Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 134 - Từng Là Cố Nhân 2

Lại có vài người rơi xuống, lúc rơi không hề giãy dụa, rõ ràng đã là người chết!”

“Đừng bắt Phượng Hoàng! Khốn kiếp, các ngươi khiến mọi người không thể lĩnh ngộ được rồi!”

Trên cây lại yên tĩnh trở lại, Hứa Ứng lặng lẽ leo lên cây Ngô Đồng, tuy cây Ngô Đồng này không hùng vĩ như cây hòe khổng lồ nhưng cũng không thể coi thường, cành cây cực kỳ to lớn, trải khắp bốn phương.

Trên cây Ngô Đồng đã có hoa Ngô Đồng, hình loa, đã nở rộ, mười mấy bông hoa Ngô Đồng tụ tập lại một chỗ, như giàn kèn cùng thổi, trông rất bắt mắt.

Đóa hoa đó rất lớn, Hứa Ứng thấy có mấy người ngồi trong hoa, quan sát thần điểu ở phía xa.

Chim thần đó có hai cái cổ, hai cái đầu, bốn cái cánh, quanh người tràn ngập khí thế hung ác của Thái Cổ, cực kỳ hiếm thấy. Khi nó xù lông, có hóa văn đặc biệt, ẩn chứa khí tức huyền diệu, đây là một loại hình tượng của đại đạo!

“Thần vật nắm giữ đạo tượng, lĩnh ngộ rồi có thể hóa thành thần thông!”

Quả chuông nói: “Bọn chúng cũng giống như Ngoan Thất, là thần vật thức tỉnh huyết mạch. Trước đây chúng chỉ là dị điểu rất bình thường, nhưng gần đây huyết mạch Thái Cổ trong cơ thể bắt đầu thức tỉnh, hóa thành các loại thần điểu Đại Bằng, Giác Điêu, Tất Phương!”

Hứa Ứng nghe vậy vội vàng hạ giọng nói: “Ngài chuông, ta ở Linh Lăng lâu như vậy rồi nhưng chưa bao giờ thấy đám thần điểu này thức tỉnh huyết mạch? sao gần đây lại xuất hiện nhiều như vậy?”

Quả chuông suy đoán: “Chắc có liên quan tới Phượng Hoàng. Khi Phượng Hoàng còn ít tuổi, còn rất yếu ớt, phải có thần điểu hộ đạo, bảo vệ Phượng Hoàng trưởng thành. Sau khi Phượng Hoàng trưởng thành sẽ không còn thiên địch, không cần thần điểu hộ đạo nữa.”

Nó suy đoán: “Có lẽ là vì con Phượng Hoàng này, nó phát hiện mình gặp nguy hiểm nên đánh thức huyết mạch Thái Cổ trong đám dị điểu, để bọn chúng bảo vệ mình. Ta từng nghe chủ nhân nói, Phượng Hoàng có năng lực đánh thức huyết mạch dị điểu khác.”

Hứa Ứng thấy Nguyên Vị Ương và Kiêu bá, đang định đi qua, lại thấy bên cạnh bọn họ có thiếu nữ đầy đặn vừa đánh nhau với mình, lập tức bỏ qua suy nghĩ này.

Bên cạnh Nguyên Vị Ương còn có một vị phu nhân xinh đẹp và một nam tử trẻ tuổi ngọc thụ lâm phong, dường như là một cặp vợ chồng, chắc là dì hai mà thiếu nữ tên Tiểu Điệp vừa gọi.

Hứa Ứng quay đầu lại đi xa chỗ họ. Bí tàng Nê Hoàn tuy có hoạt tính vô biên, nhưng vạn nhất người ta có kỳ thuật gì đó khiến ngươi không mọc lại được thì sao, thế chẳng phải khóc không ra nước mắt à?

Hứa Ứng không định mạo hiểm như vậy.

Nguyên Vị Ương cũng chú ý tới y, hơi ngạc nhiên: “Sao Hứa yêu vương không tới đây? Ta còn định giới thiệu vài người quen cho hắn.”

Vị phu nhân xinh đẹp kia thấy ánh mắt Hứa Ứng, chép miệng với thiếu nữ đầy đặn rồi nói nhỏ: “Tiểu Điệp, có phải gã dê xồm kia không?”

Thiếu nữ thấy Hứa Ứng, cơn giận không chỗ nào phát tiết, định lao sang phía đó. Vị phu nhân xinh đẹp kia vội vàng nói: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, nơi này có quá nhiều thần điểu, bọn chúng đều mang địch ý, nếu động thủ ở đây chúng sẽ hiểu lầm là con tấn công chúng. Nhiều thần điểu như vậy, bản thân chúng ta còn khó tự vệ.”

