Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 376 - Trùng Đồng Tứ Mục, Bất Tử Tiên Thảo 1

Xích sắt thẳng băng, Hứa Ứng, Võ Thiên Tôn, Lý Tiêu Khách và thiên tử âm đình bị bắn văng lên giữa không trung.

Trước đó khí ngũ sắc đã từ rút từ thiên địa về, chảy ngược lên miệng núi lửa của núi ngũ sắc như đảo ngược thời gian. Tới giờ khí ngũ sắc lại dâng trào ra ngoài.

Vô số hoa văn kỳ dị trên xích sắt lưu chuyển điên cuồng, đột nhiên tiếng sắt thép vang chạm vang lên leng keng, Hứa Ứng cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên một đốt nào đó của sợi xích sắt, hoa văn rực rỡ đang ầm ầm gãy nát!

“Coi chừng!”

Hứa Ứng chỉ kịp hét lớn một tiếng, đã thấy xích sắt bị căng đứt, sợi xích đứt bắn lên, viu một tiếng quét qua người thiên tử âm đình.

Nửa người dưới của thiên tử âm đình trực tiếp nổ tung, hóa thành một làn sương máu, mảnh xương gãy bay loạn xạ, trong đó một mảnh xuyên qua xương bả vai Hứa Ứng, xuyên thủng xương cốt y, đâm thẳng từ trước ra sau!

Hứa Ứng kêu rên.

Lúc này trong quan tài ngọc vang lên đạo âm hùng vĩ, cứ như có một vị đại đế khống chế pháp tắc đại đạo đang tụng niệm, từng sợi xích thô to ầm ầm đứt gãy!

Cuối cùng quan tài ngọc cũng vùng khỏi sợi xích cuối cùng, bốn phía xung quanh quan tài ngọc còn có từng phù văn tiên đạo khổng lồ, hào quang tỏa ra bốn phía, trấn áp đạo âm trong quan tài ngọc.

Quan tài ngọc gầm thét xoay tròn, lôi theo xích sắt đứt đoạn, quất lên từng phù văn tiên đạo, đánh tan phù văn.

Có tổng cộng sáu phù văn tiên đạo, đứng sáu hướng trên dưới và xung quanh, uy lực kinh người, vừa rồi Lý Tiêu Khách và thiên tử âm đình hợp lực công kích một phù văn trong đó, chỉ một đòn thôi đã bị phù văn phản chấn tới trọng thương.

Còn quan tài ngọc kéo xích sắt lại có thể tùy ý phá vỡ năm phù văn tiên đạo còn lại, khiến Hứa Ứng hoa cả mắt.

“Nếu mời thi thể bị trấn áp trong quan tài ngọc xuất thủ, liệu có thể phá vỡ phù văn tiên đạo trấn áp ta không?” Trong lòng y thầm háo hức.

Trong vách núi lửa, trên đá ngũ sắc, đủ loại dấu ấn phù văn tỏa sáng tới cực hạn, trong lúc nhất thời bọn Hứa Ứng, Võ Thiên Tôn bị trấn áp tới hoa cả mắt, bên tai vang lên đủ thứ âm thanh kỳ dị, thần thức rối loạn, dồn dập mất đi sức lực, rơi thẳng từ trên không trung xuống.

Quan tài ngọc xoay vù vù, xích sắt bị kéo theo, đánh vào phù văn trên vách núi lửa. Những nơi nó quét qua, hàng loạn phù văn dồn dập lụi tàn, không còn chút uy lực nào!

Áp lực lên Hứa Ứng giảm bớt, thần thức khôi phục thanh tỉnh, lập tức đạp chân lên hư không, ra sức chạy lên bên trên.

Võ Thiên Tôn thấy y lao lên cũng vội vàng chạy theo, ông bị nguyên khí ngũ sắc ẩn hóa, thân thể khôi phục từ tử vong, tuy chức năng thân thể đã khôi phục, nhưng sau khi chết Võ Đạo Nguyên Thần đã bắt đầu tiêu tan.

Nguyên khí ngũ sắc không thể khôi phục Võ Đạo Nguyên Thần của ông, cho nên ông chỉ ngơ ngơ ngác ngác, mơ mơ màng màng nhớ lại được một ít chuyện, nhưng không nhiều.

Còn những bộ xương dưới chân núi, do đã chết quá lâu, thân thể tiêu tán, chỉ còn xương cốt, Nguyên Thần đã tan thành tro bụi, không còn sót lại chút gì.

Bọn chúng được nguyên khí ngũ sắc khôi phục nhưng chỉ có thể bị quỷ hồn oán niệm trong thiên địa hấp thu, biến thành ma quái chỉ biết cắn nuốt giết chóc.

Đây là điểm khác biệt giữa Võ Thiên Tôn và chúng nó.

Võ Thiên Tôn đuổi theo Hứa Ứng, nhưng tốc độ bay lên của quan tài ngọc càng lúc càng nhanh, cho dù Hứa Ứng đã trở thành đại cao thủ võ đạo cũng không đuổi kịp.

Hứa Ứng vội vàng la lớn: “Võ Thiên Tôn, có thấy tiên thảo màu tím trên vách quan tài không? Mau tóm lấy nó!”

Quan tài ngọc thoát khỏi phong ấn của núi ngũ sắc, bay lên không trung. Võ Thiên Tôn nhìn theo quan tài ngọc, lắc đầu: “Ta không đuổi kịp.”

