Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 237 - Âm Và Dương, Người Và Bóng 1

Ngoan Thất và quả chuông thầm giật mình: “Vết sẹo trên khóe mắt Từ Phúc là A Ứng gây ra? A Ứng trong thời đại đó đã mở phong ấn tới mức nào?”

Bọn họ không khỏi nhớ lại trận chiến ở Đồng Bách sơn, Hứa Ứng tiêu diệt Thiên ma ký sinh trong tiên thi, đánh trọng thương ba người Bắc Thần Tử.

Khi đó tu vi của Hứa Ứng mới là Khấu Quan kỳ, nhưng cả ba cường giả Phi Thăng kỳ hợp lực cũng không chống nổi vài hiệp. Nếu không phải bọn chúng đốt hương kích hoạt lá bùa kịp thời, chỉ e ngay khoảnh khắc sau là bị diệt sạch!

Cứ nhìn theo vết sẹo ở khóe mắt Từ Phúc là thấy, chắc chắn đã bị thương tới xương sọ, có lẽ là vết thương xuyên qua đầu óc. Có thể thấy khi đó Hứa Ứng định thi triển một đòn tuyệt sát, vốn định đoạt mạng Từ Phúc!

“Có lẽ giữa hai người này có đại thù.”

Ngoan Thất và quả chuông thầm nghĩ trong lòng: “Thế nhưng, vì sao Từ Phúc lại mời A Ứng phục hưng luyện khí sĩ? Rốt cuộc hắn có thiện ý hay có ý đồ bất chính?”

Hứa Ứng quay người, đưa lưng về phía Từ Phúc, nhìn sang Hương Hải Không và Sở Thập Tam Nương

Hai người chậm rãi lùi lại, Hương Hải Không cẩn thận nói: “Hứa lão tổ, nếu cứ ép người, chuyện liên quan tới tính mạng, chắc chắn ta sẽ không nhượng bộ. Ta sợ sẽ làm tổn hại tới thần tiên bất lão!”

Sở Thập Tam Nương ánh mắt nhấp nháy, đột nhiên bay lên không trung, cười nói: “Hương công tử, ngươi không nhượng bộ, ta nhượng bộ. Thần tiên bất lão giết không được, đánh không xong. Ngươi mà dám giết hắn thì Từ Phúc lão tổ sẽ đoạt mạng ngươi! Ta đi trước một bước!”

Tốc độ của cô nàng cực kỳ nhanh chóng, nhảy nhót trên không trung liên tục, Thập Tam Nương na khí đồng tu, pháp thuật và nguyên thần đều cực kỳ tinh diệu, mỗi lần bước chân xuống thì dưới chân tự hiện lên lá sen màu xanh, mũi chân điểm lên lá xanh, biến mất nơi chân trời.

“Đợi thần tiên bất lão nguôi giận rồi, ta sẽ trở lại!”

Hứa Ứng cất bước định đuổi theo, đột nhiên nghe xoạt một tiếng, Hương công tử mở chiếc chiếc quạt xếp phẩy mạnh một cái, lập tức gió thổi ào ào, trong gió có vô số kiếm khí vô hình va chạm, vang vọng như ngọc bội, thổi về phía Hứa Ứng!

Gió còn chưa tới, đã thấy xung quanh Hứa Ứng vang lên tiếng leng keng, bị kiếm khí vô hình cắt thành từng vết đứt!

Vô số kiếm khí xoay quanh Hứa Ứng, hình thành vòng xoáy kiếm khí, giam cầm y vào trong.

Lúc ở Nại Hà, Hương công tử dùng đèn lồng Định Phong để ngăn cản chiếc thuyền lá phong của Hứa Ứng, nhưng khi đó Hứa Ứng chỉ là một luyện khí sĩ Thải Khí kỳ nho nhỏ, tầm mắt kiến thức đều rất bình thường.

Còn bây giờ, trải qua biết bao nhiêu chuyện, tầm mắt và kiến thức của y đã vượt xa lúc đó không biết bao nhiêu lần.

Chiêu thần thông này của Hương công tử là dùng nguyên khí phát động cây quạt, biến một bộ phận ấn ký trên cây quạt liên hợp với với một bộ phận đạo tượng, hình thành thần thông.

Người ngoài nhìn vào thì thấy tinh diệu không gì sánh được, pháp lực cực kỳ hùng hậu, uy lực mạnh mẽ, không thể phá giải.

Nhưng trong Thiên Nhãn của Hứa Ứng, rõ ràng là Hương công tử không thể thi triển thần thông chân chính, buộc phải mượn pháp bảo mới có thể phát động được!

Tuy vậy, môn thần thông này cũng chỉ là giẻ cùi tốt mã, chỉ được cái bề ngoài. Cũng như đệ tử của Từ Phúc thi triển Ngự Kiếm quyết, trông thì tinh diệu chứ thực chất sơ hở trăm ngàn chỗ!

Nhưng mục đích của Hương công tử vốn không phải giết chết Hứa Ứng mà dùng thần thông ngăn cản Hứa Ứng, thừa cơ đào tẩu.

Hắn vung cánh tay, quay người bỏ đi, lại thấy thân hình Hứa Ứng như long xà múa bay lượn, thân hình lấp lóe, xuyên qua giữa vòng xoáy kiếm khí, chẳng ngờ lại không chạm tới một luồng kiếm khí trong gió xoáy nào!

Hứa Ứng giơ hai tay một trước một sau, còn cách Hương công tử mấy chục trượng đã đánh thẳng về phía trước, trước là dương, sau là âm, chiêu thức được thi triển, cảnh sắc bốn phía biến đổi, khiến Hương công tử đang chạy trốn trên không trung cũng bị kéo vào trong.

