Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 31 - Nhân Thể Bí Cảnh, Hắc Thiết Huyền Quan 1

Sắc mặt Hứa Ứng đỏ ửng nói: “Đọc xong rồi trả, vẫn chưa đọc xong mà? Trông ngươi nôn nóng như kiểu ta giấu sách của ngươi ấy.”

Con gấu đen này là yêu quái trong Hiểu Sơn, coi như người quen của y.

Trẻ con nhà nghèo phải lo việc nhà từ sớm, Hứa Ứng là người bắt rắn ở Linh Lăng, bình thường phải chạy khắp núi đồi, tìm kiếm dị xà khắp nơi. Đi vào vùng hoang dã nhiều, khó tránh chuyện gặp phải yêu quái.

Tuy y là đứa trẻ thành thật nhưng tu luyện Thái Nhất Đạo Dẫn Công từ nhỏ, khí huyết hùng hồn, yêu quái bình thường không phải đối thủ của y. Cho nên Hứa Ứng và rất nhiều yêu quái trong rừng núi Linh Lăng “có đánh thì mới quen”.

Y tu luyện Thái Nhất Đạo Dẫn Công nhiều năm, sau khi tu vi lên tới đỉnh phong là không còn đường để đi, cho nên tới vơ vét của đám yêu quái này, muốn nghiên cứu kinh thư của yêu quái, cố gắng tìm ra con đường phía sau.

Hùng yêu Hùng Thiên Lý là một trong số những người bị hại.

“Chúng ta không ăn hắn thật à?” Xà yêu Ngoan Thất liếc mắt nhìn gấu đem, liếm mép, nhỏ giọng nói: “Ta hơi đói.”

Hùng Thiên Lý trợn mắt: “Họ Hứa, quả nhiên các ngươi định ăn thịt ta!”

Hứa Ứng lên tiếng khuyên nhủ: “Thiên Lý, ngươi cũng biết ta mà, ta đẹp trai lương thiện, không ăn yêu quái. Nếu ta ăn ngươi đã ăn từ mấy năm trước rồi.” Vừa dứt lời thì cái bụng không biết điều của y kêu ùng ục vài tiếng.

Hùng Thiên Lý sợ hết hồn, co vào trong góc không dám ra.

Hứa Ứng tìm kiếm trong hang núi một hồi, quả chuông lớn cũng bám theo sau lưng y, va vào xung quanh phát ra tiếng leng keng. Cũng may trời mưa xối xả, không thể lên núi, bằng không tiếng chuông này chắc chắn sẽ khiến truy binh kéo tới.

Y tìm một lúc, trong hang núi chỉ có chút chén bát nồi niêu muôi chậu và một số sách cũ, ngoài ra còn ít khoai lang củ đậu, không có đồ ăn gì khác.

Hứa Ứng liếc mắt nhìn Hùng Thiên Lý trong góc, con gấu đen run cầm cập kêu: “Đừng nhìn ta, ta không ăn thịt người! Lần trước ngươi nói không cho phép hại người, ta kiêng cả gà vịt chó mèo rồi, chỗ này không có thịt đâu! Ngươi thấy đồng ruộng bên ngoài rồi đấy, chỗ khoai lang củ đậu này đều là ta trồng dưới đất!”

Hứa Ứng nhức đầu nói: “Lúc bình thường vẫn có thể ăn chút thịt chim muông thú rừng chứ. Thôi, đâu phải không có thịt thì ta khó chịu, ăn chút khoai lang củ đậu cũng không chết được.”

Hắn cầm ít khoai lang cho lên lửa nướng, một lát sau mùi thơm đã thoang thoảng.

Gấu đen cũng đói bụng, cẩn thận từng chút một đi tới, lấy mấy củ ăn.

Xà yêu Ngoan Thất thấy dáng vẻ không có tiền đồ của hắn, không khỏi tức giận, kêu lên: “Nơi này là hang ổ của ngươi, khoai lang này là ngươi trồng, không phải của hắn, sao ngươi phải cẩn thận như vậy?”

Gấu đen lau nước mắt, nức nở nói: “Ngươi chưa bị hắn đánh thôi...”

Ngoan Thất không khỏi rơi lệ: “Huynh đệ, hóa ra ngươi cũng giống ta, đều gặp phải cảnh ngộ như vậy.”

Hứa Ứng đặt củ khoai nướng xuống, nói với vẻ không vui: “Thiên Lý, ta tưởng chúng ta là bằng hữu, không ngờ ngươi lại nói như vậy!”

Gấu đen vâng vâng dạ dạ ngồi bên cạnh Ngoan Thất, nói nhỏ: “Hắn cầm một tảng đá lên, ép đá thành nước, nói nếu ta không đưa kinh thư thư cho hắn, hắn sẽ vắt đầu ta ra nước, còn định để ta uống!”

Hứa Ứng nghe thấy vậy, mặt mũi tối sầm lại, không nói năng gì, cúi đầu vừa ăn khoai lang vừa nghĩ: “Rõ ràng đã nói đồng ý làm bằng hữu của ta, thế mà vẫn nói xấu sau lưng người ta! Hừ!”

