Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 356 - Võ Đạo Bỉ Ngạn 1

Y nghe loáng thoáng có tiếng chuông, chỉ cảm thấy tâm thần mông lung, lẩm bẩm nó: “Ngài chuông, ngươi có nhớ bên cạnh ta còn có một con xà yêu...”

Nói đến đây, y rùng mình, hết nhìn đông lại nhìn tây, cứ cảm thấy có gì đó không đúng: “Ngài chuông là ai?”

Y dừng lại, quan sát bốn phía, có một cảm giác thân thuộc như từng quen biết.

Đột nhiên khí tức Tiên Thiên nghìn tầng trên người y bộc phát, sắc mặt chuyển thành cứng rắn: “Thế nhưng ta đã là Tiên Thiên nghìn tầng, sao phải làm theo mấy trò vớ vẩn ấy! Cứ trực tiếp tìm ra đại thế tử, xử lý hắn rồi giết chết Kim Bằng! Nếu quốc sư ngăn cản thì diệt trừ cả quốc sư!”

Y nhanh chân bước đi, đột nhiên trên bầu trời có một con chim lửa bay tới, hạ xuống nhánh cây trong khoảng sân, quan sát y với vẻ tò mò.

Con chim lửa ba chân này khiến y có cảm giác quen thuộc.

Hứa Ứng dừng bước, khí tức xao động, chăm chú quan sát con chim lửa này, cảm thấy hình như mình từng gặp nó ở đâu rồi.

Con chim lửa vỗ cánh bay về phía y, hóa thành một ánh lửa chui vào mi tâm của y.

Hứa Ứng thầm giật mình, vội vàng lui lại nhưng không tránh được. Con chim lửa kia chui vào trong đầu y, mi tâm Hứa Ứng lập tức hiện lên hoa văn tia sét rực rỡ.

Thời gian hai vạn năm trước đây như ngọn lửa ập tới mặt y, nhấn chìm y.

Hứa Ứng như đưa thân vào biển lửa, đủ loại hình ảnh ùn ùn kéo tới, bao phủ lấy hắn.

“Kim Bất Di, Kim gia.”

Hứa Ứng nhìn bốn phía, mọi thứ như một giấc chiêm bao,Hứa Ứng A Ứng kinh ngạc thầm nghĩ: “Chẳng phải ta đang ở Hạo Kinh rèn luyện võ đạo à? Sao lại tới nơi này?”

Y còn nhớ mình muốn tìm kiếm bản nguyên của kiếm đạo na thuật và thần thông, vì vậy bắt đầu tìm hiểu từ võ đạo, từ bỏ tất cả kỹ xảo, rèn luyện tinh khí võ đạo trong thành.

“Khi đó hình như ta thấy trên cái cây trong sân đột nhiên mọc lên từng bức tượng đá, sau đó không nhớ được gì cả. Khi tỉnh lại đã biến thành tứ thế tử Hứa Ứng.”

Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, lập tức nội quan, định tìm lại tu vi cảnh giới của mình. Nhưng ngay khoảnh khắc sau, trước mặt y đột nhiên hiện lên các loại dấu ấn Thiên đạo, lít nha lít nhít, phong tỏa thần thức của y!

Dấu ấn Thiên đạo lóe lên một cái rồi biến mất ko còn tăm hơi!

Một khi y điều động thần thức, Thiên đạo lập tức quấy nhiễu.

“Không giống với phong ấn lúc trước! Lần này là phong ấn Thiên đạo! Nhưng những dấu ấn Thiên đạo này thì không ai hiểu rõ hơn ta!”

Cho dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng Hứa Ứng đã nhớ rất rõ ràng những dấu ấn Thiên đạo kia, còn thấy không ít chỗ sai, thầm nghĩ: “Phá giải những phù văn Thiên đạo này đơn giản hơn nhiều so với phù văn tiên đạo, không bao lâu sau ta có thể loại bỏ phong ấn.”

Y thử cảm ứng Kim Đan của mình, nhưng không cách nào cảm ứng được Kim Đan, lại thử điều động nguyên khí, nguyên khí cũng xa ngút ngàn không thấy tăm tích, y không thấy hồn phách của mình,không cách nào mở khu vực Hi Di!

Hứa Ứng đổ mồ hôi lạnh, bao giờ thứ duy nhất mà y có thể vận dụng chính là Tiên Thiên chân khí mà y mới tu luyện ba ngày!

Dùng Tiên Thiên chân khí tu luyện ba ngày phá giải phù văn Thiên đạo, có vẻ không đủ nhìn.

