Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 269 - Lời Hứa Ngàn Vàng 1

Nghe câu nói này, tất cả mọi người ở đây không khỏi thất vọng, chẳng lẽ mục đích sáng tạo ra na pháp là để ăn thịt người?

Nếu là người khác nói ra tin tức này có lẽ bọn họ còn không tin, nhưng lời nói từ miệng một na tiên bốn ngàn năm trước, bọn họ không thể không tin.

Cô gái hai lúm đồng tiền nói: “Sao các ngươi tìm ra chỗ của ta?”

Hứa Ứng nói: “Ta cảm ứng thiên địa, phát hiện địa điểm ẩn hóa của ngươi để lộ một ít khí tức.”

Quách Tiểu Điệp nói: “Sau khi Vân Mộng trạch xuất hiện, na sư của Quách gia ta đã tới đây tìm kiếm, xem xem nơi này có động thiên phúc địa không. Sau đó thấy nơi này có ánh nắng chiều màu đỏ tỏa ra, tạo thành dị tượng, cho nên báo cho tộc nhân tới đây.”

Cô gái hai lúm đồng tiền nghe vậy biến sắc, quay lại kiểm tra kỹ lưỡng địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của mình, dậm chân nói: “Quả nhiên địa điểm ẩn hóa tàng hình của ta xuất hiện lỗ hổng! Hay là vì va chạm với Vân Mộng trạch?”

Đột nhiên cô phát hiện ra có chỗ không đúng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên thiếu nữ và xà yêu trên vai thiếu niên đang lao nhao nhò đầu ra, nhìn chằm chằm vào sau ót mình.

Cô gái hai lúm đồng tiền đảo con mắt, cảnh giác nói: “Các ngươi nghĩ ta bị ăn thịt rồi nên muốn kiểm tra xem sau ót ta có một vệt mỏng không, bên trong có ánh sáng chiếu ra?”

Cô gái vén mái tóc phía sau lên, cười nói: “Cho các ngươi xem kỹ này.”

Đám người Hứa Ứng đi tới quan sát kỹ càng, quả nhiên không thấy vết cắt, ai nấy thở phào một hơi. Hứa Ứng nói: “Gần đây ta tìm được chín địa điểm ẩn hóa của na tiên, na tiên bên trong đều bị khoét rỗng.”

Cô gái hai lúm đồng tiền đã sửa xong chỗ dò của địa điểm ẩn hóa, quan sát bốn phía rồi nói: “Các ngươi thả Long Mã ra, vào trong địa điểm ẩn hóa tàng hình của ta, bên ngoài nguy hiểm. Khí tức của ta tiết lộ, chỉ e vị sư phụ hờ của ta sẽ chạy tới. Không biết bao giờ thì hắn tìm đến đây!”

Hứa Ứng xưng phải, quả chuông không trấn áp Long Mã nữa, bay lên đỉnh đầu y.

Hứa Ứng đi trước một bước, theo cô gái hai lúm đồng tiền đi vào địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của cô. Mấy người Quách Tiểu Điệp, Lý Anh Châu, Quách Dược cũng lần lượt đi vào. Mọi người nhìn lại, chỉ thấy trong địa điểm ẩn hóa này non xanh nước biếc, đạo tượng liên miên, tiên quang rực rỡ.

Bọn họ chứng kiến khu vực Hi Di hoàn chỉnh.

Ngũ Nhạc tiên sơn, Thiên sơn Thiên hà, Tam Đại Huyền Quan, Thập Nhị Trọng Lâu, tất cả đều hiện lên rõ mồn một trước mắt!

Hứa Ứng nhìn lên, còn thấy Nguyên Thần của cô gái kia trên Thần kiều, vóc dáng như tiên tử, chờ đợi phi thăng.

Kỳ lạ hơn nữa là trên bầu trời có từng tòa động thiên treo ngược, không chỉ có chín động thiên Nê Hoàn, còn có chín động thiên Ngọc Trì, chín động thiên Giáng Cung!

Hiển nhiên, cô gái hai lúm đồng tiền là một đại tông sư đi theo con đường kiêm tu na khí!

Quả chuông nghi hoặc: “Rõ ràng cô nàng này là luyện khí sĩ ba bốn ngàn năm trước, vì sao lại kiêm tu na khí?”

Trong lòng Hứa Ứng cũng có nghi hoặc tương tự.

