Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 567 - Chân Thành Hướng Tới, Sắt Đá Không Dời 1

“Thằng điên, cái tên khốn kiếp nhà ngươi!”

Bên ngoài có người lao vào, cả giận nói: “Ngươi muốn gây đại họa hay sao? Thần tiên bất lão mà cũng dám ăn à? Những người muốn ăn hắn đều đã chết, chỉ có hắn còn sống, thế còn chưa đủ quỷ dị hay sao? Mau mở lò, mời hắn ra ngoài!”

Lại một ánh lửa lóe lên, Hứa Ứng tiếp tục rơi xuống, tới thời đại càng xa xôi hơn.

Những thời đại cổ xưa này là ký ức sâu lắng hơn nữa, bị Mạnh Bà thang gột rửa, lại bị hai luồng phù văn Trấn Ma phong ấn trấn áp. Giờ phút này dưới lực lượng của Tam Sinh thạch, ký ức dần dần trở nên rõ ràng.

Bắc Âm Đại Đế phát động Tam Sinh thạch, chỉ cảm thấy gặp lực cản hùng hồn, thời gian đảo ngược càng xa xưa, pháp lực hao tổn càng nặng nề.

“Không đúng, không đúng, phong ấn này còn dữ dội hơn phong ấn trấn áp ta!”

Trên trán Bắc Âm Đại Đế đổ mồ hôi lạnh, tiếp tục điều động lửa đèn, hạ giọng nói: “Thiện duyên này có vẻ không dễ kết...”

“Phù~”

Hứa Ứng rơi xuống đất, đột nhiên xung quanh xuất hiện khí tức Thiên kiếp nồng nặc không gì sánh được. Y ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên chứng kiến kiếp vân phương viên hơn nghìn dặm.

Một lão già mái tóc trắng xóa dung mạo như tiên nhân ngồi kết bằng cười ha hả nói: “Thương Trần Tử ta sống trong động thiên Hoa Sơn bao năm, chuyên nghiên cứu kiếp số, cuối cùng cũng tìm được cách độ kiếp. Tế~~”

Hứa Ứng không điều khiển được thân hình, bay thẳng lên, bị lão thần tiên tóc trắng tế ra nghênh tiếp Thiên kiếp.

Một luồng thiên lôi to như ngọn núi bổ xuống, xuyên qua Hứa Ứng, đánh thẳng lên người lão thần tiên tóc trắng Thương Trần Tử.

Thương Trần Tử lập tức hóa thành tro bụi, Hứa Ứng cũng bị bổ tới mức toàn thân cháy đen, trông như đã tắt thở. Một lúc lâu sau, y lại run run rẩy rẩy đứng dậy, hoang mang nhìn Thiên kiếp đang tiêu tan trên bầu trời, mắng chửi lên trời.

Y lại rơi xuống, bên tai vang lên giọng nói dịu dàng.

“Ứng ca ca, hình như muội từng gặp ca rồi.”

Hứa Ứng lại tiếp tục rơi xuống, về thời đại càng xa xưa, Chiến Quốc Xuân Thu, quần hùng cát cứ, bất tri bất giác đã tới sáu ngàn năm trước.

Đế tinh bồng bềnh trên bầu trời, cụm sao hỗn loạn, thiên tượng rung chuyển.

Hứa Ứng ngẩng đầu chỉ thấy núi non lơ lửng trên trời, biển cả đảo ngược, thiên địa thời không vặn vẹo.

Bắc Âm Đại Đế ngồi kết bằng, sau lưng hiện lên Nguyên Thủy Nguyên Thần cao bằng Phong Đô sơn, điều động tất cả khí hương hỏa, ngọn đèn bay lên, gia trì lên mi tâm Hứa Ứng.

“Sao phật ấn của tên khốn này mạnh vậy? Mạnh Bà... mụ già đáng ghét!”

Giọng nói của hắn vang lên từ trên Minh Hải: “Giúp ta một chút!”

Nại Hà cuồn cuộn kéo qua vô số thế giới, múa lượn như dải băng, càng lúc càng tới gần Phong Đô.

Giữa Nại Hà uốn lượn, có một thần nữ đang ngồi, giơ ngón tay, khí hương hỏa trùng trùng điệp điệp bay tới, chui vào mi tâm Hứa Ứng.

Bắc Âm Đại Đế thở phào một tiếng, lập tức cảm thấy áp lực đột ngột gia tăng, gặp phải lực cản dữ dội!

Nguyên Thần thần nữ sau lưng Mạnh Bà cũng lộ vẻ nghiêm nghị, mở miệng nói: “Bắc Âm đạo huynh, biết khó mà lui đi.”

Bắc Âm Đại Đế cắn răng kiên trì.

Lúc này Hứa Ứng nhìn lên bầu trời, chỉ thấy bầu trời xoay tròn, đột nhiên vỡ ra, để lộ một quái nhãn che khuất cả bầu trời. Từng thi thể tiên nhân lơ lửng trong con mắt, như người chết chìm trong nước.

Trên bầu trời bỗng có một kim bảng bay tới, bồng bềnh hạ xuống, trải rộng trên hư không.

