Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 494 - Hồi Tưởng Ba Ngàn Năm 2

“Nếu hắn là Hứa Ứng ta, hắn sẽ vạch trần tất cả những máu me tánh tưởi đó, lại phá tan hết thảy!”

Hứa Ứng hét một tràng dài, đi trên không trung, như giẫm lên cầu vồng từ trên thần sươn trượt xuống, tâm thần xao động.

Y đã biết Hứa Ứng định làm gì, cũng biết Từ Phúc sẽ làm thế nào, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác mong chờ.

“Hắn có làm được không?”

Y phục y phất phơ, cuốn theo phong vâm, đi xuống chân núi, dưới tay áo, mây khói mang từ trời cao xuống đang từ từ tiêu tan.

Hứa Ứng tay áo bồng bềnh, đi thẳng tới Ngọc Hư phong, leo lên trên núi.

Đến nơi này y đã không cần vội vã, lấy thẻ ngọc đạo thư mà Từ Phúc đưa cho mình ra nghiên cứu tỉ mỉ.

Thẻ ngọc đạo thư dùng để ghi chép cảm ngộ về đạo; Hứa Ứng kiếm đâu ra loại trúc kỳ dị này, ghi lại lĩnh ngộ của mình về phong ấn chữ “ngữ”, lưu trên đạo thư.

“A, lĩnh ngộ của Từ Phúc đối với đạo của chữ Ngữ cũng không nông cạn!”

Hứa Ứng kinh ngạc không thôi, trên thẻ ngọc đạo thư lưu lại cảm ngộ tiên đạo của Từ Phúc, trong đó có lĩnh ngộ đối với chữ Ngữ, cũng có pháp môn phá giải chữ Ngữ.

Chữ Ngữ vây khốn ta trong bức tường bốn mặt.

Pháp môn phá giải là đạp pháp mà Từ Phúc cảm ngộ được, cũng được ghi lại trong thẻ ngọc đạo thư bằng kiểu chữ Triện.

Hứa Ứng đảo mặt một lượt, lập tức hiểu được ý nghĩ của từng chữ Triện, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành các loại đạo pháp, nhỏ tí tách vào trong lòng y.

Y không thể tự mình phá giải tám chữ phong ấn Linh Ngữ Tù Khốn Phong Cấm Hữu Ngữ. Bất cứ lĩnh ngộ và ý tưởng nào của y đều bị lực lượng vô danh này xóa bỏ, khiến y vĩnh viễn không thể thoát khỏi phong ấn!

Nhưng quan sát thẻ ngọc đạo thư khiến y có thể giải mã!

Hứa Ứng mở rộng tâm thần, hồn phách đi vào Thiên Sơn trong khu vực Hi Di, tới trước Giáp Tích .

Huyền Quan cao lớn như cánh cửa giữa trời, kim quang lấp lánh. Hồn phách của y bay lượn trong huyền quan, tế ra Kim Đan, dùng Kim Đan thi triển đạo pháp mà Từ Phúc lưu dấu trên thẻ ngọc đạo thư.

Y bắt đầu phá giải, thả ký ức từng đời bị nhốt trong lồng giam ra.

Tay áo Hứa Ứng bay phất phới, tiếp tục leo núi, nhưng trong đầu ký ức từng kiếp một lại thức tỉnh.

Những hình ảnh trong các kiếp trước ùn ùn kéo tới, khiến y nhớ lại cha mẹ xa lạ những kiếp xa xưa, nhớ lại cuộc sống bình thường mà ấm áp ngọt ngào.

Ký ức nửa đời trước ập tới, bao phủ lấy y. Khi đó y chỉ là đứa bé con nhà nông, thường phải khiêng cuốc đi trồng hoa màu cùng cha mẹ, tuy vất vả nhưng tuổi thơ vẫn rất sung sướng.

Ký ức từng kiếp một ập tới, có ngọt ngào cũng có đắng cay, nhưng đa số là cuộc sống bình thường.

Trí nhớ của y dần dần quay lại, càng ngày càng cổ xưa, dần đi tới ký ức trăm kiếp trước.

Trong trí nhớ những kiếp này, có một số ký ức y làm na tứ, nhưng còn chưa không tu luyện tới cảnh giới cao thâm đã bị bọn Bắc Thần Tử, Phượng Dao phát hiện phong ấn y từ sớm, đưa y tới nơi khác, bắt đầu cuộc sống mới.

“Không biết trong trí nhớ của ta có ký ức về chuyện thiên địa đại biến ba ngàn năm trước hay không?”

Đột nhiên Hứa Ứng trong lòng chấn động, nghĩ tới điểm mấu chốt. Y vẫn không hiểu rốt cuộc trong thời gian Thiên Nhân Cảm Ứng đã có chuyện gì xảy ra, vì sao thiên địa đột nhiên chồng chất phong ấn? Vì sao tất cả luyện khí sĩ đột ngột biến mất?

Vì sao vốn đang là thời đại mạt pháp của luyện khí sĩ, đột nhiên lại biến thành thời đại của na sư?

Phía trước y, một người trẻ tuổi cao lớn cũng đang leo núi, khí thế cực mạnh, đi lại trên núi như bước đi trong giang sơn của mình, dùng bước chân đo đạc thiên địa.

