Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 410 - Bản Lĩnh Không Cao Nhưng Rất Phách Lối 1

Thân hình chậm rãi hiện lên trong làn nước đen quan sát bốn phía xung quanh một hồi, sau đó từ từ chìm dần vào nước, giọng nói mang vẻ hoang mang: “Có lẽ ta vào nhầm mộ của người khác. Để ta vào lại lần nữa...”

Một lúc lâu sau, hắn từ từ chui lên khỏi mặt nước, vẫn nhìn trái nhìn phải một hồi, im lặng một lúc lâu.

Tướng mạo của hắn rất bình thường, con mắt bình thường, mũi hơi thấp, mắt một mí, con mắt không to, môi hơi dày, trên cằm còn sợi râu chưa cạo sạch, thái dương cũng hơi lộn xộn.

Ngũ quan như vậy gộp chung khiến gương mặt hắn có vẻ hơi cứng nhắc, cứ như mặt người chết, không có nhiều biểu cảm.

Y phục trên người hắn cũng là y phục vải thô bình thường, trông như một người bình thường dáng vẻ chất phác thành thật.

Hắn chính là Kiều Tử Trọng, đạo hiệu Thanh Sương, là nhân vật không ai chú ý tới trong Nga Mi sơn, tuy là sư tổ nhưng hắn cũng như dung mạo của hắn, làm người kín tiếng nội liễm, đặt trong số đông đảo sư tổ cũng chẳng hề đáng chú ý.

“Nhà ta đâu rồi!”

Gương mặt như người chết của hắn không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ có hai tay run rẩy khiến người ta thấy được hắn thật sự nổi giận: “Ta mới ra ngoài có một chút xíu, đi thu hoạch hoa màu đã chín mà nhà đã không còn, chỉ còn lại có một cái giường?”

Dưới cơn thịnh nộ của hắn, làn nước đen rung động, ngọn núi ngột ngạt rung chuyển, nhưng không truyền tới bên ngoài.

“Ai mà to gan như vậy, ngay cả mộ phần của Nga Mi ta mà cũng dám trộm> Ta có còn là sư tổ Nga Mi nữa không! Nhạn Không Thành làm ăn kiểu gì mà để Nga Mi ta mềm yếu tới mức mặc cho người ta ức hiếp!”

Trên làn nước đen, trước quan tài gấm vóc, Kiều Tử Trọng mặt không biểu cảm cắn chặt hàm răng, giọng nói gằn từ trong kẽ răng ra: “Ta muốn xem xem rốt cuộc là ai ăn gan hùm mật báo!”

Hắn bay ra khỏi quan tài đen, phi hành quanh ngôi mộ một lượt, ánh mắt rà soát, định tìm kiếm bất cứ dấu vết nào mà kẻ trộm mộ đã để lại.

Nhưng hiển nhiên tên trộm mộ này là loại chuyên nghiệp, không hề lưu lại chút manh mối hữu dụng nào, thậm chí trên mặt đất cũng không hề có dấu chân hắn!

“Chẳng lẽ là kẻ thù của ta tìm tới cửa?”

Trong lòng hắn thầm lo lắng, lập tức đi về phía căn phòng bên mé phần mộ, đây là nơi hắn thiết kế chôn quần áo và di vật trong lăng mộ của mình!

Mộ chôn quần áo và di vật không tổn hại gì, không có ai tới!

Hắn lại mở một một phần khác, mộ phần này là mộ giả mà hắn bố trí, trong mộ có quan tài, có vật bồi táng, còn có một bộ hài cốt không nhìn ra thân phận.

Nhưng điều khiến hắn kinh hãi là mộ giả không có ai tới!

Kiều Tử Trọng lại mở một ngôi mộ trong mộ, mộ phần này cũng không có ai tới!

Hắn mở một đường hầm bí mật trong núi, đi lên trên, bên trên còn một một phần còn xa xưa hắn, một phần của hắn là bên dưới mộ phần.

Phía trên một ngôi mộ cũ kỹ, cho dù có người tới đây đào mộ cũng đào ngôi mộ này trước, đào xong ngôi mộ này sẽ không nghĩ bên dưới còn một ngôi mộ khác!

Nhưng ngôi mộ cũ kỹ này cũng không bị động tới!

Kiều Tử Trọng không khỏi hít một hơi lạnh, hạ giọng nói: “Lăng mộ bên ngoài của ta phủ kín cơ quan, còn có mộ chôn quần áo và di vật, mộ giả, mộ trong mộ, mộ trên mộ, bên trong thì ba bước có một phong ấn, năm bước có một cấm chế, mười bước có một tuyệt cảnh, sát trận phủ kín khắp nơi. Không thể có ai đi vào trong mộ của ta mà không khiến ta kinh động được... ta bị người khác để mắt tới rồi!”

Tay chân hắn lạnh buốt, trong tình huống không kinh động tới hắn mà có thể xâm nhập ngôi mộ của hắn, lấy sạch mọi bảo vật, thực lực của kẻ này không thể coi thường, có lẽ là loại người giống như hắn, là cường giả tồn tại từ thời đại xa xưa!

