Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 147 - Xảy Ra Chuyện Lớn 1

Hứa Ứng tỉnh lại, thấy cảnh tượng này là vội vàng nhảy ra ngoài Ngô Đồng cung, đạp chân lên lên thang mây đỡ lấy thiếu nữ nhỏ nhắn này.

Y cưỡng ép phát động Vân Thê Thiên Tung, tâm lực hao tổn, chỉ cảm thấy trái tim đau thắt như muốn nổ tung.

Hứa Ứng cố vận nguyên khí, kiếm khí bộc phát quanh người, biến Vân Thê Thiên Tung thành Ngự Kiếm quyết, một luồng kiếm quang mang theo Tiểu Phượng Tiên bay lên cây Ngô Đồng, đi vào Ngô Đồng cung.

Tiểu Phượng Tiên hôn mê bất tỉnh, Hứa Ứng tìm một căn phòng đặt cô xuống, kiểm tra kỹ lưỡng một phen, lại dùng hoạt tính từ bí tàng Nê Hoàn của bản thân giúp cô chữa thương, hơi thở của thiếu nữ mới từ từ ổn định trở lại.

Sau khi Tiểu Phượng Tiên tỉnh lại, cảm thấy trong họng đắng đắng tanh tanh, nhớ lại chuyện mình hôn mê nên vội vàng đứng dậy, không ngờ lại thấy bản thân đang được đắp chăn, đã trở lại Ngô Đồng cung từ lúc nào chẳng hay.

Cô xuống giường, chỉ cảm thấy thương thế của bản thân không nghiêm trọng lắm.

Cô định đi ra khỏi phòng thì lại thấy Hứa Ứng cầm một quyển sách ngồi trên chiếc giường nhỏ ngoài cửa phòng, sách che trên mặt, đầu lệch sang bên, đã ngủ say.

Lúc này cô mới biết Hứa Ứng đã chữa thương cho mình, lại thấy Hứa Ứng lúc ngủ ngây thơ đáng yêu, trong lòng cười thầm, đi tới định trêu chọc. Nhưng cô còn chưa tới cạnh Hứa Ứng thì y đã tỉnh lại, nhấc quyển sách trên mặt sang một bên, cười nói: “Ta vừa đọc vài trang là ngủ mất... Cô tỉnh lại bao lâu rồi?”

“Cũng vừa tỉnh thôi.”

Tiểu Phượng Tiên bỏ ý định trêu chọc y, nói với giọng áy náy: “Công tử, ta vốn tưởng mình có thể phá giải phong ấn giúp ngươi, không ngờ phong ấn của ngươi khác với của ta. Ta tùy tiện phá giải phong ấn, không những bản thân bị phản chấn, chỉ e còn liên lụy tới công tử, khiến người bố trí phong ấn cảnh giác. Không nên ở lại đây lâu, nhất định là người bố trí phong ấn đã phát hiện phong ấn bị động chạm tới, chắc chắn hắn sẽ phái người tới đây xem xét.”

Cô nhẹ nhàng cất bước, thu dọn hành lý nói: “Công tử, tuy Phượng Tiên chưa thể giúp công tử phá vỡ phong ấn, nhưng phong ấn cũng nới lỏng đi nhiều, xem như có chút công lao. Công tử cứu mạng hai lần, nếu có cơ hội, tương lai báo đáp! Nếu không có cơ hội kiếp sau xin báo đáp!”

Hứa Ứng nghiêm mặt nói: “Phượng Tiên cô nương, cô từng gặp ta từ ba ngàn năm trước thật à?”

Phượng Tiên Nhi bay tới bay lui trong Ngô Đồng cung như chú chim non, thu dọn đồ đạc, nói: “Đương nhiên đã từng gặp. Ba ngàn năm trước ta mới được ấp, cũng thấy công tử trong Cửu Nghi sơn này. Khi đó dung mạo của công tử vẫn hệt như bây giờ, chẳng qua là trẻ hơn một chút.”

Hứa Ứng suy nghĩ thất thần. Tiểu Phượng Tiên không cần phải lừa mình.

Thế nhưng, nếu Tiểu Phượng Tiên đã gặp mình từ ba ngàn năm trước, chẳng hóa ra ít nhất mình cũng ba ngàn tuổi rồi?

Con người làm sao sống lâu như vậy được?

Ngoài ra, ký ức của mình về khu đất Hứa gia, về cha mẹ thì sao? Chẳng lẽ những ký ức về tuổi thơ hạnh phúc, về nỗi đau trong trận hỏa hoạn ở khu đất Hứa gia đều là giả?

Tiểu Phượng Tiên thu dọn xong xuôi, đẩy cửa sổ, đang định bay đi.

Hứa Ứng vội vàng gọi cô lại. Thiếu nữ xinh xắn đứng trên bệ cửa sổ, ngoảnh đầu phượng lại, mỉm cười thản nhiên nói: “Công tử, nếu ngươi không đi nữa, ta e sẽ bị ngăn cản. Bây giờ thực lực của ta còn yếu, chuyện liên quan tới tính mạng, mong công tử đừng cố níu kéo.”

Hứa Ứng nói: “Trước đó cô nói mình bị phong ấn, thế là vì sao? Người phong ấn cô là ai?”