Rõ ràng kiêm tu na khí là chuyện gần đây mới xuất hiện, nương theo Chu Tề Vân độ kiếp, kiêm tu na khí mới lưu truyền trên Thần Châu đại địa.

Nữ na tiên mời bọn họ cứ tự nhiên rồi nói: “Ta họ Bạch, tên Thu Tư, là na sư cuối thời Tần đầu thời Hán, ẩn cư ở đây đã gần bốn ngàn năm. Bốn ngàn năm qua, ta tránh né sư phụ hờ, chưa từng bị hắn bắt được, không ngờ hôm nay lại bị các ngươi phát hiện.”

Bạch Thu Tư rất căng thẳng, lấy một tấm gương ra, nhẹ nhàng vung tay áo. Chỉ thấy tấm gương treo trên bầu trời, mặt gương chiếu rọi cảnh tượng bên ngoài địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa.

Lúc này Long Mã thoát khốn, đang chạy như bay, chui vào một đầm lầy, lặn xuống dưới nước.

Bạch Thu Tư nói với Hứa Ứng: “Nếu các ngươi cảm ứng được khí tức của ta, thế thì chắc chắn sư phụ ta cũng làm được. Hắn cũng sắp tìm tới rồi! Các ngươi đừng phát ra âm thanh gì!”

Cô vừa dứt lời, Hứa Ứng đã thấy mặt kính rung chuyển, một thân hình vặn vẹo xuất hiện trong mặt kính, thi thoảng mặt kính lại rung động một chút.

Thân hình kia tìm kiếm khắp bốn phương, không thấy bất cứ dấu tích nào, môi của hắn bất động mà âm thanh lại truyền tới tai Bạch Thu Tư và đám người Hứa Ứng: “Thu Tư, ngươi còn định nấp bao lâu nữa? Đã sắp bốn ngàn năm rồi? Còn định trốn tới lúc nào?”

Nguyên Thần hiển hiện sau lưng hắn.

Nguyên Thần kia ngồi trong hư không, hùng vĩ không gì sánh được nhưng thực tế không chiếm nhiều không gian. Ánh sáng Nguyên Thần lấp lóe, tiên khí lượn lờ, mi tâm đột nhiên nhấp nhô, hiện ra con mắt thứ ba, chiếu rọi vào tầng tầng hư không, tìm kiếm vị trí địa điểm ẩn hóa!

Thân hình vặn vẹo mơ hồ vẫn đang nói chuyện, có vẻ khá ung dung, cười nói: “Dẫu sao ta với ngươi cũng là sư đồ, sao lại xa lánh đến vậy?”

Giọng nói của hắn vang lên trong đầu mọi người, đều là dùng thần thức nói chuyện, lo lắng nói: “Thu Tư, có lẽ ngươi hiểu lầm vi sư rồi. Vi sư tán thưởng tài hoa của ngươi, sao lại ăn thịt ngươi được? Chỉ cần ngươi đi ra, ta sẽ truyền ngươi pháp môn chân chính.”

Hắn cười ha hả nói: “Ngươi ẩn nấp lâu như vậy chắc cũng cảm giác được rồi nhỉ? Tuy na pháp có thể trường sinh nhưng không phải vĩnh sinh. Ngươi tu luyện na pháp, trong cơ thể tích tụ tiên dược, nhưng không thể khiến ngươi thật sự trường sinh bất tử. Địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của ngươi cũng không phải tiên giới thật sự, chỉ làm trì hoãn tốc độ già yếu của ngươi mà thôi. Chắc bây giờ ngươi đã cảm thấy mình già đi rồi?”

Bạch Thu Tư biến sắc, bỗng thấy căng thẳng bất an, hiển nhiên lời nói vừa rồi đã động tới điểm yếu của cô.

Hứa Ứng nhìn mái tóc của cô, trong đó đã có vài sợi bạc, thầm nghĩ: “Na tiên ẩn cảnh ẩn hóa cũng không thật sự đạt tới trường sinh!”

Nguyên Thần của thân hình mơ hồ kia tìm kiếm một hồi trong hư không lân cận nhưng không thấy địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của Bạch Thu Tư, không khỏi nhíu mày, hạ giọng nói: “Tiểu nha đầu, ngươi chạy đi đâu được?”

Thân hình mơ hồ đó vặn vẹo rồi biến mất.

Đám người đang định lên tiếng, Bạch Thu Tư lại giơ tay, viết mấy chữ.