“Hắn chỉ để lại quan tài là đang thị uy với ta? Ha ha, tính cách ngông nghênh như thế làm sao sống được tới giờ? Trên thế giới này chỉ có kín tiếng, chỉ có bình thường mới có thể sống sót!”

Hai mắt hắn đột nhiên ngừng lại, phi thân tới trước mộ phần của Phong sư thúc, quan sát lỗ thủng lớn trên vách đá, im lặng một hồi lâu.

“Ta còn tưởng hắn dùng thủ đoạn gì, hóa ra là đi vào theo đường này.”

Hắn chậm rãi nhảy sang, lơ lửng, thậm chí không muốn lưu lại một dấu chân nào, bay thẳng vào mộ phần của Phong sư thúc.

“Tên điên kia, đề phòng ngàn vạn nhưng vẫn không phòng ngừa đến nhà ngươi!”

Bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên trán Phong sư thúc, thi thể Phong sư thúc lập tức phát ra tiếng kêu răng rắc vang lên, chỉ trong chớp mắt đã tan nát, hóa thành một đống máu thịt!

“Ngươi phá hỏng đại sự của ta!”

Kiều Tử Trọng coi như không thấy thi thể của Phong sư thúc, tiếp tục lướt về phía trước. Nếu hai chân hắn chạm đất, để lại dấu chân, không khéo kẻ trộm mộ sẽ trở về xem xét, có thể sẽ men theo dấu chân của hắn, tìm thấy hắn.

Hắn lượn một vòng trong phần mộ của Phong sư thúc, sắc mặt càng ngày càng trầm xuống.

Không ngờ tên trộm mộ này chẳng hề lưu lại manh mối nào ở đây, thậm chí không có bất cứ hang trộm nào, không có dấu vết ra vào!

“Cao minh như vậy à? Thế thì vào bằng cách nào?”

Hắn im lặng một hồi, lùi lại mộ huyệt của mình, nằm xuống quan tài gấm vóc, tự nhủ: “Sau khi ta đi khỏi không lâu nơi này đã bị người khác trộm mất, chứng tỏ ta đã bị để mắt tới, nếu không làm sao lại trùng hợp như vậy được. Ai lại nghi ngờ ta, nghi ngờ một người chết? Rõ ràng mấy năm qua ta cực kỳ kín tiếng...”

Hắn đột nhiên ngồi dậy, hạ giọng nói: “Hắn ăn cắp đồ của ta, lấy bảo vật của ta, trên đó đều có dấu ấn của ta. Chỉ cần ta cảm ứng một chút thôi là có thể khiến pháp bảo của ta bay về!’

Hắn tập trung cảm ứng, nhưng trong lòng càng ngày càng trầm xuống.

“Ha ha, thủ đoạn thật lợi hại!”

Hắn cười lạnh một tiếng: “Trộm bảo bối của ta rồi lập tức xóa dấu ấn của ta, chuẩn bị đầy đủ đến vậy à, quả nhiên là để mắt tới ta lâu rồi!”

Thân hình hắn lóe lên, đi tới bên đầm nước đen, nhìn chằm chằm vào mặt nước nói: “Mấy ngày nay chỉ có Hứa Ứng đi vào Nga Mi sơn, chẳng lẽ là ngươi à? Thần tiên bất lão?”

Trên mặt nước chậm rãi hiện lên thân hình Hứa Ứng.

Trong hình, Hứa Ứng đang thỉnh giáo Nhạn Không Thành về thần thông của Nga Mi, học tập tu luyện cực kỳ chăm chú.

“Mấy hôm nay hắn luôn bị nhốt trong Kim Quỹ đại điện của Nga Mi, không thể ra được, cũng không có bản lĩnh xóa dấu ấn của ta.’

Kiều Tử Trọng mới nghĩ tới đây, đột nhiên Hứa Ứng trong mặt nước ngẩng đầu lên, sắc mặt quái dị, nhìn thẳng vào hắn.

Kiều Tử Trọng thầm giật mình: “Hắn có thể cảm nhận được ta đang nhòm ngó hắn? Tu vi chỉ mới Khấu Quan kỳ thứ hai...”

Nhưng ngay lúc này, hắn lại thấy Hứa Ứng trong mặt nước nở nụ cười khó hiểu, đột nhiên tiếng nước rung động róc rách, trong đầm nước đen có một người làm bằng nước chậm rãi đứng lên!

Nếu nhìn gương mặt và quần áo thì rõ là Hứa Ứng.

“Thần thánh phương nào mà to gan nhìn trộm Hứa mỗ?”

Miệng người bằng nước kia phát ra âm thanh, đột nhiên giơ ngón tay lên, thản nhiên nói: “Không báo mà nhòm, đúng là thiếu lễ phép. Hôm nay Hứa mỗ sẽ cho ngươi một bài học cả đời khó quên!”

Bình Luận (0)
Comment