Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 527 - Chính Đạo Trong Lòng 2

Chư Thần nghe vậy dồn dập nổi giận, màn trời rực cháy, đó là từng luồng Thiên hỏa sau đầu Thiên thần, là cơn thịnh nộ của thần linh, là nỗi phẫn nộ của Thiên đạo.

Dưới Thiên nộ, máu chảy thành sông, thây phơi khắp đồng!

“Phàm phu tục tử!”

Chính giữa màn trời, Thiên hỏa phun trào, hóa thành một gương mặt khổng lồ uy nghiêm nặng nề, che khuất bầu trời.

Gương mặt do Thiên hảo tạo thành rủ xuống từ bầu trời, đi tới phía trước Hứa Ứng, nhìn vào y. Hứa Ứng đứng bên dưới gương mặt này, như một con bươm bướm, nhỏ bé và yếu ớt.

“Từ Phúc dùng quỷ kế độ Thiên kiếp, hối lộ Thiên Cơ Thượng Thần, che giấu Thiên thính, gian lận thành tiên, cho nên phải chém để răn đe.”

Gương mặt do Thiên hỏa tạo thành phát ra tiếng nói như sấm, bùng nổ trên không trung Côn Lôn, âm thanh vang qua vọng lại: “Tông chủ Ngũ Diễn tông Tiêu Hải Hầu tu luyện ngàn thế, làm việc thiện cho mọi người, là thiện nhân ngàn kiếp, tích lũy vô số thiện công. Thiên Đạo thưởng thiện phạt ác, Tiêu Hải Hầu nên được phi thăng. Ngươi là kẻ cấu kết với Từ Phúc và Thiên Cơ, mưu sát thiện nhân ngàn kiếp, đáng chém!”

“Đánh rắm! Con mẹ nó ngươi lừa ai cơ chứ!”

Hứa Ứng hét lớn, phát động thần thông, chém ra một kiếm rất bình thường.

Kiếm này khiến dãy núi Côn Lôn chấn động, giữa sông núi như có thần lực cuồn cuộn, đại đạo cộng hưởng!

Từ Phúc từng thi triển chiêu này, nhưng cùng một chiêu, trong tay Từ Phúc và trong tay Hứa Ứng lại là thần thông hoàn toàn khác biệt.

Chiêu này tới tay Hứa Ứng càng lộ rõ vẻ tinh diệu, ẩn chứa tinh thần hoàn toàn khác biệt.

Chiêu kiếm của y, là dùng kiếm công bình trảm bất binh!

“Viu!”

Kiếm quang lướt qua, cắt đôi gương mặt khổng lồ.

Thiên Lý Thượng Thần vội vàng lùi lại, trên mặt xuất hiện một vết kiếm dài, cắt đứt lớp da trên mặt.

Trời xanh đổ máu, trút xuống như thác.

Trên Thần Kiều, Nhạn Không Thành ngửa đầu gầm thét: “Ngươi là loại thần chó má nào? Ngươi nói Tiêu Hải Hầu là thiện nhân ngàn kiếp thì hắn là thiện nhân ngàn kiếp? Rõ ràng là Từ Phúc độ kiếp thành công, lại lôi hắn thay vào, không chỉ thay người, còn định giết người diệt khẩu.”

Kiều Tử Trọng vội vàng giật góc áo Nhạn Không Thành, nói nhỏ: “Nhạn chưởng giáo, đừng nói nữa, chúng ta phải đi thôi.”

Nhạn Không Thành tức giận nói: “Sư tổ chờ chút! Từ Phúc khó khăn lắm mới vượt qua Thiên kiếp, vì sao người phi thăng không phải Từ Phúc mà là kẻ khác? Vì sao còn định đánh chết Từ Phúc? Chuyện này phải có câu trả lời công bằng, nếu không còn ai dám phi thăng?”

Kiều Tử Trọng cố kéo hắn đi, lùi lại phía sau: “Dưới nhân gian này, Nga Mi chỉ còn mỗi mình ngươi thôi, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, lúc này giữ mạng quan trọng hơn! Ngươi còn cần công bằng gì chứ?”

Nhạn Không Thành cố giật ra, phẫn nộ nói: “Ta muốn đi theo Hứa huynh, đòi lại công bằng cho tất cả luyện khí sĩ!”

Kiều Tử Trọng trực tiếp khống chế hắn, kéo hắn tới cuối Thần Kiều: “Tất cả luyện khí sĩ? Ai quan tâm tới công bằng của ngươi? Giữ mạng, giữ miệng, ngươi không hiểu à? Tất cả mọi người đều thấy, tất cả mọi người đều im lặng, chỉ mình ngươi chơi trò anh hùng!”

Bầu trời chấn động kịch liệt, đột nhiên tiên ấn tỏa hào quang, một luồng tiên quang bắn ra từ dưới đại ấn, đánh thẳng về phía Hứa Ứng!

Cùng lúc đó, bầu trời vỡ ra, xuất hiện từng lỗ hổng khổng lồ, từng thân thể to lớn chui ra từ thời không khác, có cái đỏ chót như Thiên hỏa rực cháy, có cái xanh thẳm như nước biển, có cái phủ đầy lân phiến, có cái như xúc tu!