Xà yêu Ngoan Thất lén lút liếc mắt nhìn Hứa Ứng một cái, nói nhỏ: “Khi hắn uy hiếp ta giao kinh thư cũng ép đá thành nước, còn nặn ra nước thật, khiến người ta rất sợ hãi!”

Hùng Thiên Lý hạ thấp giọng nói: “Tác phong côn đồ, không văn nhã như yêu quái chúng ta!”

Xà yêu Ngoan Thất gật đầu lia lịa nói: “Bình thường huynh đệ đọc sách gì?”

Hùng Thiên Lý vừa mừng vừa sợ: “Ngươi cũng thích đọc sách?”

Hai con yêu quái có cảm giác tri kỷ, có rất nhiều lời muốn nói, chỉ tiếc Hứa Ứng ở bên cạnh cản trở.

Hứa Ứng sắc thuốc xong, chia ra thuốc bôi ngoài da và thuốc uống, bôi thuốc cho Ngoan Thất. Xà yêu Ngoan Thất dùng đuôi cuốn lấy cái bát, uống ừng ực hết sạch.

Hứa Ứng lại bôi thuốc cho mình, y bị nội thương không nghiêm trọng lắm, nhưng vết thương da thịt lại không nhẹ, cần chữa trị thật sớm.

Dùng thuốc xong, Hứa Ứng nhìn ra ngoài, tuy trời đã tối đen nhưng còn chưa tới lúc mặt trời xuống núi.

“Ngoan Thất, phương pháp mà quả chuông truyền thụ cho ta có thể chữa trị nội thương lục phủ ngũ tạng còn có thể tăng cường tu vi, chuyển hóa khí ngũ tạng thành nguyên khí. Để ta truyền thụ cho ngươi.”

Hứa Ứng ngồi trước lửa trại, thuật lại phương pháp cô đọng ý thức thành thần thức, dùng thần thức mở cửa, đi vào khu vực Hi Di: “Nếu ngươi mở được khu vực Hi Di trong cơ thể, ngươi có thể thấy lục phủ ngũ tạng của mình, tim gan như ngọn núi đảo ngược. Ngũ tạng có ngũ khí, tỏa ra thần quang ngũ sắc, kết hợp với Đại Nhật Luyện Thể là có thể chứng kiến. Ngươi tập hợp ngũ khí là có thể thực hiện ngũ khí triều nguyên, tu thành nguyên khí. Làm đến bước này, có lẽ ngày tiến ngàn dặm, trở thành yêu vương cũng không khó.”

Xà yêu Ngoan Thất nghe tới mê mẩn, con hùng yêu Hùng Thiên Lý cũng ngồi bên đống lửa nghe giảng, sắc mặt ngây ngốc.

Hứa Ứng giảng xong, để mặc bọn họ tu luyện, bản thân lại thực hiện nội quan, thần thức tiến vào khu vực Hi Di trong cơ thể.

Xà yêu Ngoan Thất là dị xà, thực lực vốn xấp xỉ Hứa Ứng, đấu với Hứa Ứng ba ngày ba đêm rồi mới bị bắt, tư chất vốn đã bất phàm. Hứa Ứng nói một lần mà hắn ngộ ra rất nhiều, chẳng bao lâu sau đã mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chìm vào nhập định.

Đầu óc con gấu đen kia không được linh hoạt, đành phải ngồi bên đống lửa chậm rãi tìm hiểu.

Hứa Ứng ngồi trước đống lửa, ý thức giữ Thái Nhất, đôi mắt nửa mở nửa khép, dưới mi mắt như có thần quang lúc ẩn lúc hiện.

Trước mắt y lại hiện lên cánh cửa bạch ngọc, y đẩy cửa tiến vào, lại xuất hiện ở khu vực Hi Di trong cơ thể.

Lần trước chỉ đi vào khu vực Hi Di trong chốc lát, Hứa Ứng không dừng lại quá lâu. Lần này trời đổ mưa xối xả, chặn đường truy binh, vì vậy y có rất nhiều thời gian thăm dò thế giới trong cơ thể này.

Tuy đây đã là lần thứ hai y đi vào khu vực Hi Di, nhưng cảm giác chấn động khi mới bước vào vẫn không hề suy giảm!

Hứa Ứng trôi lơ lửng trên không trung, nhìn bốn phía xung quanh. Trong khu vực Hi Dí có những màu sắc không tồn tại trong thế gian, khiến y mê mẩn.

Trên không trung, nguyên khí tạo thành dòng, luồng khí bay lên trời cao, như dải cầu vồng rủ xuống, tim gan như ngọn núi trên cao, ngũ khí như thác nước chao đảo đổ xuống, hội tụ thành nguyên.

Nguyên khí bốc hơi, gặp sấm sét lại hóa thành mưa, hoặc hội tụ thành khối, biến thành mặt trời rực rỡ, đi xuyên qua giữa núi sông, soi sáng lục phủ ngũ tạng.

Hứa Ứng tâm thần sảng khoái, thần thức bám theo nguyên khí ngao du thiên địa, mượn nguyên khí chữa trị nội thương.

Chỉ thấy giữa tầng mây, từng tia sét lóe lên rực rỡ lóa mắt, thậm chí có thể thấy rõ từng chi tiết nhỏ trong ánh sét, đầy lực lượng và sắc bén!

Bình Luận (0)
Comment