Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 628 - Đều Trong Hũ Của Ta 2

Nhưng hắn đã tàn tật, khúc cuối Thiên kiếp, hắn không còn sức đối đầu, chỉ có thể dùng Ngũ Sắc Tiên Vương kỳ che đầu, giữ lại tính mạng, cho nên thân thể từ cổ trở xuống không còn cảm giác.

Đương nhiên hắn đã vượt qua Thiên kiếp, nhưng lại trở thành tiên nhân tàn tật trên thế giới, đúng là châm chọc.

“Hứa Ứng, đạo hữu? Hắn không xứng.”

Chu Thiên tử lạnh lùng nói: “Hắn chỉ lợi dụng ta tìm kiếm Thiên thần, thu được phù văn Thiên đạo mà thôi. Quả nhân và hắn chỉ là lợi dụng lẫn nhau, sao lại gọi là đạo hữu được?”

Thái sư Khương Tề biết hắn còn tức giận, vì vậy tế ra pháp môn na tổ nói: “Mời bệ hạ xem thử.”

Ánh mắt Chu Thiên tử nhìn vào tổ pháp mà thẻ ngọc vừa chiếu ra, ổn định lại cảm xúc, tìm hiểu kỹ càng. Một lúc lâu sau hắn mới nói: “Thái sư, ngươi thấy sao?”

Khương Thái sư đáp: “Thần ra ngoài du lịch, nghe được rất nhiều lời đồn, đơn giản là nói thần tiên bất lão đã nhập ma, truyền tổ pháp giả, định gặt hái toàn thiên hạ. Bất cứ ai dám tu luyện đều bị hắn gặt hái.”

Chu Thiên tử đọc lại tổ pháp lần nữa nói: “Còn gì nữa không?’

Khương Tề nói: “Thần nghĩ là, hành động này có hai ích lợi. Thứ nhất truyền tổ pháp ra khắp thiên hạ, có cạm bẫy, có thể gặt hái người trong thiên hạ, tăng cường thực lực bản thân; không có cạm bẫy thì người trong thiên hạ trở nên cường đại, có trợ giúp lớn trong việc đối phó với bên trên. Thứ hai, dẫn đám khách câu cá dân cắt rau hẹ ra, thậm chí dẫn ra na tổ đi ra!”

Chu Thiên tử hỏi lại: “Vì sao?”

Khương Tề nói: “Người trong thiên hạ tu luyện tổ pháp là có thể cắt bỏ động thiên của người không tu luyện tổ pháp, vì vậy khách câu cá và dân cắt rau hẹ không thể không tu luyện. Nhưng bọn họ lại lo đây là cạm bẫy, không dám tu luyện. Muốn giải quyết vấn đề này thì biện pháp tốt nhất chính là xử lý người tạo ra vấn đề.’

Chu Thiên tử nhẹ nhàng gật đầu nói: “Hứa Ứng tạo ra vấn đề này là muốn dụ bọn họ hiện thân.”

Khương Tề nói: “Trên người Hứa Ứng còn có bốn động thiên na tổ, bốn tòa động thiên này cũng thu hút bọn họ tới. Đồng thời Hứa Ứng lại có bản lĩnh cắt giảm bảy phần mười uy lực Thiên kiếp, cũng trở thành lý do cho bọn họ buộc phải tới tìm Hứa Ứng.”

Chu Thiên tử nhìn thẻ ngọc lơ lửng trong không trung, dò hỏi: “Thế rốt cuộc trong thẻ ngọc có phải tổ pháp hay không?’

Khương Tề do dự một hồi rồi nói: “Theo ngu ý của thần, Hứa đạo hữu không phải loại người tàng tư giấu giếm, có lẽ hắn công khai tổ pháp thật sự ra ngoài. Vì vậy, thần cho rằng tổ pháp trên thẻ ngọc là tổ pháp thật sự.”

Chu Thiên tử khóe mắt giật giật, đột nhiên cười lạnh nói: “Quả nhân không tin! Chắc chắn trong tổ pháp này có cạm bẫy! Hứa Ứng là loại bảo thủ, muốn khống chế hết thảy, hắn muốn quyền lực khống chế tất cả mọi người trong thiên hạ, cho dù hắn không cần quyền lực này cũng muốn nắm giữ sinh tử của tất cả mọi người trong thiên hạ vào tay!”

Khương Tề cúi đầu: “Vậy bệ hạ có định tu luyện tổ pháp này không?’

Chu Thiên tử hừ lạnh một tiếng nói: “Ta đã là tiên nhân tại nhân gian, còn tu luyện tổ pháp gì?’

Khương Tề thoáng chần chừ, không hỏi tiếp. Hắn vốn định hỏi Chu Thiên tử các tướng sĩ vốn định phế bỏ tu vi, tu luyện tổ pháp từ đầu. Có điều cứ nhìn thái độ của Chu Thiên tử là biết, chắc chắn hắn sẽ không đáp ứng.

“Đã tìm ra phản tặc Trúc Thiền Thiền chưa?” Chu Thiên tử hỏi.

Khương Tề lắc đầu nói: “Đã phái người điều tra tung tích cô ta.’

Chu Thiên tử ho khan kịch liệt, lại nói: “Các ngươi còn phải đi tìm tiên dược, tìm tiên sơn, tìm Côn Lôn, khụ khụ khụ...”