Sắc mặt Tiểu Phượng Tiên càng căng thẳng, nhanh chóng nói: “Ta từ nhỏ đã có khả năng cảm ứng nhanh nhạy, sau khi ra đời không bao lâu thì cảm thấy thiên địa biến đổi, cho nên muốn chạy trốn khỏi thế giới này. Hôm đó ta đã chuẩn bị thỏa đáng, định bay ra khỏi khu vực Thập Vạn Đại Sơn, đột nhiên thấy thiên địa vặn vẹo xoay tròn, trước mắt tối sầm, không biết gì nữa. Ta như chìm vào bóng tối mênh mông, trở lại trạng thái khi chưa ra đời, ngơ ngơ ngác ngác.”

Hứa Ứng nói: “Sau đó thì sao?”

Tiểu Phượng Tiên nói: “Đột nhiên có một hôm, ta tỉnh lại, mở mắt ra đã là ba ngàn năm sau. Ta bay lên bầu trời, ánh mắt chỉ thấy một thế giới lạ lẫm, mọi thứ mà ta quen thuộc đã không còn tồn tại.”

Sắc mặt cô buồn bã.

Mọi thứ đều đã mất, kể cả người thần, bằng hữu của cô.

Vì vậy khi thấy Hứa Ứng cô mới vui mừng như vậy, mở miệng nhờ vả, vì Hứa Ứng là gương mặt duy nhất mà cô quen thuộc.

Hứa Ứng nói: “Ngươi không biết người phong ấn ngươi là ai?”

Tiểu Phượng Tiên lắc đầu nói: “Ta khác với ngươi. Ta đoán mình bị phong ấn cùng toàn bộ thiên địa, còn ngươi lại khá đặc biệt. Dường như ngươi bị người khác phong ấn riêng lẻ. Ta phải đi đây!”

Cô vội vàng nói: “Ta cảm thấy nguy hiểm càng lúc càng tới gần, không thể chậm trễ hơn nữa! Khả năng cảm ứng của ta rất chính xác!”

Hứa Ứng nói liến thoắng: “Đợi đã? Người phong ấn thiên địa này là ai? Rồi ai là người mở phong ấn?”

Tiểu Phượng Tiên đã hóa thân thành Phượng Hoàng rực rỡ, vỗ cánh bay đi, lưu lại một vệt cầu vồng trên bầu trời.

Giọng nói trong trẻo của cô từ xa vọng lại: “Hứa công tử, mau rời khỏi nơi này! Người kia phát hiện phong ấn bị động chạm, chắc chắn sẽ tới tìm ngươi!”

Hứa Ứng đưa mắt nhìn cô rời xa, trong lòng thất vọng mất mát: “Ta là người ba ngàn năm trước thật sao? Có phải cô ấy nhận lầm người không? Chẳng lẽ nhà của ta không phải ở khu đất Hứa gia?”

Y đứng im một lúc lâu, không đi đâu hết mà lẳng lặng chờ đợi.

Y muốn xem có đúng như Tiểu Phượng Tiên đã nói không, người phong ấn y sẽ tới đây xem xét?

Tiểu Phượng Tiên bay lượn trên trời, tốc độ cực nhanh, như vệt sáng lướt qua, lưu lại một dải mây lành bày màu phía sau.

Đột nhiên, phía trước như có ánh sáng xanh ngăn cảnh, ánh sáng đó như một bức tường trên bầu trời, không biết rộng bao nhiêu cao bao nhiêu, trải dài ở nơi đó.

Tiểu Phượng Tiên trong lòng giật thót, bay lên bên trên, định vượt qua bức tường ánh sáng này, nhưng lại thấy ánh sáng xanh như từng bức tường trải dài trên bầu trời, chẳng khác nào bàn cờ.

“Đây là bàn cờ!”

Tiểu Phượng Tiên rùng mình: “Chẳng lẽ là thần thông loại Chỉ Xích Thiên Nhai?”

Cô thầm cảnh giác, nhanh chóng bay đi, lại thấy ngoài bầu trời có ngón tay cực kỳ hùng vĩ cầm một quân cờ màu trắng đang xuyên qua tầng khí quyền dày đặc, hạ cờ về phía cô!

Quân cờ đó như ngọn núi lớn, quân cờ và ngón tay ma sát với khí quyển, làm dấy lên ngọn lửa hừng hực, ép thẳng xuống, lướt sát qua người cô, tạo thành một tiếng vang giòn giã, đập tới mức bàn cờ khổng lồ màu xanh tóe lửa.

Tiểu Phượng Tiên vỗ cánh né tránh quân cờ nhưng lại thấy một bàn tay như bạch ngọc từ trên trời nhô ra, hai ngón tay cầm quân cờ màu đen, đánh xuống bàn cờ bằng ánh sáng xanh!

Tiểu Phượng Tiên tăng tốc độ của bản thân tới cực hạn.

Cô né trái né phải, tránh bàn tay bạch ngọc và quân cờ đen, nhưng lại có một bàn tay ngọc thon thả cầm cờ trắng hạ xuống!

Cô như sâu kiến trên bàn cờ, trốn đông trốn tây, dốc hết sức lực né tránh từng quân cờ cao như núi giáng xuống.

Nhưng quân cờ càng rơi càng nhanh, quân cờ trên bàn cờ cũng càng lúc càng nhiều, mỗi quân cờ đều hùng vĩ như ngọn núi, khiến cô né tránh càng ngày càng khó khăn.

Cô chỉ có thể gắng gượng đi xuyên qua từng quân cờ cao chót vót, cố gắng né tránh đòn truy sát tới từ bầu trời!

Đang lúc Tiểu Phượng Tiên tuyệt vọng, đột nhiên có tiếng cười nói: “Ván này đánh xong rồi.”

Bình Luận (0)
Comment