Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 564 - Bắc Âm Đại Đế 2

Lão già dẫn y tới một cung điện tàn khuyết, đưa y vào bên trong.

Trong cung điện này có một dòng sông gần khô cạn, ánh sáng u ám, có nước không biết từ đâu chảy tới, một lúc lâu sau giữa nước sông có quan tài ngọc bay lên.

Trong quan tài có người nằm ngửa, tay để trước ngực, không rõ sống chết.

Trước ngực hắn trúng kiếm, hư ảnh tiên kiếm vẫn còn lưu dấu trên vết thương, khẽ rung nhẹ, lúc sáng lúc tối.

Hứa Ứng thấy thanh tiên kiếm này, thầm chấn động: “Tiên kiếm này rất giống kiếm đạo ẩn chứa trong Kiếm Đạo Quy Chân quyết!”

Y đã tìm hiểu được bốn chữ tiên quyết trong Kiếm Đạo Quy Chân quyết, có lĩnh ngộ cực sâu về kiếm đạo. Thời khắc này chứng kiến dấu ấn tiên kiếm trên ngực thần linh trong quan tài, y lập tức nhận ra chắc chắn hai bên có liên quan!

Nhưng Kiếm Đạo Quy Chân quyết được khắc trên vách đá ở Thục Sơn kiếm môn. Sư tổ đời đầu chứng kiến tuyệt học trên vách đá nên mới lĩnh ngộ, tu thành kiếm tiên.

Kiếm Đạo Quy Chân quyết là ai lưu lại, sư tổ đời đầu không có ghi chép gì về chuyện này.

Bây giờ Hứa Ứng cảm thấy, có lẽ mình đã tìm ra khởi nguồn của Kiếm Đạo Quy Chân quyết!

Vì dấu ấn tiên kiếm cắm trước ngực thần linh trong quan tài có chung nguồn gốc với Kiếm Đạo Quy Chân quyết, thậm chí còn thâm ảo hơn kiếm đạo được ghi trong Kiếm Đạo Quy Chân quyết!

“Hứa đạo hữu, kết một thiện duyên.”

Lão già kia buông cây đèn xuống, lấy ra một thẻ trúc khô cằn, đưa tới trước mặt Hứa Ứng.

Hứa Ứng xem thử, trên thẻ trúc viết một quẻ bói, có ghi: “Minh Đô tinh loạn, Côn Ngư vượt biển, Bỉ Ngạn u hỏa, thiện duyên xưa nay.”

Hứa Ứng kinh ngạc không thôi, cầm thẻ trúc trong tay nói: “Cái này ở đâu ra?”

Lão già nói: “Trong Minh Hải có Bồng Lai tiên sơn, trên núi có thần nữ giỏi bói toán, tính một quẻ cho ta. Ý của quẻ bói là khi không trung trên Minh Hải có cụm sao hỗn loạn, Côn Ngư nhảy khỏi mặt biển, minh hỏa của Bỉ Ngạn thiêu đốt, thiện duyên cũng tới.”

Lão nhìn Hứa Ứng với vẻ mong ngóng: “Hứa đạo hữu, kết thiện duyên nào.”

Hứa Ứng nhìn lão, lại liếc mắt nhìn quan tài ngọc trong nước, nghĩ tới thiện duyên mà lão nhắc đi nhắc lại, lập tức hiểu ra, cười nói: “Sao đạo hữu không nói sớm.”

Y lấy một cái bình ngọc ra, bình ngọc chỉ cao bằng lòng bàn tay, bên trong ẩn chứa Dao Trì tiên thủy.

Lão già vui mừng, vội vàng nhận lấy bình ngọc, mở bình ra đưa lên mũi hít hà rồi lại cuống quít mở quan tài ngọc, đổ Dao Trì tiên thủy vào miệng người trong quan tài.

Trong quan tài là một nam nhân, trông mới khoảng bốn mươi, khá giống lão già kia.

Đầu hắn đội mũ đế vương màu tím, hình dạng chiếc mũ cực kỳ phức tạp, như đàn tế, lại như bàn thờ, có khí hương hỏa thiêu đốt trong mũ, giúp hương hỏa cuồn cuộn không dứt.

Lão già kia thoáng chần chừ, ngẩng đầu nhìn bầu trời phía trước, lại liếc mắt nhìn Bỉ Ngạn Minh Hải, lộ vẻ lo lắng.

Hứa Ứng thấy hắn há miệng định nói, lập tức hiểu ý: “Kết một thiện duyên.”

Lão già kia đưa cây đèn cho y rồi nói: “Kết một thiện duyên. Lát nữa ta dùng Dao Trì tiên thủy, chắc chắn xung quanh Phong Đô sơn sẽ có dị tượng. Nếu ngươi thấy trên trời và trên mặt biển có thứ gì, cứ dùng ánh đèn chiếu lên.”

Hứa Ứng cầm cây đèn dầu lên, cười nói: “Chuyện này đơn giản, cứ giao cho ta.”

Lão già kia không yên lòng, mang một cây châm tới, khều khều bấc đèn dầu một chút, để ánh đèn sáng hơn một chút.

Hứa Ứng dò hỏi: “Đạo hữu, còn chưa kịp thỉnh giáo. Xin hỏi đạo hữu là?”

