đầu Ngoan Thất, Bạch Thu Tư thoáng chần chừ rồi cũng đi theo.

Con rắn lớn bay lên không, đuổi theo Hứa Ứng.

Bình Luận (0)
Comment