Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 477 - Để Lộ Sơ Hở 2

Nga Mi căn cơ thâm sâu, Nhạn Không Thành kiến thức uyên bác lại thông minh hơn người, chẳng bao lâu sau đã tìm được phù văn tiên đạo tương tự của Nga Mi, chẳng qua cấu tạo đơn giản hơn, đạo lý cũng dễ hiểu hơn, nhưng lại dễ tìm hiểu, tiện suy luận.

Hai người bọn họ đều có thiên phú cực cao, chẳng bao lâu sau đã tìm được điểm đột phá trong tiên văn chữ Phong của Nga Mi, trong lòng đều thấy vui vẻ.

Kiều Tử Trọng nhìn tám phù văn phong ấn này, trong lòng nghiêm nghị, vội vàng gọi Nhạn Không Thành sang một bên, nói nhỏ: “Chưởng giáo, văn tự trên quả chuông là phong ấn tiên đạo.”

Nhạn Không Thành nói: “Ta biết là phong ấn tiên đạo, Nga Mi ta không có thuật phong ấn cao thâm như vậy, có thể học tập.’

Kiều Tử Trọng thấy hắn không hiểu, vội vàng giải thích: “Ngươi nghĩ thử xem, thái thượng sư tổ của Nga Mi ta còn không có phong ấn cao thâm như vậy, thế thì là ai trong Tiên giới đã ra tay phong ấn? Nếu ngươi giải phong cho hắn, chỉ e thái thượng sư tổ cũng tức giận tới mức giậm chân, lập tức phản bội chạy trốn khỏi Nga Mi, cắt đứt quan hệ ân đoạn nghĩa tuyệt với ngươi! Thậm chí không khéo còn đại nghĩa diệt thân!”

Nhạn Không Thành trong lòng máy động, cười nói: “Sư tổ, ngài cẩn thận quá rồi. Ta và Hứa huynh chỉ tìm hiểu cấu tạo của những phù văn tiên đạo này thôi, có phá giải phong ấn gì đâu, sao lại đắc tội với bậc đại nhân trên Tiên giới được?”

Kiều Tử Trọng cũng cảm thấy bản thân cẩn thận quá, thầm nghĩ: “Tám chữ này khắc trên vách chuông, trong chuông không phong ấn trấn áp ma đầu nào. Bọn họ có mở phong ấn cũng không thả ma đầu nào ra.”

Ánh mắt hắn đảo qua Hứa Ứng đang toàn tâm toàn ý nghiên cứu, thầm nghĩ: “Liệu có phải phong ấn con người hay không? Ta cẩn thận cả đời mới có thể sống tới bây giờ, nhưng đúng là cẩn thận quá mức.’

Đột nhiên trong đầu Hứa Ứng hiện lên từng hình ảnh, có một cái tên nhảy ra khỏi phong ấn cổ xưa. Y xoay người lại, quay về phía dãy núi mà bọn họ đã đi xa, phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc: “Thượng thần Khai Minh.”

Tiếng hô của y vang dội, vọng khắp đất trời, truyền tới dãy núi Khai Minh xa xa.

Hứa Ứng gọi liền ba tiếng mà mãi không thấy dãy núi đáp lời, trong lòng buồn bã: “Có lẽ vị sơn thần này đã chết thật rồi.”

Nhưng y không nhìn thấy bên trong dãy núi, khí hương hỏa tạo thành thần lực mênh mông như đại dương đang nổi từng gợn sóng. Trong biển thần lực này, vô số ý thức tư duy vỡ nát va chạm với nhau, hỗn loạn như đại dương hỗn độn.

“Thượng thần Khai Minh ~~”

Theo tiếng gầm thét của Hứa Ứng, đại dương thần lực này càng nổi sóng mãnh liệt, mảnh vỡ ý thức cổ xưa như nghe thấy tiếng gọi, từ từ thức tỉnh.

Tiếng gọi thứ ba của Hứa Ứng vọng lại, dưới chân dãy núi Khai Minh, trước căn miếu đá giản dị mà Hứa Ứng xây dựng, khí hương hỏa truyền vào miếu đá, đi vào cơ thể tượng thần chín đầu mặt người thân hổ.

Đồng thời, từ trong đại dương thần lực của dãy núi cũng có hào quang bay ra, lướt sát ngọn núi, chảy vào miếu thần bằng đá nho nhỏ.

Tượng thần Khai Minh nhỏ bé dần dần trở nên sống động. Đột nhiên vị thần nhỏ nhắn kháu khỉnh nhảy xuống khỏi điện thờ, bước ra khỏi ngôi miếu đá.

Dọc đường đi, chỉ thấy người tới Côn Lôn thần sơn càng lúc càng nhiều. Trong số những người này có kẻ tới từ thế gia quý tộc của Thần Châu, cũng có người là truyền nhân nhân của môn phái đã phủ bụi ba ngàn năm, ai cũng có mục đích riêng của bản thân.

Còn trong dãy núi, đủ loại kỳ trân dị thú kỳ hoa dị thảo cũng từ từ được khám phá, có người nhìn thấy Long Huyết thụ, là một loại thần thụ, vỏ ngoài là vảy rồng, cành là sừng rồng.

