Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 523 - Từ Phúc Độ Kiếp, Ký Ức Nổi Lên 2

Lúc này, Từ Phúc xuất hiện trong trí nhớ của Hứa Ứng, là một phương sĩ thiếu niên, thông thuộc các loại điển tịch, góp ý với Tổ Long, nói: “Bệ hạ, thần đọc sách sử thượng cổ, trong đó có ghi chép về bất tử dân, thần tiên bất lão, nhiều chuyện hoang đường quái dị, tưởng là thần thoại. Hôm nay được thấy thần tiên bất lão mới biết cổ nhân chưa từng gạt ta. Thần từng đọc một quyển sách tranh, nói năm xưa thần tiên bất lão từ trên trời rơi xuống, mang các loại tiên sơn Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu từ Tiên giới xuống. Thần nguyện đồng hành cùng thần tiên bất lão, tìm kiếm tiên sơn cho bệ hạ!”

Nhờ đó Hứa Ứng giữ được mạng, Tổ Long dốc toàn bộ lực lượng quốc gia, điều động ba ngàn luyện khí sĩ mạnh nhất phá giải phong ấn của Hứa Ứng, mở một chút ký ức đời thứ nhất của Hứa Ứng.

Trong thời gian đó, Hứa Ứng chịu tra tấn khó mà tưởng tượng.

Ba ngàn luyện khí sĩ mạnh nhất tới từ từng môn phái, dùng các loại pháp thuật công kích đầu óc của y, đánh sâu vào đầu óc y, tìm kiếm dấu vết phong ấn.

Thậm chí bọn họ dùng tiên khí, cạy mở sọ não Hứa Ứng!

Những năm đó Hứa Ứng chết đi sống lại, tới mức nghe giọng Tổ Long là thấy sợ hãi. Nhưng cũng may cuối cùng luyện khí sĩ Đại Tần cũng mở được một chút phong ấn kiếp đầu tiên của y.

Lúc này tiên vũ dần dần dừng lại, giọng nói của Từ Phúc vang lên, đánh thức y bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

“Tiên vũ này giúp ta ngộ đạo, cũng là trời giúp ta!”

Từ Phúc phấn chấn quay đầu lại cười nói: “Ta tắm trong tiên vũ, lĩnh ngộ được càng nhiều thần thông! Hứa quân, đợt thiên kiếp này, ta đã chắc chắn trọn vẹn!”

Chính giữa Ngọc Kinh thành, tiên quang mờ ảo, đại đạo cũng trở nên cực kỳ sinh động, nhất là dưới ảnh hưởng của tiên vũ, thiên địa đạo đạo đầy hoạt bát.

Bốn phía có lô đỉnh khổng lồ, cao cỡ năm sáu tầng lầu, là vật dụng từ thời kỳ viễn cổ, để hoàng đế tế trời.

Đông tây nam bắc của Ngọc Kinh còn có tượng thần nguy nga; Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, được tạo bằng tinh đồng, qua vạn kiếp mà hào quang không hề suy giảm.

Đại đế các triều đại lưu lại dấu vết tế tổ ở đây.

Huyết mạch tổ tông chảy trong thân thể, di huấn tổ tông, đời đời không quên.

Bỗng nhiên, Hứa Ứng như chứng kiến nơi đây có từng bất tử dân đi thẳng tới, trên mặt đeo mặt nạ vật tổ cổ xưa, nhảy na vũ, ngâm tụng ca dao cổ xưa, mong muốn đánh thức anh linh tổ tông và được tiên nhân trên Tiên giới xa xôi phù hộ.

Y còn thấy loáng thoáng vị đế hoàng thống trị nhân gian, mang vẻ nghiêm túc trang trọng leo lên thiên đàn, giữa điệu na vũ và bài ca cổ, trong hương khói mờ ảo, tế bái tổ tiên và tiên nhân phi thăng.

Một số ký ức về Côn Lôn của y thức tỉnh.

Nhưng khoảnh khắc sau tiên vũ tí tách, tiên khí mờ ảo thay thế hương hỏa.

Hứa Ứng nhìn vào tiên vũ, từng lô đỉnh khổng lồ bị đập vỡ, chân vạc bị chém đứt, bên trên vẫn còn vết máu. Vài chỗ trong đỉnh còn có xương người, đều dập nát tới mức khó tả.

Tượng Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ cũng bị người ta chặt đứt, tách rời, chỉ còn lác đác vài mảnh

"Răng rắc."

Y cúi đầu nhìn xuống, mình vừa đạp vỡ một mảnh xương. Xương cốt bị năm tháng ăn mòn đã trở nên yếu ớt dễ vỡ, nhưng trên xương cốt vẫn có vết tích chữ Triện kỳ diệu, cho thấy tồn tại đã mất mạng tại đây vốn cực kỳ cường đại.

Có lẽ bọn họ là bất tử dân ở Côn Lôn.

“Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì? Ai phá hủy tổ địa Thần Châu?”

Hứa Ứng thầm phẫn nộ, lại thấy hoang mang, không biết nên báo thù ai.

Từ Phúc đã leo lên thiên đàn bị phá hủy, hét dài một tiếng.