Còn có từng con mắt xuất hiện trên màn trời, như mặt trăng lớn lớn nhỏ nhỏ, nhanh chóng di chuyển, tập trung trên người Hứa Ứng.

Đó là chân thân Thiên thần!

Bọn chúng không cách nào giáng lâm trực tiếp, chỉ có thể để một phần thân thể xuất hiện.

Đột nhiên, một thân hình phóng lên tận trời, vung quyền nghênh tiếp tiên quang mà tiên ấn bắn xuống, tinh khí võ đạo bao quanh quyền phong, đấm ra một cú, va chạm với tiên quang, phá tan hào quang đang đánh xuống!

Chư Thần trên bầu trời dồn dập thò nửa người ra, chân thân vung bàn tay hoặc xúc tu, dồn dập chộp tới.

Nhưng ngay lúc này, một thân hình khác hạ xuống bên cạnh Hứa Ứng, lạnh lùng nói: “Thái A!”

Thần kiếm rời vỏ, ánh lạnh chiếu rọi Cửu Châu, chém về phía Thiên thần!

Không biết từ lúc nào, bên cạnh Hứa Ứng đã có thêm một vị thiếu nữ, ngẩng đầu nhìn lên, tay áo phất phới.

Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương nhìn nhau, ánh mắt chuyển sang, nhìn về phía những Thiên thần đang đánh tới.

Hai người cùng hét lớn, phát động thần thông.

Trên Thần Kiều, chưởng giáo các môn phái khác dồn dập xoay người, đi tới điểm cuối Thần Kiều. Cũng có người đắn đo do dự, không ngừng quay đầu lại nhìn quanh.

Thiếu nữ áo tím nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm: “Vì sao người vượt qua Thiên kiếp là Từ Phúc, phi thăng lại là Tiêu tông chủ Ngũ Diễn tông? Dốc hết sức lực, liều mình độ kiếp, lại bị người ta nói là gian lận...”

Những người khác, có hoang mang, có phẫn nộ, có tâm tro ý lạnh.

Có người hạ giọng nói: “Thiện nhân ngàn đời không cần độ kiếp cũng có thể phi thăng ư? Thế thì còn tu luyện làm cái quái gì nữa?’

Lâm các chủ Bồng Lai các lớn tiếng nói: “Rõ ràng đây là đoạt quyền phi thăng của người khác, còn định giết hại tính mạng người ta. Chư vị, ai mà biết được bao giờ loại bất công này sẽ rơi xuống đầu chúng ta!”

Đám người tuy nghe thấy nhưng không ai dừng lại, mà tiếp tục đi ra ngoài.

Chỉ nghe một giọng nói vang lên: “Sư tổ của danh môn chính phái các ngươi ban kim triện tiên lục xuống, nói với các ngươi ở Côn Lôn có tiên duyên. Có bao giờ các ngươi nghĩ thử xem tiên duyên này là gì không?”

Đám người nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy người kia đang đi ngược lên.

Người này mặc y phục vàng kim, cao quý không tả nổi, cái hiếm có nhất là khí chất của hắn, cứ như hắn chỉ khoác cái lá lên người cũng là y phục hoa mỹ nhất.

Mọi người nhận ra hắn, người này tên Cơ Mãn, đã từng ra vẻ chiến đấu với Hứa Ứng, thật ra là cướp đoạt tiên đan.

Chu Thiên tử châm chọc: “Tiên duyên này chính là Từ Phúc độ thiên kiếp còn các ngươi phi thăng. Sư tổ của các ngươi đã biết trước chuyện này, còn các ngươi là đồng mưu.”

Hắn cười ha hả nói: “Nhưng ngay cả các ngươi cũng chỉ là bạn đọc sách của thiên tử mà thôi. Đáng thương thay, dọc đường có không biết bao nhiêu người trong số các ngươi bỏ mạng, không biết bao nhiêu môn phái bị diệt môn, không biết bao nhiêu đạo thống đoạn tuyệt. Nhưng các ngươi không ngờ được, tiên duyên đã được định sẵn.”

Hắn gạt đám người, lao lên phía trước, cười lạnh nói: “Các ngươi biết, nhưng không dám làm gì, chỉ sợ máu tươi dính lên người mình.”

Hắn rảo bước đi tới Ngọc Kinh thành, thần thái hào hùng: “Muốn phi thăng, không có dũng khí phun máu xa năm bước, làm sao phi thăng?”

Nhạn Không Thành ra sức giãy dụa, kêu lên: “Sư tổ thả ta ra! Ta muốn phun máu xa năm bước!”

Kiều Tử Trọng coi như không nghe thấy, mang hắn lao ra khỏi Thần Kiều, hạ xuống di tích cung điện của Hoàng Đế, nói: “Chắc chắn nơi này sẽ có đổ máu, chúng ta mau mau rời khỏi thì còn có thể giữ mạng. Nếu trễ hơn, chỉ e thái thượng sư tổ ra mặt cũng chưa chắc đã cứu được ngươi!”

Nhạn Không Thành giơ bàn tay cố gắng nắm lấy Thần Kiều, không ngừng gào khóc: “Sư tổ! Sư tổ! Chính đạo trong lòng ta còn ở trên cây cầu kia!”

Bình Luận (0)
Comment