Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 547 - Bảy Lần Phi Thăng 3

Thời Vũ Tình vội vàng lấy một tiên quả ra đút cho mụ, nói: “Tiền bối, đây là trái cây vãn bối tìm được ở dãy núi Côn Lôn, chắc có thể chữa trị thương thế cho tiền bối.”

Na Bành trấn áp đạo thương, lắc đầu nói: “Nha đầu nhà ngươi đúng là lương thiện, nhưng đạo thương của ta thì tiên quả cũng không thể chữa nổi. Năm đó bên trên bảo chúng ta độ kiếp phi thăng, con mẹ nó, Thiên kiếp siêu cấp đó hung hãn cỡ nào, ai mà vượt qua được? Rõ ràng định hãm hại chúng ta, giết người diệt khẩu thì có!”

Mụ chửi bới một lúc lâu, dùng đủ thứ từ ngữ thô tục, không còn chút khí chất na tổ nào, rõ ràng là vò mẻ không sợ nứt.

“Khà khà, lũ người địa vị cao hơn ta lựa chọn Tam Đại Huyền Quan, Trọng Lâu, Thần Kiều, tưởng là chọn được đồ tốt hơn chúng ta. Nhưng đến lúc không thể về Tiên giới, bọn chúng mới kinh hãi, biết được hóa ra chọn động thiên mới là đường tắt tốt nhất.”

Mụ già Na Bành cười nói: “Chọn Tam Đại Huyền Quan, chọn Thập Nhị Trọng Lâu, chọn Dao Trì chỉ là tăng cường pháp lực mà thôi. Nhưng chọn động thiên có thể luyện hóa tiên dược, trở nên bất tử. Khi bọn chúng phát hiện ra điều này thì đã quá muộn, chúng ta đã luyện hóa động thiên, làm sao lại đưa cho bọn chúng được? Động thiên này cực kỳ khó lường, là động thiên của na tổ, chân truyền duy nhất, có thể thật sự luyện hóa tiên dược, có thể trường sinh, ngay cả bất tử dân cũng không có chân truyền như vậy.”

Thời Vũ Tình cười nói: “Mạng của tiền bối cứng thật.”

Na Bành càng nhìn cô càng thấy thuận mắt, nói: “Đáng tiếc, chúng ta có sáu người, mỗi người chỉ lấy được một động thiên na tổ, nếu có thể tập trung sáu động thiên na tổ lên một người, khà khà, thế mới là trướng inh thật sự.”

Mụ già nhớ lại năm xưa nói: “Chúng ta đều nghĩ vậy, đương nhiên cũng lục đục, đều muốn xử lý những người khác, độc chiếm lục bí của hắn. Nhưng chúng ta không chắc xử lý được những người khác, tới cuối cùng đành hợp tác với nhau, dùng danh nghĩa na tổ gặt hái người trong Thành hoàng.”

Mụ nhếch miệng cười nói: “Chúng ta chỉ cần truyền na pháp cho đám hoàng đế và quan viên tùy tùng tới Côn Lôn tế tổ, bọn chúng sẽ lan truyền na pháp. Na pháp mà chúng ta truyền thụ cũng là pháp môn thật, là na pháp của bất tử dân, không phải loại giả. Muốn gặt hái người trong thiên hạ thì phải có chút khí độ. Nhưng bọn chúng truyền thụ ra ngoài thì lại động tay động chân.”

Mụ cười rất vui vẻ nói: “Ngươi nhòm ngó tiên dược trong tay người khác, người khác lại nhòm ngó mạng của ngươi. Đạo lý chỉ đơn giản vậy thôi. Chúng ta nói với bọn chúng, trong tay chúng ta có tiên đan có thể phi thăng, bọn chúng sẽ tới đây, xin tiên đan của chúng ta, sau đó ăn tiên đan của chúng ta, trở thành tiên đan trường sinh của chúng ta.”

Thời Vũ Tình xu nịnh: “Tiền bối chỉ thuận theo lòng người, lòng người chính là Thiên đạo.”

Na Bành dùng bước, nhìn đàn tế cổ xưa này, bốn ngàn năm trước chính ở nơi này Tổ Long đã hiến tế thiếu niên kia cho mụ và đồng bọn.

“Năm xưa tên hoàng đế oan uổng đó hiến tế thiếu niên kia cho chúng ta, chúng ta lập tức nhận ra, đó là hắn. Là đại ác nhân đã độ kiếp bảy lần kia.”

Na Bành thở dài nói: “Hắn còn sống, chúng ta cắt đứt tất cả tu vi của hắn mà hắn vẫn còn sống. Chúng ta đều muốn đoạt được hắn, chúng ta biết phải đoạt được hắn, chúng ta mới có thể chiến thắng năm lão già còn lại, cướp lấy động thiên na tổ trên người bọn chúng. Đáng tiếc, chúng ta đều quá tham lam, đều muốn độc chiếm.”

Mụ lắc đầu.

Đột nhiên Na Bành tỉnh ngộ, hung ác nói với Hứa Ứng: “Thằng nhãi thối tha kia, ta đang nói chuyện với vợ ngươi, ai bảo ngươi ngừng? Còn không mau mở căn lầu các này ra!”