Hứa Ứng đang định nói chuyện thì Võ Thiên Tôn đột nhiên nắm lấy y, chạy thẳng về phía trước, sau hơn mười bước tốc độ đã tăng tới cực hạn, đột nhiên hít thở một cái, vận sức ném thẳng Hứa Ứng về phía quan tài ngọc!

Hứa Ứng xé gió bay đi, mắt thấy sắp đập vào quan tài ngọc thì đột nhiên thân hình như cá bơi trong nước, nhẹ nhàng vỗ lên quan tài ngọc, hóa giải lực lượng, lượn sát quan tài ngọc, đi lên trên nắp quan tài.

Hứa Ứng giơ tay nắm lấy cọng tiên thảo màu tím, trong lòng vui mừng, vận sức nhổ lên, không ngờ tiên thảo kia cắm rễ sâu vào trong khe hở của quan tài ngọc.

Y nhìn vào quan tài, cách một lớp ngọc của quan tài mà vẫn thấy loáng thoáng có một thân hình vĩ đại đầu đội mũ đế vương, người mặc áo bào hoàng đế.

Cho dù nằm trong quan tài, người kia vẫn toát lên khí độ khó lường, sau đầu hắn có một vầng sáng tròn trịa, trong vầng sáng như có đại thiên thế giới lơ lửng.

Không ngờ rễ của tiên thảo màu tím này lại chui vào tai mắt mũi miệng của đại đế, còn thuận theo ngũ quan của hắn chui vào cơ thể!

“Bất Tử tiên dược này cũng là một phong ấn!”

Hứa Ứng lập tức tỉnh ngộ, Bất Tử tiên dược trồng trên quan tài ngọc, thật ra không có ý tốt, muốn mượn năng lực của kỳ trân dị thảo này bòn rút lực lượng của người trong quan tài!

Tu vi thân thể của đại đế trong quan tài chính là chất dinh dưỡng của Bất Tử tiên dược!

“Người trong quan tài bị trấn áp với thanh thế hùng vĩ như vậy, chắc cũng giống ta, không phải người xấu? Như vậy ta cứu hắn cũng là tự cứu mình!”

Hứa Ứng tự an ủi bản thân như vậy rồi cắn răng vặt một chiếc lá của tiên thảo màu tím.

Tiên thảo màu tím vốn không có nhiều lá, tổng cộng chỉ bảy chiếc. Hai tay Hứa Ứng nhanh chóng vặt trụi tiên thảo, không để lại cái lá nào.

Tiên thảo màu tím đau đớn kịch liệt, đau tới mức toàn thân run rẩy, lập tức rút sợi rễ, lao người lên, vung vẩy sợi rễ quất bôm bốp lên người Hứa Ứng!

Hứa Ứng bị quất trúng một cái, lập tức da tróc thịt bong, không ngừng lùi lại, tránh né thế công của tiên thảo màu tím.

Lúc này y lại thấy người trong quan tài mở mắt.

Hứa Ứng thầm giật mình, đó là bốn con mắt, con mắt chia làm trái phải, trên dưới đều có hai mắt.

Đôi mắt kia sáng rực, hào quang tràn ngập quan tài ngọc, khiến quan tài ngọc tỏa sáng lấp lánh.

Tiên thảo màu tím hoàn toàn không biết đại nạn sắp tới, vẫn tức tối quất Hứa Ứng. Hứa Ứng mắt sắc, chỉ thấy vách quan tài phản chiếu từng thân hình nhanh chóng áp sát, trong lòng không khỏi giật thót: “Là đám tiên thi kia!”

Y không kịp nghĩ ngợi nhiều, lập tức trượt từ trên vách quan tài xuống.

Ngay khoảnh khắc y trượt đi, đột nhiên nắp quan tài ầm ầm văng ra, tiên thảo màu tím trụi lủi cũng bị hất bay ra ngoài.

“Đáng đời!”

Hứa Ứng cười ha hả, đang định lao xuống dưới thì đột nhiên một sợi rễ viu một tiếng bay tới, cuốn lấy cổ của y. Không ngờ tiên thảo màu tím lại rút ngắn sợi rễ, gầm thét bay về phía y.

Tiên thảo này vừa bay tới gần thì nắm đấm của Hứa Ứng cũng ầm ầm đập tới, đánh trúng chỗ giữa thân với rễ, khiến tiên thảo cong gập lại, bay vút về phía sau.

Hứa Ứng thu quyền, đột nhiên thấy ánh sáng tím lóe lên, không ngờ tiên thảo kia lại quấn lấy cổ y bay trở lại, vung một khối rễ quấn chặt lấy nhau, đập thẳng vào bụng y.

Hứa Ứng bị quyền này đánh cho cong gập người, như con tôm lớn bị nướng chín, bay ngược về phía sau, phần bụng đau quặn lại.

“Khá lắm, ta đường đường Hứa yêu vương, chẳng lẽ lại sợ một cọng cỏ nhà ngươi à?”

Hứa Ứng cắn răng, cố chịu đau, thúc đẩy khí huyết, lúc này phong ấn trên núi ngũ sắc đã bị người trong quan tài loại trừ phân nửa, thì thực lực của Hứa Ứng cũng khôi phục phân nửa, sao phải sợ một cọng tiên thảo?

Lúc này đang ở trên không trung, y thi triển tuyệt học võ đạo, quyền qua cước lại với gốc tiên thảo kia, đánh tới quên cả trời đất!

Tiên thảo màu tím cực kỳ vô lại, phóng rất nhiều sợi rễ quấn lấy người y, áp sát cận chiến với y.

Bình Luận (0)
Comment