Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 244 - Tuân Theo Lệnh Trời, Trấn Áp Đời Đời 2

Cô tiến tới nghe ngóng, có na sư thấy cô là cô gái xinh đẹp, sau lưng là một ngọn núi, trong lòng kinh ngạc nhưng vẫn kể cho cô: “Kho báu của Thủy Hoàng Đế Tổ Long xuất thế, tuyệt thế hung binh Thập Nhị Kim Nhân trấn áp thiên hạ sắp được đào lên. Hạo Kinh? Hạo Kinh là cái gì?”

Trúc Thiền Thiền ngơ ngác: “Thủy Hoàng Đế Tổ Long và Thập Nhị Kim Nhân còn nổi danh hơn Hạo Kinh và Chu Thiên tử? Ta không tin!’

Na sư kia như gặp ma, không khỏi kinh hãi, chỉ thấy nha đầu vừa nói chuyện với mình đi thẳng về phía trước, ngọn núi đồng thau đằng sau cũng ầm ầm di chuyển theo.

Trúc Thiền Thiền trải qua trăm đắng ngàn cay mới tới được ngoài rìa Hạo Kinh, mệt mỏi gần chết, dựa vào Phi Lai phong thở hồng hộc, thầm nghĩ: “Ta nghỉ một chút đã. Năm xưa nếu lão tổ ta bớt tham một chút, hôm nay cũng chẳng phải khổ cực như vậy... Ơ?”

Cô đột nhiên chứng kiến trong di chỉ Hạo Kinh có bóng người lấp lóe, tinh thần lập tức tỉnh táo lại, vội vàng leo lên Phi Lai phong xem thử, chỉ thấy người kia đứng trên một cây cột đá, ống tay áo phất phới, y phục mang phong cách cổ xưa, chính là trang phục trong thời Chu Thiên tử!

Trúc Thiền Thiền ngơ ngác, đang định chạy tới, lại thấy người kia lập tức biến mất không thấy đâu nữa!

“Đúng là luyện khí sĩ cùng thời với ta! Chẳng lẽ, chẳng lẽ...”

Sắc mặt cô kinh hãi: “Chu Thiên tử từ Bỉ Ngạn trở về rồi? Thế thì chuyện ta tham ô phế liệu pháp bảo của hắn...”

Hứa Ứng đứng trên Phương Trượng tiên sơn, phía sau là luyện khí sĩ trùng trùng điệp điệp, có người ngồi trên thuyền bay, có người ngự kiếm, có người ngồi trên lá cây, sử dụng pháp thuật, lá cây theo gió hóa dài, biến thành khổng lồ.

Đám người thi triển đủ loại thủ đoạn, vượt qua muôn sông nghìn núi, đi về phía Ly Sơn.

Hứa Ứng còn thấy vài luyện khí sĩ phi thăng, có người trẻ tuổi hơn Đông Mai Thanh nhưng trông còn già hơn Đông Mai Thanh. Hứa Ứng tìm hiểu được na thuật đại thần thông Kiếp Tòng Thiên Hàng từ trong Bích Lạc Phú, cực kỳ mẫn cảm đối với kiếp số, có thể cảm nhận được những luyện khí sĩ phi thăng này dựa vào pháp thuật kỳ lạ né tránh thiên kiếp.

Kiếp vận của bọn họ cực nặng, nếu không né tránh, thiên kiếp sẽ tìm tới bọn họ, siêu cấp thiên kiếp bộc phát, chỉ e bọn họ còn không gánh nổi một đòn, lập tức tan thành tro bụi!

Hơn nữa, cho dù bọn họ có bí pháp né tránh thiên kiếp, chỉ e không sống được mấy năm, tuổi thọ của bọn họ đã sắp cạn.

Hứa Ứng rời khỏi Phương Trượng tiên sơn, đi tới bên cạnh một ông lão phi thăng, dò hỏi: “Tuổi thọ của ngươi không còn nhiều, sao không giữ gìn tuổi thọ mà còn tới Ly Sơn?”

Ông lão kia đã già tới mức thân thể quắt lại, đứng lên cũng chỉ cao ba bốn thước, cầm cây trượng đầu hươu cao hơn mình, cười khà khà nói: “Chuyến đi này là đại kế vạn năm của luyện khí sĩ chúng ta, lão già này tuổi cao sắp chết, so với chết trên giường chẳng bằng châm một mồi lửa cho tương lai của luyện khí sĩ.”

Hứa Ứng ngạc nhiên.

Y tới hỏi những luyện khí sĩ cao tuổi khác, đều nhận được câu trả lời như vậy. Họ nói tuổi thọ không còn nhiều, muốn làm chút gì đó cho luyện khí sĩ sau này, để hương hỏa y bát của luyện khí sĩ có thể truyền thừa tiếp.

Hứa Ứng đi tới bên cạnh Từ Phúc nói: “Tu luyện na pháp có thể kéo dài tính mạng của luyện khí sĩ. Theo lý luận thì khí na kiêm tu có thể trường sinh, thậm chí không cần phi thăng tới Tiên giới mà có thể làm tiên nhân ở cõi trần. Từ Phúc lão tổ, chuyện có phải chính thống hay không quan trọng đến vậy sao?”

