Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 141 - Thái Hư Động Cắt Mộng Ở Rể 1

“Chắc là thiên địch giáng thế nên Thiên ma và Thiên thần không thể không liên thủ, diệt trừ kẻ địch trước.” Chu Tề Vân nói, tung người nhảy lên, rơi vào vại nước.

Hắn tính cách cẩn thận, tuy lần này bị thương không quá nặng, nhưng hắn không muốn trước lúc độ kiếp có bất cứ thương tích gì. Nếu đã bị thương, vậy nhất định phải chữa thương ngay!

Sau khi hắn đi, Thánh Thần hoàng đế cũng tới bên vại nước nói: “Ta đọc được trong sách cổ mà hoàng gia cất giữ, [Thần Ma Chí] có nói, Thiên thần và Thiên ma là thiên địch, nhưng lực lượng tương đương, bình thường thì không ai làm gì được ai. Nhưng nếu Phượng Hoàng trưởng thành có thể ăn thịt cả hai bọn họ. Vì vậy khi Phượng Hoàng ra đời thường có tai kiếp giáng lâm, Phượng Hoàng non rất khó sống sót qua khỏi tai kiếp.”

Hắn nhảy trong vại nước, làm bọt nước bắn lên, biến mất không thấy đâu.

Ngoan Thất thò đầu ra khỏi cổ áo Ngoan Thất, nói với vẻ hâm mộ: “Sách vở mà hoàng gia cất giữ cũng có những ghi chép những chuyện ly kỳ đó à? Thật muốn xem thử.”

Hai đại cao thủ đã rời khỏi, rốt cuộc Hứa Ứng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt. Trước mặt Chu Tề Vân và Thánh Thần hoàng đế hắn ra vẻ ung dung không sợ, nhưng mồ hôi lạnh đã thấm đẫm sau lưng.

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, nghĩ lại mà sợ.

Kiêu bá nói: “Từ khi hoàng đế kế vị tới giờ đã vài lần tước bỏ thuộc địa, định làm suy yếu thế gia nhưng đều bị Chu lão tổ ngăn cản. Oán hận giữa bọn họ chất chứa đã lâu. Nếu hoàng đế còn ở Vĩnh châu, ta sợ Chu lão tổ sẽ không nhịn được, ra tay hạ sát hoàng đế.’

Hứa Ứng nói: “Hoàng đế chết rồi, chưa chắc thiên hạ đã mục nát hơn.”

Kiêu bá, Nguyên Vị Ương và Quách Tiểu Điệp đều lộ vẻ kinh hãi, không biết vì sao y lại to gan bằng trời, dám nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy.

Bọn họ vốn là con cháu thế gia, cho dù là đầy tớ như Kiêu bá cũng là đầy tớ của thế gia như Nguyên gia, vốn không tiếp xúc với cuộc sống của những người tầng chót.

Còn Hứa Ứng sinh sống ở nông thôn trong Linh Lăng Vĩnh châu, từ nhỏ đã phải lần mò trong vũng bùn, chứng kiến nhiều hành động của quan lại và thần linh, không hề có hảo cảm với hoàng quyền hay hoàng đế.

Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn tấm biển Triều Chân Thái Hư động thiên Trấn Ma điện, đột nhiên nghĩ thầm: “Ngọn núi này ở đâu?”

Y lập tức tỉnh táo lại, thả Ngoan Thất ra cười nói: “Chúng ta leo núi nào!”

Ngoan Thất hóa thành con rắn lớn dài hơn hai mươi trượng, đầu có hai sừng trắng đen, khắp người lấp loáng ánh vẩy, sau đầu có bờm rồng phất phới. Quách Tiểu Điệp hai mắt bừng sáng, lập tức leo lên đỉnh đầu Ngoan Thất.

Mọi người ngồi trên trán Ngoan Thất, con rắn trường lên đỉnh núi.

Quả chuông từ sau đầu Hứa Ứng bay ra, nói với Ngoan Thất: “Thất gia có nghĩ sẽ có ngày hôm nay không? Giờ ngươi biến thành thú cưỡi rồi!”

Con rắn lại thong dong nói: “Ta chở bọn họ lên núi thì ta là thú cưỡi. thế ngày nào ta cũng cưỡi trên cổ A Ứng, A Ứng là trâu ngựa của ta à?”

Quả chuông không phản bác được.

Ngọn núi này không kém gì Cửu Nghi sơn, Ngoan Thất chở bọn họ trườn lên trên, mất nửa canh giờ mới tới đỉnh núi. Hứa Ứng đứng dậy, đưa mắt nhìn ra xa, cuối cùng cũng thấy được phong cảnh của thiên địa này, tâm thần không khỏi chấn động: “Nơi này là...”

Kiêu bá lẳng lặng đi tới trước mặt hắn, hai mắt mờ mịt, lẩm bẩm nói: “Đây là đâu?”

Quách Tiểu Điệp thấy hai người kia không ở bên cạnh, lẳng lặng kéo áo ngực xuống thấp, cúi người khoe ngực với Nguyên Vị Ương. Nhưng Nguyên Vị Ương lại chẳng hề để ý tới chuyện này, chỉ quay đầu lại nhìn về phía xa như thất hồn lạc phách.

Quách Tiểu Điệp bực tức, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, không nhịn được ngây người.

Chỉ thấy ở một phía khác, một vầng thái dương vừa ló đầu khỏi chân trời, một vầng mặt trời khác đã trên quá ngọn cây, còn trên đỉnh đầu của bọn họ còn một mặt trời rực lửa.

Sau lưng bọn họ còn có một mặt trời tỏa ánh đỏ, sắp xuống núi.