Quái nhãn xoay tròn, nhìn chằm chằm vào văn tự trên kim bảng, tụng niệm: “Thế giới này không phù hợp với quy tắc thiên mệnh, có nghịch tặc Cơ Mãn tạo Bỉ Ngạn Thần Chu, trộm tiên được bất tử, mưu đồ được trường sinh. Nay phụng thiên thừa vận, thanh tẩy vùng thiên địa này, tái tạo Thần Châu.”

Thần Châu đại địa, trong từng thánh địa đều có tiên khí bay ra, ghim lên giữa trời, tiên quang bộc phát, bảo vệ những thánh địa này.

Kim bảng tỏa hào quang rực rỡ, âm thanh tiên đạo lan tỏa từ trong kim bảng, đạo âm chấn động, truyền khắp thiên hạ, vang vọng tới tai mọi người.

Hứa Ứng nhìn lên bầu trời, thấy vô số luyện khí sĩ không thể khống chế đệ tử và pháp lực của bản thân, không khống chế được mình, cứ thế bay lên. Bọn họ như đám người chết chìm dưới nước, không ngừng bay lên trời!

“Đùng!”

Một luyện khí sĩ nổ tung, máu thịt và pháp lực bay ra, như con huyết long lao về phía vực sâu trên bầu trời.

“Đùng! Đùng! Đùng!”

Từng tiếng nổ thanh thúy vang lên bên tai Hứa Ứng, tiếp đó là âm thanh tiên đạo khó mà tả nổi, luyện khí sĩ bồng bềnh trên trời dồn dập nổ tung.

“Mau! Trốn vào Vọng Hương đài!”

Có luyện khí sĩ vẫn đang giãy dụa, lao về phía Vọng Hương đài. Có người chạy được một lúc rồi mất khống chế bay lên, thân thể nổ tung, hóa thành huyết long bay về phía vực sâu trên bầu trời.

Hứa Ứng chứng kiến tất cả, vô số huyết long múa lượn qua lại trên bầu trời, còn con mắt vực sâu kia âm u quan sát mọi chuyện.

Không biết bao lâu sau, thiên địa vặn vẹo mới từ từ khô phục bình thường, vực sâu và quái nhãn trên bầu trời cũng biến mất không còn tăm hơi, tiên khí của các đại thánh địa cũng bình tĩnh trở lại.

Cách đó không xa có luyện khí sĩ ra khỏi Vọng Hương đài, là một thiếu niên đội nón che, ngẩng đầu nhìn bầu trời tĩnh lặng, gương mặt mang vẻ phẫn nộ và khó hiểu.

“Sư tỷ, tỷ cũng bỏ trốn, tỷ cũng bỏ lại thế giới này! Tỷ cũng giống Chu Thiên tử là loại vô dụng chỉ biết đào tẩu! Các ngươi vứt bỏ chúng ta!”

Hắn ngửa mặt lên trời hét lớn, nổi giận mắng thiên địa bất công. Đột nhiên hắn yên tĩnh trở lại, ánh mắt âm trầm lạnh lùng không gì sánh được, đi ngang qua bên cạnh Hứa Ứng.

“Thiên đạo phụ ta, sư tỷ vứt bỏ ta, thế thì đừng trách ta phụ người trong thiên hạ, gặt hái người trong thiên hạ! Không gặt hái kẻ yếu, làm sao đối đầu với Thiên đạo bất công này!”

Hắn liếc mắt nhìn Hứa Ứng một cái, đội nón che lên, một mình bước đi.

“Nam nhân đội nón che gặt hái Lý Tiêu Khách chính là tiểu sư đệ của Trúc Thiền Thiền. Không ngờ chúng ta từng gặp mặt.”

Hứa Ứng ngây ngẩn, tiểu sư đệ của Trúc Thiền Thiền là khách câu cá thời Đại Chu dùng na pháp gặt hái thế nhân, đồng thời cũng là đao phủ gặt hái vợ chồng Lý Tiêu Khách!

Tu vi của hắn hùng hậu tới cực điểm, Hứa Ứng giao thủ với hắn mấy lần, cho dù bây giờ tu vi của Hứa Ứng tăng nhiều cũng chưa từng chiếm được lợi thế!

Hắn và chủ nhân Nê Hoàn cung có thể nói là người nổi bật trong khách câu cá thế hệ sau!

Hứa Ứng gặp rất nhiều khách câu cá trong thời Đại Thương Đại Chu, như năm vị luyện khí sĩ Đại Thương bao vây Na Tướng, nông dân, tiều phu; nhưng bọn họ đều kém hơn chủ nhân Nê Hoàn cung và nam nhân đội nón che một chút.

Còn chưởng giáo kiếm môn đã chết Đào Đan Dương, Cửu Long lĩnh - Lý Tiêu Khách, càng kém xa bọn họ.

Hai người này tuyệt đối là kỳ tài ngút trời!

“Tiểu sư đệ mà Trúc Thiền Thiền luôn mong nhớ đã trở thành kẻ ác, không biết cô ấy nghe được chuyện này sẽ suy nghĩ ra sao?”

Ánh lửa lóe lên, ngọn lửa của cây đèn lại cuốn Hứa Ứng rơi xuống ký ức kiếp trước.

Bắc Âm Đại Đế còn đang khổ sở kiên trì, phát động lửa đèn, hơi thở nặng nề.

Bình Luận (0)
Comment