Cảnh sắc đột nhiên hiện lên đó, chính là ẩn cảnh.

Ẩn cảnh Nhật Nguyệt Bằng Cư trong Bích Lạc Phú!

Theo quyền trái của Hứa Ứng đánh ra, nguyên khí của y trở nên khô nóng không gì sánh được, quyền phong ma sát với không khí, ánh lửa hừng hực lập tức bộc phát!

Quyền này đánh ra như vầng mặt trời rực rỡ, mặt trời đốt vào trong, ngọn lửa xung quanh bùng nổ vào giữa, tạo ra uy lực kinh người.

Ngọn lửa trong lòng bàn tay Hứa Ứng không phải loại phàm hỏa mà na sư Quách gia tu luyện mà là Thuần Dương chân hỏa, y tu luyện Thuần Dương chân khí, khi tồn tưởng ngọn lửa sẽ biến thành Thuần Dương chân hỏa uy lực kinh người!

Hương công tử thầm kinh hãi, lại tế cây quạt xếp lên, cây quạt lượn vòng quanh người hắn, kiếm khí vô hình trải khắp bầu trời.

Quyền này của Hứa Ứng đánh ra, không biết bao nhiêu kiếm khí vô hình vỡ nát, quạt xếp cũng bị quyền phong dữ dội xé tan, hóa thành một quả cầu lửa giữa không trung.

Hương công tử vội vàng giơ tay nghênh đón, vận dụng ấn pháp luyện khí sĩ mà mình học được, Tiểu Ngũ Lôi ấn!

Khi bàn tay hai người va chạm, quyền của Hứa Ứng mới hoàn toàn bộc phát uy lực, Thuần Dương chân hỏa tạo thành vầng mặt trời, bùng nổ dữ dội!

Ngũ Lôi ấn của Hương công tử bộc phát, uy lực kinh người, mỗi đầu ngón tay đại biểu cho một loại thiên lôi, mỗi ngón ay rung nhẹ là một luồng thiên lôi đầy uy lực bộc phát, đánh lên nắm tay Hứa Ứng!

Năm ngón tay hắn rung động liên tục, Ngũ Lôi liên tiếp hiện lên, chấn động tới mức cánh tay Hứa Ứng tê dại.

Hương công tử âm thầm vui mừng, nhưng lại đột nhiên biến sắc. Chỉ thấy hắn rung ngón tay một cái, đầu ngón tay phát ra một tiếng rắc, năm ngón tay bắn ra thần lôi thì có bốn ngón gãy quặt ra sau, chỉ còn ngón cái vẫn ưỡn thẳng quật cường.

Hắn cố chịu đau đớn, tế một cây cờ lớn lên không trung, đang định phát động pháp bảo. Cùng lúc đó, tay phải của Hứa Ứng là âm, đánh về phía trước, đập vào muốn bàn tay trái của mình.

Cái vỗ này khiến nguyên khí từ nóng nực rực rỡ chuyển biến thành trong trẻo như ánh trăng, thanh lạnh không gì sánh được, tựa như ánh sáng của vầng trăng chiếu ra từ tay hắn!

Đây mới là chiêu thứ bảy của Bích Lạc Phú, Nhật Nguyệt Bằng Cư hình thái hoàn chỉnh!

Âm dương đột nhiên nghịch chuyển, uy lực của Nhật Nguyệt Bằng Cư tăng lên gấp bội. Hương công tử còn chưa kịp phát động uy lực của lá cờ thì nghe xoẹt một tiếng, lá cờ bị lực lượng dữ dằn xé rách, cột cờ cũng bị bẻ gãy!

Hương công tử kêu lên một tiếng đau đớn, năm ngón tay uốn khúc, bả vai cũng gãy ngược, thân thể theo đó xoay tròn, vặn vẹo!

Hắn không cách nào ổn định thân hình, nhưng ngay lúc này Hứa Ứng lắc bả vai một cái, một luồng kiếm khí như cầu vồng từ thiên ngoại giáng xuống, xuất kiếm chém ra. Kim quan trên đỉnh đầu Hương công tử bay lên, tỏa ra hào quang rực rỡ, ánh sáng tạo thành hư ảnh cung điện.

Đó là một tòa tiên cung, ẩn chứa hình tượng của đại đạo, không thể coi thường.

Nhưng vẫn chỉ được cái vẻ ngoài.

Luồng kiếm khí của Hứa Ứng chém xuống, cắt tiên cung thành hai nửa, kim quan cũng bị bổ đôi, rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng!

Hương công tử vừa sợ vừa giận, đột nhiên hất đầu, trâm cài tóc bay ra, keng keng keng phân thân, hóa thành hàng trăm mũi châm bạc đâm về phía Hứa Ứng. Hắn hét lớn: “Từ Phúc lão tổ, ta lập bao công lao cho việc phục hưng luyện khí sĩ, sao ngươi không cứu giúp? Ngươi còn không ra tay, ta sẽ hạ thủ giết người đấy!”

Trên người hắn có rất nhiều pháp bảo, nhưng mỗi loại pháp bảo đều không có uy lực quá cường đại. Hắn cũng tu luyện không ít thần thông, nhưng mỗi loại thần thông đều có sơ hở.

Đây đang là thời đại luyện khí sĩ suy thoái, loại suy thoái này không chỉ nhắm vào thế nhân, đối với luyện khí sĩ của thời đại này cũng vậy.

Bình Luận (0)
Comment