Phía xa, núi sông lay động, đất đá bay tứ tung. Sông núi nơi đó từ từ nhô cao, một con thú khổng lồ to lớn tới mức không thể tưởng tượng nổi đang chậm rãi đứng lên từ triều đình ãy núi. Núi non rung chuyển chính là xương cốt của nó.

Mọi người đứng trên đầu Ngoan Thất đều ngây dại, con rắn dưới chân bọn họ đã rất khổng lồ, nhưng so với con thú to như dãy núi kia vẫn không đáng nhắc tới.

Đột nhiên ngọn núi dưới chân bọn họ cũng chấn động, mặt đất rung chuyển.

Một thân thể cực kỳ khổng lồ quệt qua ngọn núi, từ từ bay lên. Đó là một sinh vật vô cùng to lớn, trông như con trâu mà tiếng gầm như rồng, trên người có vảy như mảnh xương, thô ráp, lởm chởm.

Nó như đang gãi ngứa vào ngọn núi, gãi tới mức đốm lửa bắn khắp nơi, sau đó chậm rãi rời khỏi.

“Viu Cầu Kim Phiếu”

Nó vung đuôi lên, đẹt kịt, bay qua đỉnh núi, làm dấy lên một cơn cuồng phong nóng bức!

“Nơi này tuyệt đối không phải Thần Châu, rốt cuộc đây là đâu?” Bọn họ lẩm bẩm.

Quả chuông rung động, tiếng chuông du dương: “Mọi người, nơi này chính là động thiên.”

Hứa Ứng lập tức hiểu ra: “Nơi này là Triều Chân Thái Hư động thiên!”

Y nhìn xuống dưới chân núi, trong lòng chợt có ý tưởng, vách núi này dường như là nửa còn lại của vực Thương Ngô!

Khi được câu từ dưới vực Thương Ngô lên, y đã quan sát bốn phía, phát hiện một bên vách núi của vực Thương Ngô là Cửu Nghi sơn, nhưng vách núi còn lại của vực sâu này ở đâu thì không biết.

Giờ phút này, thấy vách núi, y lập tức hiểu ra, vách núi này chính là phía còn lại của vực sâu!

Vách núi này và Cửu Nghi sơn vốn là một thể, chẳng qua bị vực Thương Ngô tách ra!

Giọng nói của quả chuông cũng biến thành kích động nói: “A Ứng, thấy hào quang từ trên trời rủ xuống không? Đó là ánh sáng do tiên nhân phi thăng lưu lại!”

Hứa Ứng nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời cách ngọn núi này trăm dặm có một luồng hào quang vĩnh hằng bất diệt rủ xuống, chiếu vào trong núi.

Màu sắc của hào quang đó còn phong phú rõ ràng hơn cả khu vực Hi Di, khiến người ta cực kỳ ấn tượng!

Nơi này là Triều Chân Thái Hư động thiên, từng có tiên nhân phi thăng ở đây.

Đây cũng là một địa điểm phi thăng!

Nơi này từng có tiên nhân phi thăng, hàng rào giữa tiên giới và nơi đây đã trở nên mong manh, thiên địa nguyên khí dồi dào!

Tu luyện ở đây, làm ít mà lợi nhiều!

Hứa Ứng tâm thần chấn động, chỉ thấy dưới hào quang phi thăng có một cái hố sét đánh lớn hơn mười dặm!

Trong lòng y lập tức lạnh buốt.

Đó là nơi luyện khí sĩ thượng cổ độ kiếp, là hố sét mà thiên kiếp lưu lại, chỉ nhìn cái hố này thôi là đủ hiểu cảnh tượng luyện khí sĩ kia độ kiếp khủng khiếp tới nhường nào!

Lúc này, y lại thấy cái hố sét thứ hai, diện tích của cái hố này càng lớn, lên tới trăm dặm, nhưng do thời gian độ kiếp quá xa xưa nên hố sét đã mọc đầy cây cối.

Nhưng cây cối trong hố thấp bé hơn những nơi khác, chỉ nhìn địa hình là thấy cảnh tượng hùng tráng khi độ kiếp năm xưa!

Tiếp đó Hứa Ứng lại thấy cái hố thứ ba, cái hố này thì khá mới, không có cây cối mọc bên trong. Sau đó là cái hố thứ tư, cái thứ năm...

Trong Triều Chân Thái Hư động thiên có rất nhiều hố sét đánh lớn lớn nhỏ nhỏ, chắc là di tích mà luyện khí sĩ thượng cổ tìm tới nơi này độ kiếp lưu lại!

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Hứa Ứng đã tìm thấy mười bảy cái hố sét đánh, có cái trùng điệp vào nhau, có cái đã bị năm tháng chôn vùi, chỉ miễn cưỡng thấy được đường viền.

Khổng lồ nhất chính là vách núi chỗ bọn họ, thật ra đây cũng là một hố sét đánh, mà còn là cái lớn nhất!

Vách núi rất cao, Hứa Ứng đứng trên vách núi nhìn về phía xa, có thể thấy một cái hố lớn phạm vi khoảng năm trăm dặm!

Đây là thiên kiếp mà luyện khí sĩ phải đối mặt khi phi thăng hay sao?

Có người ngăn cản được thiên kiếp với uy lực như vậy, phi thăng lên tiên giới?

Ánh mắt y đảo qua động thiên, ngoài hào quang phi thăng ra không có hào quang phi thăng thứ hai. Cũng tức là, tất cả những luyện khí sĩ thượng cổ khác độ kiếp ở đây đều thất bại, chết dưới sét đánh!

Hào quang phi thăng cũng trở thành dấu ấn vĩnh hằng trong thiên địa này.

Bình Luận (0)
Comment