Hắn phóng thích tu vi, không kiềm chế kiếp vận bản thân, để kiếp số kết nối với thiên địa, phát động Thiên đạo: “Đây là Thiên kiếp của luyện khí sĩ! Ta cả đời khắc khổ tu hành, mang theo trí tuệ siêu việt, đạt được đại đạo vô thượng, tất cả là vì ngày hôm nay! Chư vị, mời các vị chứng kiến ta phi thăng!”

“Ầm ầm!”

Nương theo tiếng sấm, đột nhiên thiên địa nguyên khí rung chuyển kịch liệt, gió nổi mây vần, thiên lôi cuồn cuộn.

Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy kiếp vân đang nhanh chóng hình thành, đạo uy Thiên đạo càng lúc càng tỏa ra nặng nề, còn có thể thấy loáng thoáng hư ảnh thần nhân khổng lồ, như đang đứng trên thiên ngoại, cực kỳ uy nghiêm, chăm chú nhìn Ngọc Kinh thành trên Côn Lôn sơn.

Hư ảnh Thiên thần!

Còn bốn phía của khu vực, đột nhiên xuất hiện từng hư ảnh thần khí Thiên đạo.

Hứa Ứng từng thấy Thiên kiếp một lần, đó là Chu Tề Vân độ kiếp, nhưng lần đó là Chu Tề Vân lừa gạt Chu Thiên Chính Thần hạ phàm, uy nghiêm của Thiên thần quá hùng mạnh, không ai dám tiếp cận trung tâm Thiên kiếp.

Còn lần này Từ Phúc độ kiếp ở Ngọc Kinh thành, khiến y có thể quan sát Thiên kiếp trong khoảng cách gần.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau, thiên uy ép xuống, khiến cho đám người không thể không lùi lại.

Hứa Ứng còn có thể chịu được, nhưng đạo uy Thiên đạo mà kiếp vân tỏa ra càng ngày càng nặng nề, dần dần quấy nhiễu cả tinh thần ý chí, khiến y không thể không lùi lại phía sau.

Đã có không ít người bị ép phải rời khỏi Ngọc Kinh thành, đặt chân lên Thần Kiều. Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương cũng bị ép phải từ từ rời khỏi Ngọc Kinh.

Kiếp vân bao phủ ngàn dặm, tạo thành một vòng xoáy sấm sét khổng lồ, trên trời Thiên lôi tán loạn, không ngừng chiếu sáng kiếp vân!

“Rầm!”

Uy lực Thiên kiếp bộc phát, một luồng sấm sét rực rỡ không gì sánh được xoay tròn trong kiếp vân rồi giáng xuống, kéo dài cái bóng phía sau Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương!

Bóng của bọn họ đầu tiên trở nên rõ ràng sau đó lại từ từ phai nhạt, tiếp đó chấn động không gian khủng khiếp ào ào ập tới, hai người vội vàng phát động công pháp thần thông của mình chống cự.

“Viu~”

Thần Kiều rung chuyển kịch liệt, hất văng tất cả mọi người, ai nấy dồn dập ổn định thân hình, hạ xuống Thần Kiều.

Hứa Ứng nheo mắt nhìn lại, chỉ thấy Từ Phúc dưới Thiên kiếp đang đối diện với đợt Thiên kiếp đầu tiên, thân thể bộc phát đạo khí, không thủ mà công, đón đầu sấm sét phóng thẳng lên trời, giơ tay ra, một ngọn núi đồng xanh bay ra, đối đầu với Thiên kiếp!

Ánh điện chói lóa tới mức con mắt Hứa Ứng rơi lệ, y loáng thoáng chứng kiến ngọn núi đồng thau bị đánh tan, phía sau Từ Phúc, Nguyên Thần nhảy ra, rộng lớn vô biên, xuất kiếm chém ra, chặt đứt Thiên lôi đã bị suy yếu!

“Là thần thông của ta!”

Hứa Ứng bị thần thông mà Từ Phúc thi triển kích thích, trong đầu đột nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh, đó là hình ảnh bốn ngàn năm trước khi Tổ Long tuyển chọn tinh nhuệ trong các đại phái, lựa ra ba ngàn đồng nam đồng nữ, đưa bọn họ ra biển.

Trên chiếc thuyền lầu đó, thiếu niên Từ Phúc đứng bên cạnh y, hạ giọng nói: “Hứa Ứng, chắc chắn tinh nhuệ của các môn phái kia không có ý tốt. Lần này bọn họ theo chúng ta ra biển, mục đích của bọn họ là ngươi, tiên sơn và tiên dược bất tử. Sau khi tìm được những thứ này cũng là lúc bọn họ hạ thủ giết người. Chúng ta phải liên thủ mới có thể giữ an toàn...”

Hứa Ứng quay người, bóp cổ hắn, giơ cao thiếu niên Từ Phúc lên, lạnh nhạt nói: “Từ Phúc, ta còn nhớ chính ngươi là kẻ nghĩ kế điều động tiên khí của những môn phái kia cạy mở sọ não của ta!”

Bình Luận (0)
Comment