Còn còn người tìm thấy kim loại chế tạo tiên kiếm trong truyền thuyết ở khe suối, trên đó còn mang theo văn tự tiên đạo tự nhiên.

Lại có người thấy Phượng Hoàng trong núi, bay lượn quanh một bảo địa, bọn họ phát hiện ra một tảng thủy tinh lớn trong bảo địa, bên trong thủy tinh phong ấn một cô gái, có tin đồn là nữ tiên.

Lại có tin tức nói có người thấy tiên quang trong núi, rất nhiều người chạy tới đó, kết quả không ai trở về.

Còn có tin tức nói, có Phượng Hoàng tiên khí trong Côn Lôn, bọn họ truy đuổi tiên kiếm, phát hiện tiên kiếm bay vào một động phủ trên núi.

Còn có người nói thấy cảnh tiên nhân từ trên trời hạ xuống, truyền đạo thụ nghiệp, còn nói là thấy cảnh tiên nhân vỗ đầu ta, đầu ta nổ tung.

Càng tới gần Côn Lôn thần sơn thì chấn động càng kịch liệt, có tin đồn là ai đó phát hiện một vực sâu khổng lồ dưới chân dãy núi phía nam, sâu không lường được, đang có thần sơn được phun ra từ trong vực sâu.

Còn có truyền thuyết, một nhánh đội ngũ lên tới ngàn người đi nhầm vào nơi nào đó, đột nhiên mặt đất nứt ra, nuốt chửng bọn họ. Sau đó đất đai khép lại, đám người kia như chưa bao giờ xuất hiện.

Những lời đồn này có thật có giả, khiến Hứa Ứng và Nhạn Không Thành hai mặt nhìn nhau.

Nhưng đúng là trong dãy núi có dấu vết chiến đấu, những dấu vết đó quá cổ xưa, bị gió tuyết che phủ. Từ sâu trong tuyết sơn có khí tức khủng khiếp bộc phát, nếu bất cẩn chạm vào là hình thần câu diệt.

Có nhiều chỗ còn thấy phế tích đổ nát thê lương đã bị phong hóa, đi trong đó vẫn thấy dấu vết văn minh năm xưa được lưu lại, bị phá hủy một cách dã man.

Đám người Hứa Ứng đi tới Ngọc Châu phong, Ngọc Hư phong cách đó không xa; đột nhiên thấy trong đó có một số ngọn núi hình dạng đặc biệt, hai núi lớn như cánh chim giang ra, ngọn núi trung tâm như thân thể tuấn mã, đỉnh núi phía trước lại như thân người. Thế núi tráng lệ, thanh tú bất phàm. Còn giữa dãy núi này cũng có một khu nhà ngói, chắc là một thôn xóm hoặc thành trấn.

“Lại một đám luyện khí sĩ Thiên đạo!” Sát ý của Hứa Ứng nổi lên.

Kiều Tử Trọng ngẩng đầu nhìn nhà ngói trong núi, ánh mắt nhấp nháy: “Kẻ trộm lăng mộ của ta đã phá hủy nơi ở của luyện khí sĩ Thiên đạo dọc đường, chứng tỏ có thù với luyện khí sĩ Thiên đạo. Chắc chắn hắn sẽ tới dãy nhà ngói này!”

Hứa Ứng cười nói: “Nhạn huynh, ta có hẹn với người khác, xin cáo từ!”

Y đổi hướng, những người khác thì đi tới Ngọc Hư phong, y thì chạy tới dãy nhà ngói trong núi. Kiều Tử Trọng trầm giọng nói: “Chưởng giáo, chúng ta cũng tới khu nhà ngói kia.”

Nhạn Không Thành đồng ý, cười nói :”Hứa huynh đi đâu, ta theo ngươi.”

Hứa Ứng đành để bọn họ đi theo, thầm nghĩ: “Làm thế nào mới có thể cắt đuôi bọn họ? Lát nữa gặp luyện khí sĩ Thiên đạo, nếu ta trực tiếp tế hai mươi tư viên Hạo Nguyệt Sơn Hà châu ra, liệu có bị Nhạn huynh nhận ra không?’

Y trầm ngâm trong chốc lát rồi quả quyết nói: “Nếu hắn hỏi, ta cứ nói có cơ duyên khác, nhặt được hai mươi tư viên Hạo Nguyệt châu trong Côn Lôn. Đôi bên đều là Hạo Nguyệt châu, chỉ tương tự nhiên như Hạo Nguyệt châu của Nga Mi thôi. Nhạn Không Thành chưa bao giờ thấy Hạo Nguyệt châu của Nga Mi, đương nhiên không nghi ngờ ta.’

Kiều Tử Trọng ánh mắt nhấp nháy, nhìn khu nhà ngói càng ngày càng gần, tâm cảnh cũng xao động, thầm nghĩ: “Tặc nhân kia tinh thông thủ đoạn của luyện khí sĩ Thiên đạo, lại hận luyện khí sĩ Thiên đạo tới thấu xương, chắc chắn sẽ tế Hạo Nguyệt châu của ta ra. Tên trộm kia không thể không để lộ sơ hở...hắn là ai?”

Bình Luận (0)
Comment