“Hắn còn trở lại.”

Trong tấm gương trên bầu trời, thân hình vặn vẹo mơ hồ lại xuất hiện, gương mặt vặn vẹo đó đột nhiên dán lên mặt kính, như phát hiện ra điều gì, một con mắt to che kín mặt kính.

Mặt kính tỏa ra chấn động thần thông, thu hút sự chú ý của hắn, khiến hắn tới tra xét khởi nguồn của luồng chấn động này.

Mặt kính trên bầu trời vốn rất lớn, bao phủ tới nửa bầu trời, giờ phút này toàn bộ mặt kính bị con mắt này lấp kín, thậm chí mọi người trong địa điểm ẩn hóa còn có thể thấy rõ từng chi tiết trong con mắt này!

Trong lúc nhất thời, bầu không khí bỗng ngột ngạt tới khó tả. Tất cả mọi người nín thở, không dám phát ra âm thanh gì, thậm chí ngay cả trái tim cũng tạm thời ngừng đập!

Cảm giác áp bách quá khủng khiếp!

Bạch Thu Tư cực kỳ căng thẳng, lấy ra một mũi châm bạc, tế lên không trung, treo trước mặt gương.

Thân thể cô run rẩy, chuẩn bị đâm châm bạc vào con mắt trong kính.

“Ngươi đang ở đây.” Giọng nói đó lại vang lên bên tai cô.

Bạch Thu Tư cánh tay run rẩy, đang định đâm châm bạc vào con mắt trong kính, đột nhiên con mắt chắn trước tấm gương lùi lại phía sau, để lộ ra thân hình vặn vẹo mơ hồ.

Thân hình mơ hồ đó ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, chỉ thấy trên không trung có một cỗ quan tài màu đen bay tới.

Khi cỗ quan tài này lọt vào trong tấm gương, đột nhiên mặt gương trở nên bình thường hơn một chút, khiến cho thân hình vặn vẹo mơ hồ cũng khôi phục bình thường.

Thân hình vặn vẹo mơ hồ để lộ diện mạo thật, là một nam tử bộ dáng khoảng hơn ba mươi tuổi, dưới khóe mắt có một nốt ruồi lệ lớn bằng hạt vừng, dáng vẻ rất anh tuấn nhưng mang theo chút yêu dị.

Nam tử có nốt ruồi lệ đột nhiên biến mất trong tầm nhìn của mặt gương, có lẽ đang né tránh quan tài đen truy đuổi.

Hắn vừa đi khỏi thì quan tài đen từ trên trời giáng xuống, hạ vào chính giữa tấm gương. Một thiếu nữ chậm rãi đặt chân lên quan tài đen, hàng mi thanh tú cau lại, quan sát bốn phương, hạ giọng nói: “Kỳ quái, rõ ràng ta cảm nhận được khí tức của ngươi. Ngươi ra khỏi vực Thương Ngô là định làm gì...”

Thân hình của cô gái bay lên, cỗ quan tài màu đen cũng biến mất trong tấm gương.

Bạch Thu Tư lẳng lặng chờ đợi một thời gian, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, hạ giọng nói: “Có lẽ bọn họ đều đi rồi. Ta phải dọn nhà ngay, các ngươi còn muốn hỏi gì không?”

Đám người như trút được gánh nặng, trên người đều thấm đẫm mồ hôi, ai nấy ướt nhẹp.

Cảnh tượng vừa rồi thật quá kinh khủng.

Quách Tiểu Điệp dò hỏi: “Bạch tiền bối, ta thấy ngươi kiêm tu na khí, thực lực cực cao, vì sao vẫn tự xưng là na tiên?”

Bạch Thu Tư mỉm cười ngọt ngào, để lộ hai lúm đồng tiền, nói: “Na sư vốn là luyện khí sĩ. Người khó tu tiên, chính là chữ “na”. Khi đó luyện khí sĩ chúng ta đã tới mức cùng đường mạt lộ, có luyện khí sĩ kiên quyết giữ theo chính thống, không chịu thay đổi. Có luyện khí sĩ thấy con đường chính thống đã không thể đi được nên mở bí tàng. Luyện khí sĩ mở bí tàng được gọi là na.”

Một loạt na sư Quách gia trợn mắt há hốc mồm, giờ mới biết hóa ra luyện khí sĩ và na sư là một nhà!

Bình Luận (0)
Comment