“Thế tức là không phải hồn phách của ta ký sinh trong thân thể này, cũng không bị đại thế tử ám toán, càng không bị Kim Bằng đánh chết.”

Hứa Ứng bình tĩnh lại, hồi tưởng lại mọi chuyện trong ba ngày vừa rồi, lập tức có cảm giác hoang đường. “Thậm chí không khéo đám người đại thế tử và Kim Bằng cũng bị bọn Bắc Thần Tử thay đổi ký ức.”

Lúc này một âm thanh vang lên: “Ngươi cũng cảm thấy cảnh giới Tiên Thiên có gì đó quái lạ phải không?”

Hứa Ứng nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy người người xa lạ đã xuất hiện trong Tương Vương phủ từ lúc nào chẳng hay, mười bảy mười tám tuổi, cao xấp xỉ y, là một thiếu niên tuấn tú nhưng lại như một đại tông sư, có khí độ bất phàm, đứng đó thôi cũng khiến người ta ngưỡng mộ.

Thiếu niên thanh tú kia đi tới, dò hỏi: “Ngươi tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ bao nhiêu?”

Hứa Ứng nói: “Tầng thứ chín trăm chín mươi chín. Ngươi tu luyện tới tầng thứ bao nhiêu?”

Thiếu niên thanh tú nói: ”Tiên Thiên tầng mười vạn.”

Hứa Ứng cảm thấy tôn kính, có thể tu luyện tới cảnh giới cỡ đó trong thế giới nguyên khí cực kỳ mỏng manh, đúng là bất phàm.

“Xin hỏi tiền bối là thần thánh phương nào?” Y dò hỏi.

“Không dám xưng tiền bối, hai trăm năm trước mọi người gọi ta là Địch Võ Tiên. Ta đến đây tiếp đón ngươi.”

Thiếu niên thanh tú thần sắc lạnh nhạt, bẻ một cành cây nói: “Hai trăm năm trước ta tu luyện xong Tiên Thiên cửu cảnh, khi đó tuy đã đạt tới đỉnh phong võ đạo trong thế giới này, nhưng trong lòng ta lại thấy tuyệt vọng, vì con đường trước mắt ngừng. Mãi tới một ngày, ta cô đọng khí huyết rồi đột nhiên phát hiện, sau Tiên Thiên cửu cảnh vẫn còn cảnh giới.”

Hắn chăm chú quan sát cành cây trong tay, Hứa Ứng phát hiện Tiên Thiên chân khí đang lưu chuyển, chỉ thấy cành cây trong tay hắn mọc ra đóa hoa, chẳng bao lâu sau đã nở hoa chi chít.

Địch Võ Tiên trồng cành hoa này xuống đất nói: “Ta khiêu chiến cao thủ Tiên Thiên trong thiên hạ, đánh bại năm trăm bốn mươi hai vị Tiên Thiên cực cảnh. Trận chiến cuối cùng, rốt cuộc ta cũng đột phá, tuy lực tới Tiên Thiên tầng thứ mười. Đến bước này, ta cứ như đột ngột khai khiếu, tu vi tiến bộ cực nhanh.”

Cành hoa nhanh chóng cắm rễ dưới đất, sinh trưởng, kết quả chỉ một lát sau trên cây đã treo đầy quả lê.

Địch Võ Tiên hái một quả lê xuống, đưa cho Hứa Ứng nói: “Khi ta tu luyện tới Tiên Thiên tầng thứ chín trăm chín mươi chín, một luồng khí tức đã đủ đè sập một vị cường giả tuyệt thế. Ta đánh khắp thiên hạ không đối thủ, khi đó mọi người tôn ta làm Võ Tiên. Nhưng ta biết Tiên Thiên nghìn tầng hoàn toàn không phải điểm cuối cùng của cảnh giới võ đạo. Ta nhớ trong lịch sử, cũng có những người được tôn là Võ Tiên. Ta đột nhiên có một suy nghĩ, có lẽ bọn họ cũng giống như ta thì sao?”

Hứa Ứng cắn quả lê, nước lê rất ngọt.

Địch Võ Tiên nhẹ nhàng nâng tay rút cây lê kia lên, chỉ thấy cây lê như đảo ngược thời gian, quả chín hóa xanh thu nhỏ, gốc cây thu ngắn hóa cành.

Sợi rễ của nó cũng rút về, chẳng bao lâu sau đã trở lại thành cành hoa lê, tiếp đó hoa lê cũng từ từ lùi về trong cành.