Lão già kia cho nam nhân trong quan tài uống Dao Trì tiên thủy, đột nhiên sâu trong Phong Đô sơn có chấn động khó tả lan truyền, như là nhịp tim, thịch một tiếng, sau đó lại một tiếng.

Một luồng lực lượng vô danh thức tỉnh từ trong núi, thâm thúy như Minh Hải, nguy nga như Phong Đô, lực lượng này càng ngày càng mạnh, quanh quẩn xung quanh nam nhân kia!

Con mắt nam nhân kia hé mở, một âm thanh trầm trầm vang lên giữa thiên địa u ám.

“Trong thời thái cổ, mọi người gọi ta là Bắc Âm, còn gọi Phong Đô, xưng ta là đế.”

Trên người hắn khoác áo bào đỏ đen, trên áo thêu hình vẽ Chư Thiên Vạn Giới, khí tức càng ngày càng hùng hồn.

Thân thể lão già bên quan tài đột nhiên càng lúc càng lớn, càng ngày càng cao, áo bào phất phới bao phủ Phong Đô, hóa thành một Nguyên Thần đỉnh thiên lập địa, đứng trong Minh Hải, cao tới tận trời.

Hắn tỏa ra thần lực ngập trời, khuấy động Minh Hải!

Dấu ấn tiên kiếm cắm trước ngực áo bào cũng từ từ mờ nhạt.

Đột nhiên kiếm quang của tiên kiếm trở nên rực rỡ không gì sánh được, đạo âm ngâm vang trong kiếm, ra sức đâm sâu hơn vào ngực nam nhân kia!

“Ầm!”

Bốn phía xung quanh Phong Đô sơn đột nhiên dâng lên nước biển ngập trời, sấm sét vang dội, vô số sao linh hồn đâng lên từ mặt biển, trông như vô số ngôi sao khổng lồ, lại có không biết bao nhiêu quỷ hồn sinh sống trên những ngôi sao kia!

Lúc này sao linh hồn bay lượn xung quanh cây đèn dầu của lão già, chùm sao bồng bềnh, vô số âm thanh vang lên từ miệng lão già, hợp lại làm một, đinh tai nhức óc.

“Ta được mọi người gọi là Bắc Âm Đại Đế, Bắc Thái Đế Quân, Phong Đô Chúa Tể! Ta là đế vương chưởng quản U Minh Thiên đạo, sinh ra trong tiên đạo linh căn ở Phong Đô, là thần linh trời sinh, quản lý vô số ngôi sao linh hồn!”

Chỉ nghe ong một tiếng, ánh đèn rực rỡ không gì sánh nổi chiếu rọi xuống, trên vô số ngôi, quỷ hồn lớn lớn nhỏ nhỏ lễ bái, liên tục gọi tên thần linh hắn.

Theo lời gọi của chúng, quỷ thần cầu nguyện hóa thành pháp lực hùng hồn, khiến Thiên đạo Minh Hải khôi phục, linh căn Phong Đô sơn cũng từ từ sáng tỏ.

Trong đạo tràng Phong Đô, tượng thần vỡ nát được cuồng phong và sấm sét từ từ khôi phục, cung điện tàn khuyết như được thời gian đảo ngược, dần dần gây dựng lại.

Lão già cao bằng Phong Đô sơn y phục phất phới, ống tay áo đảo vòng tròn quanh Phong Đô, tiếng nói kinh thiên động địa lại vang lên: “Mọi người gọi tên ta trong tử vong, đánh thức ta từ bóng tối, còn ngọn đèn của ta sẽ chiếu sáng cho họ, dẫn dắt bọn họ tới ngôi sao linh hồn, chỗ vãng sinh sau cái chết!”

Khí tức của thần linh Phong Đô càng ngày càng mạnh, dấu ấn trên tiên kiếm cũng càng ngày càng rực rỡ.

Trên Phong Đô mưa gió sấm sét dữ dội, cuồng phong bão táp ùn ùn kéo tới. Hứa Ứng giơ tay che đèn đầu, ngẩng đầu nhìn lên trên, lại thấy bầu trời đột nhiên nứt ra, có cái bóng khổng lồ lượn lờ trong lôi vân.

Y nhớ tới lời lão già, cầm đèn dầu chiếu vào lôi vân.

Trong lôi vân vang lên tiếng rống như trâu, bóng đen bị ánh đèn chiếu trúng, như chịu một đòn nặng, nhanh chóng bay lên trên, chẳng bao lâu sau đã bị đánh vào một thời không khác!

Hứa Ứng mới thở phào một hơi, đột nhiên trời cao sụp đổ, vô số cái bóng nguy nga lao vọt xuống Minh Hải từ một thời khắc khác!

Hứa Ứng luống cuống chân tay, vội vàng điều khiển đèn dầu, ánh đèn chiếu rọi lên bầu trời mưa gió bão bùng, soi xuyên qua hàng cây, chiếu lên từng bóng đen hùng vĩ, đuổi những tồn tại đáng sợ đó về thời không của chúng!

“Đó là cái gì?”

Hứa Ứng nhìn xung quanh, chỉ thấy khi những bóng đen biến mất, đột nhiên có một Thần Kiều vắt ngang thiên địa, trải dài tới Phong Đô sơn.

“Kịch!”

Bình Luận (0)
Comment