Khương Tề xưng phải: “Bệ hạ nghỉ ngơi cho sớm.”

Hắn ra khỏi di tích Hạo Kinh, nhìn lên bầu trời, trong lòng thầm nhủ: “Hứa Ứng, rốt cuộc ngươi định làm gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình có thể chống lại khách câu cá, dân cắt rau hẹ hay sao? Nhưng ngươi có biết không, sau lưng đám người này còn bóng dáng na tổ...”

Hàm Dương, Tổ Long đứng trên thành lầu cầm một thẻ ngọc, quan sát kỹ càng, đột nhiên bộp một tiếng bóp nát thể ngọc.

“Phải phế bỏ tu vi mới có thể tu luyện, trẫm sẽ không làm thế.”

Hắn nhìn về phía núi non tươi đẹp, giọng nói trầm tràm: “Trẫm đã bổ sung vị trí Côn Lôn còn thiếu, đạo pháp thần thông đã không còn sơ hở. Trẫm muốn độ kiếp, không phải độ kiếp như Từ Phúc dựa vào vật ngoại thân, cũng không phải độ kiếp như Chu Thiên tử nhờ người khác gọt bớt bảy thành uy lực Thiên kiếp.”

“Trẫm không phải loại không có năng lực như chúng! Trẫm muốn độ kiếp là dựa vào thực lực của bản thân, dùng thủ đoạn đường đường chính chính đối đầu với Thiên kiếp! Đánh bại Thiên kiếp!”

Trên Cửu Nghi sơn, mộ của Chu Tề Vân, A Phúc ngốc nghếch tựa người vào mộ, tế thẻ ngọc lên.

“Tổ pháp Nê Hoàn cung, nếu có giấu cạm bẫy, thế thì có thể gặt hái toàn bộ mọi người trong thiên hạ, vô số da người bay bồng bềnh trên bầu trời của thế giới Nguyên Thú, quả là tráng lệ.’

A Phúc ngốc nghếch thản nhiên cười nói: “Nhưng ngươi sẽ không lưu lại cạm bẫy. Tất cả mọi người suy đoán chắc chắn ngươi sẽ lưu lại cạm bẫy, nhưng ta biết là ngươi sẽ không. Nhưng có chuyện ta không nghĩ ra, vì sao ngươi lại làm vậy?’

Hắn lộ vẻ khó hiểu: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy mình đã có thể khiêu chiến đám khách câu cá lão cắt rau hẹ hay sao? Còn cả na tổ nữa, bọ ngựa bắt ve se sẻ rình mồi. Ngươi định ứng phó ra sao?”

Nga Mi sơn, Kim Đỉnh, Ngự Kiếm thuật trông mong chờ đợi.

Hắn đợi rất lâu sau mới thấy Ngoan Thất mang mây mù bay tới, không khỏi vui mừng, nói với Kiều Tử Trọng: “Sư tổ, Hứa huynh đến rồi!”

Kiều Tử Trọng thần sắc lo lắng nói: “Chưởng giáo, hắn tới đây vào lúc này, e rằng không phải phúc cho Nga Mi ta.”

Nhạn Không Thành cười nói: “Sai rồi, là phúc khsi cực lớn! Thần Châu đã đồn đại sôi nổi, nói Hứa huynh biến thành Thiện Tài đồng tử, đưa tổ pháp khắp nơi, cuối cùng hắn cũng tới nơi này.”

Kiều Tử Trọng nói: “Thẻ ngọc mà hắn đưa chưa chắc đã là tổ pháp, cho dù là tổ pháp cũng có thể giấu giếm cạm bẫy. Chưởng giáo, biết người biết mặt không biết lòng, vẫn phải đề phòng một chút.”

Nhạn Không Thành lắc đầu cười nói: “Ngươi không biết Hứa Ứng chứ ta biết hắn, chắc chắn hắn sẽ không làm chuyện gây hại tới ta!”

Hắn đi tới nghênh đón, cười ha hả nói: “Hứa huynh, cuối cùng ngươi cũng đến rồi! Tổ pháp của ta đâu?”

Hứa Ứng giơ tay, ném một thẻ ngọc ra.

Nhạn Không Thành cuống quít bắt lấy, đang định nói chuyện thì sắc mặt Hứa Ứng biến đổi, bay thẳng lên đầu Ngoan Thất, ra hiệu cho bọn người Ngoan Thất và Sở Tương Tương rời khỏi Nga Mi trước.

Kiều Tử Trọng thở dài nói: “Đây chính là điều mà ta nói, e rằng không phải phúc cho Nga Mi ta.”

Nhạn Không Thành vẫn còn không hiểu, chỉ thấy một nông dân trồng rau gánh hàng bay qua không trung, đi về phía này.

“Hứa công tử, ngươi có sản nghiệp lớn, xuất thân Côn Lôn, lại có thực lực bắt lấy Thiên kiếp biến thành áo choàng Thiên đạo.”

Dân trồng rau dùng bước, đứng trên không trung cười khà khà nói: “Lão nông đáng thương thay, ngươi cũng nên làm áo choàng Thiên đạo cho lão nông.”

Hứa Ứng mỉm cười nói: “Ngươi muốn độ kiếp phi thăng?’

Bình Luận (0)
Comment