Hứa Ứng thấy dáng vẻ kỳ dị của hắn, trong lòng bỗng thấy hiếu kỳ, chỉ thấy người kia tuy vóc dáng khá cao nhưng bả vai không rộng, có vẻ khá gầy.

Vòng vàng trên vai hắn buộc một chiếc áo choàng màu vàng, bị gió núi thổi qua, bay phật phật đằng sau, sương mù trong núi xuyên qua áo choàng hắn, tạo thành từng vòng xoáy nho nhỏ.

Dường như người kia cũng cảm ứng được khí tức của y, bước chân thoáng chậm lại.

Bất tri bất giác, Hứa Ứng đã đi tới bên cạnh người trẻ tuổi kia, chỉ thấy người trẻ tuổi này mặc bộ áo dài màu đen, áo trong màu trắng, mũi cao thẳng, hai mắt hẹp dài như thân ong, khí thế uy nghiêm âm trầm.

Bên hông hắn có dắt thanh kiếm, chuôi kiếm có hình vuông, như đại ấn tượng trưng cho quyền lực. Vỏ kiếm cũng rất vuông vức, có khắc hoa văn Thao Thiết.

Bội kiếm của hắn dài bằng người.

Hứa Ứng thấy ánh mắt hắn nhìn sang, khẽ gật đầu ra hiệu, thể hiện mình cũng không có ác ý, định đi qua bên cạnh hắn.

Người trẻ tuổi áo đen kia cũng khẽ cúi người, thể hiện mình cũng không có ác ý.

Hứa Ứng đột nhiên thả chậm bước chân, cười nói :”Vị huynh đài này, chúng ta từng gặp nhau chưa? Sao ta cứ cảm thấy ngươi rất quen thuộc.”

Gương mặt lạnh lùng của người trẻ tuổi áo đen cũng nở nụ cười, giọng nói như vang vọng từ trong lồng ngực rồi mới thốt ra ngoài miệng, có vẻ rất nặng nề.

“Bỉ nhân họ Triệu, tên chỉ có một chữ Chính.’

Người trẻ tuổi áo đen nói: “Thần tiên bất lão từng xuất hiện trong lịch sử, chúng ta gặp nhau cũng là đương nhiên, có lẽ năm xưa chúng ta cùng ngồi với nhau luận đạo.”

Hứa Ứng khẽ gật đầu, cười nói: “Ký ức của ta bị phong ấn, không nhớ được rất nhiều chuyện.”

Triệu Chính nói: “Sống quá lâu năm, sẽ quên đi một số chuyện, ta cũng như vậy. Trong thời đại của ta, người nắm quyền không phải tên hoàng đế ngu xuẩn bây giờ.”

Hứa Ứng nghe hắn mỉa mai đương kim hoàng đế, bỗng cảm thấy thân cận: “Đúng là Thánh Thần hoàng đế quá kém cỏi.”

Triệu Chính nói: “Ta nghe nói vị hoàng đế này đã chết, bị thái giám dưới tay hắn giết chết.”

Hứa Ứng nghe vậy cười ha hả nói: “Chết rồi? Chết hay lắm!”

Triệu Chính cũng cười ha hả nói: “Chết hay lắm! Chết hay lắm! Giang sơn của Lý gia hắn đã không còn vững chắc, ta thấy hậu nhân của hắn còn chẳng bằng hắn. Giang sơn này sớm muộn gì cũng đổi chủ!”

Hứa Ứng nói: “Ta còn nghe người ta nói Tướng tinh xâm lấn Tử Vi, có một số người mang mệnh hoàng đế, số lượng còn không ít.”

Triệu Chính cười lạnh nói: “Hoàng đế chỉ có một người, sao lại có mấy cho được? Có thể thấy cũng chỉ là một lũ vô dụng mà thôi. Người như vậy mà xứng với mấy chữ thiên mệnh quy tụ? Nếu bọn chúng gánh vách thiên mệnh, vậy phải kéo Thiên Mệnh thượng thần xuống giết chết, đổi thành Thiên Mệnh thượng thần khác!”

Hứa Ứng chỉ cảm thấy hắn rất hợp khẩu vị của mình cười nói: “Triệu huynh nói đúng lắm. Chắc Triệu huynh cũng tới đây vì tiên dược bất tử?”

Triệu Chính ngửa đầu nhìn về phía Ngọc Hư cung, ánh mắt thâm thúy, giọng nói vang vọng đầy mạnh mẽ: “Nưam xưa ta sinh không gặp thời, hôm nay tự tới dây xin thuốc. Thuốc trường sinh này...”

Hào quang u ám lóe lên cho mắt hắn, nói: “... ta đã tìm kiếm rất lâu rồi mà từ đầu đến cuối vẫn không có được.”

Hứa Ứng nhìn tiên quang trong Ngọc Hư cung nói: “Ngọc Hư cung này chính là Bỉ Ngạn, sáu vị na tổ nắm giữa chìa khóa Bỉ Ngạn, có thể lấy được tiên dược. Nhưng sáu vị na tổ này có thật là na tổ không?’

Triệu Chính ngạc nhiên nói: “Ngươi cũng không tin tưởng bọn họ?’

Bình Luận (0)
Comment