Trạc Chi

Chương 54



Editor: SQ
_____________________
Mạnh Thính Chi, anh là người mất đồ
Sau khi hoàn thành cảnh quay cuối cùng ở đình Minh Dụ, cả nhóm đi ăn ở quán Đất Sét Đỏ phố Du Môn.

Lúc đi ngang qua cửa sổ tầng hai, Mạnh Thính Chi nhìn ra ngoài.
Trong sân của quán có trồng một cây hợp hoan.
Những bông hoa phớt hồng nở rậm rạp tốt tươi, đang trong kỳ ra hoa.
Hứa Minh Trạch đang đi phía trước quay đầu lại, tình cờ có một đóa hoa bay đến dính vào mặt cô, anh kịp thời cúi xuống, vươn tay chụp lại hoa hợp hoan sắp rơi xuống đất, khi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Mạnh Thính Chi.
Cảm giác sững sờ thoáng qua.
Anh đứng dậy, đẩy mắt kính, cười hỏi: “Đang nhìn gì vậy?”
Mạnh Thính Chi nhìn chậu cây hợp hoan đó, lắc đầu nói: “Không có gì, hình như hồi đó trồng lạp mai.”
Ông chủ tuổi trung niên đi ngang qua cầu thang chợt cười đắc chí: “Đúng rồi đó, hồi trước trồng lạp mai, nhưng hoa rụng nhanh quá, sau này sửa sân nên đổi luôn.

Người đẹp có trí nhớ tốt thế, xem ra là khách quen của quán chúng tôi rồi!”
Cũng không đến mức là khách quen, chỉ là vào mùa đông năm kia, từng hái một cành lạp mai ở sân này, cài bên tai người nào đó, cành đầu gió đông đẹp đẽ tuyệt trần.
Mạnh Thính Chi không đáp lại.
Chị thợ trang điểm tiếp lời, cười nói: “Đúng đó ạ, ông chủ, nhớ chiết khấu cho khách quen chúng tôi á nha.”
Ông chủ sảng khoái đồng ý, còn nói lát nữa sẽ cho họ thử rượu nho do chính ông ngâm.

Cả nhóm bước lên cầu thang gỗ, lên phòng riêng trên tầng.

Hôm nay Mạnh Thính Chi không lái xe nên cũng uống chút ít.
Một năm qua, cô uống rượu càng ngày càng giỏi, bình thường cô cũng thích mua mấy loại rượu lạ về uống, có rượu gạo mười mấy tệ, cũng có loại giá ngàn tệ.
Trên tường phòng tranh có một dãy những bình rượu lạ mắt, tất cả là chiến lợi phẩm cô tích góp được.
Lúc tàn tiệc, chủ quán mang ra hai chai rượu cỡ nhỏ, chén uống rượu cổ 300ml có đế trắng xám với họa tiết hoa màu chàm, chai sứ trông rất tinh xảo, tặng cho Mạnh Thính Chi và chị thợ trang điểm.

Hứa Minh Trạch đã đặt tài xế lái thay, anh tốt bụng hỏi Mạnh Thính Chi có muốn về nhà chưa, tiện đường đưa cô về, cô cười lắc đầu từ chối.
“Em muốn đi dạo quanh đây.”
Tài xế đã đến, Hứa Minh Trạch không thể ngỏ lời đi cùng, đành phải bảo Mạnh Thính Chi đi đường cẩn thận, rồi lên xe ra về.
Chẳng mấy chốc, cả nhóm người ăn uống no nê lần lượt giải tán.
Chỉ còn mỗi Mạnh Thính Chi đứng ở ngã tư, cô nào muốn đi dạo, chỉ muốn một mình đọc cho xong tin tức Weibo mới vừa lướt thấy mà thôi.
Kiều Lạc vẫn luôn là khách quen của hot search từ tác phẩm âm nhạc cho đến phong cách ăn mặc, còn Từ Cách thì đến năm nay mới theo Kiều Lạc lên hot search, ngay cả lượt xem về quán bar của anh cũng cực cao.
Sự kiện người hâm mộ nam tự sát đang nóng nhất trên mạng xã hội, gây xôn xao dư luận.
Năm ngoái Mạnh Thính Chi từng gặp Kiều Lạc lúc đến Cung thiên văn thành phố lấy giấy tờ, cô ấy đeo kính râm và khẩu trang che kín mít, nhận ra cô trước.
“Chi Chi!”
Kiều Lạc đến cung thiên văn đợi Kỷ Chẩm Tinh đi họp, trong lúc chờ đợi chán chường thì thấy Mạnh Thính Chi, hai người mua cà phê xong thì Kỷ Chẩm Tinh mới đi cùng hai giáo sư lớn tuổi ra khỏi hội trường.
Quá vội vàng, không có phần ôn lại chuyện cũ mà Mạnh Thính Chi lo lắng.
Kiều Lạc khoác tay Kỷ Chẩm Tinh, hai cô vẫy tay tạm biệt nhau.
Lúc đó Kiều Lạc biết cô đang làm việc ở phòng tranh của giáo sư Trần, thế là sau đó đã gửi tặng cô hai tấm vé concert.
Cuối cùng hai tấm vé vào tay Chu Du, tháng 5, Chu Du và Thi Kiệt cùng đi xem.
Mạnh Thính Chi không đi, hôm đó lướt dòng thời gian của bạn bè thấy Chu Du đăng mười mấy video ngắn hệt như đang livestream, bấm vào video nào cũng nghe thấy “Kiều Lạc em yêu chị” thiết tha của fan cuồng.
Chu Du cũng la theo, Thi Kiệt ngồi cạnh nhắc cô ấy coi chừng đau cổ họng.
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, kéo Mạnh Thính Chi lại từ dòng suy nghĩ rời rạc, nơi đây vẫn là khung cảnh nhộn nhịp tấp nập.
Nguyễn Mỹ Vân gọi hỏi hôm nay chừng nào về nhà.
Mạnh Thính Chi nhìn biển người trên con phố nổi tiếng trên mạng trước mặt, “Tí nữa ạ, tí nữa con về rồi.”
Nguyễn Mỹ Vân nói: “Vậy con ghé qua đường Trấn Nam đã rồi hãy về, căn số 7 chưa trả tiền nhà năm nay, ngày mai họ phải dẫn con vào Thượng Hải khám bệnh, không biết khi nào mới quay lại, hồi nãy nói không thuê nữa, muốn trả hết, con tiện đường ghé mua ít sữa với thực phẩm dinh dưỡng này nọ cho thằng bé nhà đó luôn đi nhé.”
“Dạ, con biết rồi.”
Gia đình đó chỉ có người bố và con trai, đồ đạc đã được thu dọn gửi đi, trong nhà trống trơn, chút ít đồ đạc còn lại được đựng trong túi da rắn chất trước cửa nhà, dán địa chỉ nhà, chờ bên vận chuyển đến lấy đi.
Mạnh Thính Chi đến đó thu tiền.
Cô tìm một máy ATM gần đó, chuyển hết một chồng tiền mặt giá trị cực lớn đó vào thẻ của Nguyễn Mỹ Vân.
Đường phố về đêm hỗn loạn, người đàn ông đó không yên tâm để Mạnh Thính Chi đi một mình, còn dắt theo con trai đi chuyển tiền cùng cô.