Nam tử tuấn tú mỉm cười nói: “Đợi hắn xuống dưới cây rồi nói.

Nguyên Vị Ương nghe vậy thầm kinh ngạc.

Kiêu bá nhỏ giọng nói: “Công tử, tốt nhất ngài nên bỏ qua ý nghĩ hóa giải hiểu lầm đi.”

Nguyên Vị Ương cũng hạ thấp giọng nói: “Ta chỉ bực tức thôi, mới qua một thời gian ngắn mà Hứa yêu vương lại gây thêm tội nữa rồi. Tốc độ gây tội của hắn nhanh quá!”

Hứa Ứng tiếp tục leo lên bên trên, thần điểu phía trên càng lúc càng nhiều, cũng càng ngày càng hung dữ, thân thể bất động, từng cái đầu khổng lồ quay sang nhìn chằm chằm vào Hứa Ứng đang leo lên.

Đám thần điểu này đều mang khí tức hung hãn không gì sánh được, con nào trông cũng khó đối phó.

Lên tới đây thì số người quan sát cũng ít dần, rất nhiều na sư trốn trong phòng hoa trên cây Ngô Đồng, không dám thò đầu ra.

Hứa Ứng thầm buồn bực, chỉ thấy một con thần điểu nâng móng vuốt, dưới móng là một na sư Thương Ngô tông đã tắt thở. Chim thần cắm na sư này trên một cành cây đã gãy, nhìn cũng thấy đau.

Nhưng xét theo hình thể thì đám thần điểu này cũng giống như Ngoan Thất, chỉ mới thức tỉnh huyết mạch, chưa bao lâu. Điểm khác biệt là Ngoan Thất tu luyện rồi tự thức tỉnh huyết mạch, cho nên huyết mạch thức tỉnh không hoàn chỉnh, còn bọn chúng được Phượng Hoàng đánh thức huyết mạch, huyết mạch thức tỉnh triệt để!

Bọn chúng không giống Ngoan Thất, Ngoan Thất là yêu, có linh trí, càng giống người.

Bọn chúng cường đại nhưng hung hãn, mang đầy vẻ hoang dại!

“A Ứng, có vẻ không đúng.”

Quả chuông vội vàng rung lên một cái nói: “Số thần điểu hộ đạo quá nhiều, hơn nữa đám thần điểu này không thức tỉnh linh trí, chỉ biết bảo vệ Phượng Hoàng! Phượng Hoàng không kịp mở linh trí cho chúng chứng tỏ Phượng Hoàng gặp phải kẻ địch, kẻ địch này quá mạnh cho nên Phượng Hoàng không thể dốc hết khả năng tìm dị điểu, mở huyết mạch cho chúng!’

Trong lòng Hứa Ứng hơi động, lập tức dừng bước.

Phượng Hoàng dùng lực lượng còn sót lại của bản thân mở huyết mạch cho thật nhiều dị điểu, đây là cách bảo vệ tính mạng.

Còn Phượng Hoàng kéo nhiều thần điểu lên tụ tập trên cây Ngô Đồng, rõ ràng là chọn địa hình có lợi nhất để quyết chiến với kẻ địch!

Thế thì, chắc chắn nơi này sẽ trở thành một chiến trường tanh máu!

“Lùi lại thôi! Không thể nhúng tay vào vũng nước đục này được!”

Hứa Ứng vừa nghĩ tới đây, đột nhiên bên tai có một giọng nói êm dịu: “Là ngươi à? Vừa rồi ngươi theo gió tới bên cạnh ta. Ta thỉnh cầu các hạ che trở giúp.”

Trong lòng Hứa Ứng giật thót, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy giữa tầng tầng lớp lớp lá và hoa Ngô Đồng, một con Phượng Hoàng non bảy màu đậu trên cành cao, nghiêng đầu nhìn xuống dưới, ánh mắt linh động đầy trí tuệ.

Hứa Ứng lớn tiếng nói: “Bản thân ta còn khó bảo toàn, không giúp được ngươi, cáo từ.”

Y xoay người nhảy xuống bên dưới, đột nhiên giọng nói của con Phượng Hoàng non vang lên, nói đầy ẩn ý: “Ba ngàn năm trước, khi vừa được ấp, ta đã gặp ngươi.”

Hứa Ứng hạ xuống một cành Ngô Đồng, thân thể cứng đờ, khó khăn lắm mới quay đầu lại được, giọng nói khàn khàn: “Ba ngàm năm trước ngươi đã gặp ta?”

“Đúng vậy, dung mạo của ngươi chưa hề thay đổi.” Đôi mắt đầy trí tuệ kia vẫn nhìn y.

Bình Luận (0)
Comment