Từ Phúc nói: “Đối với ngươi có lẽ không quan trọng, nhưng đối với luyện khí sĩ sắp bị diệt sạch lại rất quan trọng.’

Hứa Ứng tâm thần chấn động, quay đầu lại nhìn những luyện khí sĩ đang ra sức tiến lên, đạo thống của bọn họ đã tới bến bờ tuyệt chủng nhưng vẫn như cá bơi ngược dòng giữa sông, vật lộn với sóng gió.

Thời đại này là đại thế, là đại thế của na sư, bọn họ đi ngược dòng; thế nhân trợn mắt khinh bỉ, lấy làm khó hiểu. Nhưng chỉ riêng dũng khí đó đã rất đáng khâm phục.

Bọn họ muốn tranh đại thế, muốn đoạt lại đại thế thuộc về mình, khôi phục một thời đại đã thất lạc!

“Công pháp truyền thống của luyện khí sĩ là sai, bổ sung thêm công pháp của na sư là có thể sửa đổi, trở nên hoàn mỹ.”

Hứa Ứng nói với Từ Phúc: “Mở thân thể lục bí, dùng pháp môn luyện khí thống nhất lục bí mới là đạo để thành tiên. Chu Tề Vân cũng dựa vào cách này để độ kiếp, sao các ngươi phải khăng khăng với luyện khí?”

Từ Phúc thản nhiên nói: “Loại độ kiếp của Chu Tề Vân mà xứng gọi là độ kiếp? Đơn giản là bắt cóc Thiên thần mà thôi, dựa vào thực lực của hắn khéo còn không đỡ nổi một đòn thiên kiếp! Đó là bàng môn tà đạo, không đáng nhắc tới!”

Ánh mắt hắn toát lên vẻ cuồng nhiệt nói: “Độ kiếp chân chính là một tay đỡ trời, đối chọi lại thiên kiếp, đối phó với thiên uy, đối kháng với thiên đạo! Thuận thiên ắt sẽ vong, nghịch thiên mới cường thịnh! Ngược dòng thành tiên mới thật là độ kiếp phi thăng! Hứa quân, đây là điều ngươi dạy ta!”

Hứa Ứng liếc mắt nhìn hắn một cái nói: “Ta nói câu này? Ta không nhớ. Ngươi nói ngươi có thể giúp ta mở phong ấn, dụ dỗ ta tới đây, sao không mở phong ấn giúp ta, để ta xem thử ta có nói những lời này hay không?”

Từ Phúc mỉm cười nói: “Ta vẫn luôn chờ ngươi hỏi ta chuyện này. Thật ra, ta đã đang giúp ngươi mở phong ấn!”

Hứa Ứng giật mình, Từ Phúc lấy một quyển sách vàng ra, phất nhẹ tay, sách vàng mở rộng. Hắn nói: “Ngươi còn nhớ văn tự trên sách này không?”

Sách vàng lấp lánh ánh sáng, rất nhiều chữ Triện được chiếu rọi lên không trung, những văn tự kiểu chữ Triện này di chuyển theo Phương Trượng tiên sơn.

Từ Phúc nói: “Sách vàng này là ngươi đưa ta năm xưa, nói về phong ấn trí nhớ của ngươi. Mấy năm nay ta luôn tìm kiếm điển tịch cổ xưa, muốn phá giải ảo diệu trong đó. Đợi ta giải mã được bí mật của văn tự này là có thể phá giải phong ấn cho ngươi.”

Hứa Ứng nhìn về phía văn tự chữ Triện kia, tâm thần chấn động, đầu óc như có tiếng nổ vang.

Những văn tự chữ Triện này giống hệt văn tự phù văn mà ba người Bắc Thần Tử dùng để phong ấn y.

Ký ức kiếp này trong đầu óc y dần dần rõ ràng, rất nhiều trí nhớ của kiếp trước cũng ùn ùn kéo tới, trong đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh xa lạ.

Miệng y lẩm bẩm, trong đầu dần dần có đạo âm lan tỏa, âm thanh đó càng lúc càng hùng vĩ, vang vọng liên tục, chính là ý nghĩa của mười sáu chữ kia!

“Tuân theo lệnh trời, đời đời trấn áp, giam trong ngục tù, niêm phong chặt chẽ.”

“Đùng!” Từ Phúc đột nhiên khép quyển sách vàng lại, thu hồi sách vàng, lúc này đạo âm trong đầu Hứa Ứng mới từ từ biến mất.

Cùng lúc đó, ông lão áo trắng Bắc Thần Tử phụ trách giám sát Hứa Ứng đang chơi cờ, quân cờ trong tay bộp một tiếng nổ tung.

“Có để người ta sống nữa không?”

Bắc Thần Tử giận không kiềm nổi, đột nhiên đứng bật dậy, ánh mắt như điện nhìn sang phía Từ Phúc ở xa xăm, lạnh lùng nói: “Ngọc Đường tiên tử, gọi người.”

Cô gái áo đỏ cũng giận tới tím mặt, nhanh chóng đứng dậy, Nguyên Thần hiển hiện, ba luồng khí xanh bay ra khỏi đỉnh đầu, hóa thành ba con hồng nhạn, vỗ cánh bay đi!

Bình Luận (0)
Comment