Hứa Ứng đi tới, đẩy cửa Vô Cực tiên các, bên trong tiên các có một luồng khí tức mênh mông mờ ảo ập tới.

Chỉ thấy trong căn lầu các này là một thư phòng, thư phòng thờ phụng một cuộn sách, chắc là Vô Cực đồ.

Hứa Ứng lấy vài nén nhang ra, châm lửa, nói với Na Bành: “Tiền bối tới nhờ Vô Cực tiên đồ làm việc, xin dâng hương lên tiên đồ, tiên đồ mới có thể giúp tiền bối liên lạc với Tiên giới.”

Na Bành coi như không thấy nén hương trong tay y, cười lạnh nói: “Lão thân vốn là tiên nhân, lại là người quen cũ với Vô Cực Tiên Ông, gặp hắn còn không bái, làm gì có chuyện lại dâng hương với tiên đồ của hắn?”

Mụ đi tới quát lớn: “Tiên đồ, tỉnh lại!”

Cuộn sách kia đột nhiên mở ra, trong tranh không có thứ gì, là một tờ giấy trắng, nhưng có thần thức xao động nói: “Hóa ra Bành Yên tiên tử, bái kiến tiên tử!” Nói xong trong tranh hiện lên một tiểu đồng cúi chào Na Bành.

Na Bành nói: “Miễn lễ. Ngươi báo cho chủ nhân nhà ngươi, lão thân muốn gặp mặt hắn.”

Tiên đồ không dám thất lễ, một lúc lâu sau chỉ thấy cảnh tượng trong tiên đồ biến đổi, một tiên đảo xuất hiện, đình đài lầu các xa hoa phi phàm.

Một lão tiên nhân tóc bạc xuất hiện trong tiên đồ, kinh ngạc nhìn Na Bành: “Bành Yên tiên tử năm xưa sao giờ lại hóa thành lão phu nhân rồi. Bành Yên đạo hữu, chẳng phải đạo hữu đang ở Côn Lôn à? Sao lại rảnh rỗi tới Vô Cực tông ta?”

Na Bành nói: “Bị người ta cắt đứt gốc rễ ở Côn Lôn rồi. Giờ ta còn đang bị đuổi giết, bản thân cũng trọng thương, đã cùng đường mạt lộ. May mà gặp được truyền nhân của ngươi trên núi, nếu không ta cũng chẳng thể tới gặp ngươi.”

Lão tiên nhân tóc bạc kia chính là Vô Cực Tiên Ông, nghe vậy kinh ngạc nói: “Vô Cực tông ta đã bị diệt môn, lấy đâu ra truyền nhân?”

Na Bành kinh ngạc nói: “Hắn tên Cố Phi Ngư.”

Mụ xoay người, chỉ thấy diện mạo Hứa Ứng đã biến thành gương mặt mà mụ sợ hãi tới run rẩy.

Một ngọn núi đồng xanh đập tới, cộng hưởng với đạo thương vết thương quanh người mụ, đạo thơng lập tức xé rách thân thể mụ, đó là thần thông khiến mụ tuyệt vọng!

Con ngươi Na Bành khuếch đại, đạo tâm đại loạn.

Lúc trước trên Côn Lôn sơn, Từ Phúc bắt chước khí chất và khí độ của Hứa Ứng, thi triển thần thông Thanh Đồng Sơn Phong, đánh trọng thương thân thể mụ.

Lúc đó Từ Phúc dựa vào vào cách bắt chước khí chất khí độ y hệt Hứa Ứng, gợi nỗi sợ trong lòng mụ lên, khiến tâm thần mụ đại loạn nên mới chiếm được tiên cơ, nếu không Từ Phúc không thể chiến thắng bất cứ ai trong lục tổ.

Còn bây giờ, Hứa Ứng trước mặt mụ không cần bắt chước, vì Hứa Ứng chính là Hứa Ứng.

Y chính là kẻ đã giết xuyên Thiên lộ, giết tới mức lưu lại nỗi sợ không thể phai mờ trong lòng bọn chúng, không thể không điều động luyện khí sĩ mạnh nhất Chư Thiên Vạn Giới tới chặn đường tiễu trừ!

Là đại ác nhân xuất hiện trong cơn ác mộng của Na Bành!

Động thiên Giáng Cung sau lưng Hứa Ứng trở nên rực rỡ không gì sánh kịp, giờ phút này y chính là một na tiên kiêm Khấu Quan kỳ thứ hai!

Nhưng động thiên của y là động thiên tu luyện bằng tổ pháp!

Trong thời đại na pháp, na sư tu luyện một bí tàng, mở chín tầng động thiên là có thể xưng na tiên, lyện thành Tiên giới trong thân thể.

Động thiên Giáng Cung của Hứa Ứng mất mà lại về, tuy ký ức chưa khôi phục, không nhớ được tổ pháp, không cách nào phát huy uy lực của Giáng Cung tới cực hạn, nhưng trong cơ thể y đã có Tiên giới.

Bình Luận (0)
Comment