Địch Võ Tiên cắm cành về cây lê, Hứa Ứng ăn quả lê, đi tới, quan sát kỹ lưỡng, cành lê như chưa bao giờ bị bẻ gãy!

“Đây là võ đạo?” Hứa Ứng kinh ngạc nói.

Thủ đoạn này phải là na thuật mới đúng!

Lúc trước Địch Võ Tiên hái cành trồng cây cũng không khiến y kinh ngạc. Y mở bí tàng Nê Hoàn, khống chế sinh cơ, có thể làm được rất dễ dàng.

Nhưng khiến cây lê thu hết cành, khiến quả lê biến lại thành nụ hoa, thậm chí lùi lại trong cành, lại cắm cành về cây. Cái này thì y không làm được!

Đây đã không gọi là na thuật mà phải gọi là đạo.

Địch Võ Tiên nói: “Đây là võ đạo. Đã gọi là đạo thì có thể hóa thành vạn vật, tạo hóa tự nhiên. Hái cành trồng lê chỉ là thuận theo đạo lsy vạn vật hóa sinh mà thôi, chẳng có gì lạ. Chúng ta tu luyện võ đạo, bản thân là một kho báu cực lớn. Khi ngươi tu luyện tới mức như ta, ngươi cũng có thể làm được như vậy.”

Khí tức của hắn đột nhiên xao động, khí tức võ đạo phóng lên ngập trời, như một động thiên Nê Hoàn khổng lồ, tỏa ra sinh cơ cuồn cuộn!

Trong Tương Vương phủ, hoa nở hoa tàn, chỉ trong chớp mắt mà mùi thơm tràn ngập khắp nơi!

Khí tức của Địch Võ Tiên lại biến đổi, nhịp tim như nhịp trống, sát khí thảm khốc ập tới, như một chiến thần từng sống trên sa trường, sau lưng là núi thây biển máu!

Khí tức của hắn lại thay đổi, thể hiện tinh thần võ đạo cường đại cho Hứa Ứng thấy, như tường đồng vách sắt, không thể bẻ gãy!

Ý chí của hắn cường đại tới mức có thể so với Hoàng Đình động thiên, thậm chí còn thuần túy hơn Thần Thức tiên dược trong Hoàng Đình động thiên!

Y thoải mái phóng thích hồn phách, hồn phách cũng cực kỳ cường đại, kết hợp với thân thể chặt chẽ như một, thân thể bất diệt thì hồn phách cũng bất diệt!

Cảnh tượng này khiến Hứa Ứng chấn động không gì sánh nổi!

Địch Võ Tiên lần lượt thể hiện cho hắn thấy sinh cơ võ đạo, lực lượng võ đạo, thần thức võ đạo, hồn phách võ đạo, nguyên khí võ đạo, cũng là ứng với ngũ đại bí tàng Nê Hoàn, Giáng Cung, Hoàng Đình, Dũng Tuyền và Ngọc Trì; chỉ còn lại âm dương nhị khí của bí tàng Ngọc Kinh là không thể hiện!

Đương nhiên khí tức của hắn rất cường đại, nhưng lại ngưng tự cực sâu, lan truyền trong phạm vi một tấc, thậm chí không hề kinh động mọi người trong Tương Vương phủ.

Cái này khác hẳn động thiên của thân thể lục bí.

Khi điều động thân thể lục bí, động thiên sẽ trở nên cực kỳ rực rỡ, khí tức kinh thiên động địa!

“Tu luyện võ đạo tới trình độ này...”

Hứa Ứng tán thưởng, khôi phục bình tĩnh nói: “Địch Võ Tiên, chắc ngài sắp phi thăng rồi?”

Địch Võ Tiên nói :Ta dùng tinh khí võ đạo rèn luyện hồn phách, chân dương, luyện thành võ đạo chân hỏa, dùng thân thể làm lô đỉnh luyện thành Võ Đạo Kim Đan. Tới Tiên Thiên tầng mười vạn, rốt cuộc cũng mở được huyền quan tầng thứ hai. Bây giờ ta cũng không biết mình cách phi thăng bao xa.”

Hứa Ứng suy nghĩ rồi nói: “Thế tức là ngài đang ở Khấu Quan kỳ thứ hai, đã mở Huyền Quan Giáp Tích, Thiên Sơn ứng với ba mươi ba đốt sống, từ tầng Khấu Quan kỳ lần thứ nhất tới Khấu Quan kỳ thứ hai đại thành tổng cộng có hai mươi mốt đốt sống. Còn lại mười hai đốt sống ứng với Thập Nhị Trọng Lâu ở cổ họng.”

Bình Luận (0)
Comment