Dọc đường đi, người đó ngượng ngùng nói mình quê mùa không biết chữ, còn người vợ biết chữ, biết giữ tiền, biết chuyển tiền của mình đã đến Thượng Hải trước để thuê nhà, vốn dĩ đã thiếu tiền nhà bấy lâu, bây giờ còn phải làm phiền chủ nhà thế này.

Mạnh Thính Chi còn mua rất nhiều đồ đến đây.
Mạnh Thính Chi cười với người đàn ông đó: “Không sao ạ.”
Con trai của anh ta đang ở độ tuổi tiểu học, nhưng do bị tật ở mắt nên vẫn chưa đi học được.
“Phải ghép giác mạc ạ?”
Người đàn ông gật đầu, không giấu được vẻ phấn khích vì con trai sắp được nhìn thấy ánh sáng, nói: “Ừm, chúng tôi đã chờ ngày này từ lúc thằng bé ba tuổi.”
Mạnh Thính Chi quay sang bên, lấy ra một quyển sách nhỏ từ trong túi xách, ngồi xổm trước mặt cậu bé, nắm nhẹ tay cậu, đặt quyển sách vào lòng bàn tay cậu.
Xúc giác của cậu bé rất nhạy bén, vẻ mặt hồn nhiên, lập tức dùng ngón tay cẩn thận mò mẫm, hỏi: “Đây là gì vậy chị?”
Mạnh Thính Chi mở quyển sách nhỏ ra, cầm lấy tay cậu bé, nhẹ nhàng đặt lên mặt giấy tráng.

“Là thẻ màu chị tự làm nè, có thơ trên đó nữa, khi nào em phẫu thuật xong là đọc được liền.”

Người đàn ông đó đã quen với việc sẽ xem qua trước, rồi dùng vốn từ thiếu thốn của mình miêu tả cho con trai nghe, anh ta khom người, xem xong thì đẩy nhẹ con trai, nói: “Đẹp lắm nha, có hình ảnh, quá chừng chữ trên đó, Nhiên Nhiên, sao chưa cảm ơn chị nữa, chị mua cho con nhiều đồ ăn lắm, còn tặng sách tranh cho con nữa đó.”
Cậu bé ôm chặt quyển sách, lộ ra vẻ vô cùng chờ mong, rất trân trọng nói: “Cảm ơn chị, em nôn được đọc sớm quá!”
Mạnh Thính Chi vuốt tóc cậu bé: “Chắc chắn sẽ được nè.”
Từ đường Trấn Nam về nhà, Mạnh Thính Chi không về nhà ngay.
Đi ngang qua con phố dài, nhìn thấy đình Tú Sơn sau những nhộn nhịp, mấy chiếc đèn lồ ng tít trên bầu trời đen ngòm bay ra từ hướng sân bóng rổ cũ ở cầu Đàm Phức, trông như ngọn lửa ấm áp trên tấm vải bố dày.
Đi đến trước cửa Tam Sinh Hữu Tín, cô dừng chân, tấm áp phích trên cửa đã khác.
Sơn dầu Marie’s đã được thay bằng màu gouache [1] Tạ Đức Đường.

[1] Màu gouache là màu dạng bột pha keo.
Tiếng chuông điện thoại và chuông tan học của tiết tự học tối cuối cùng ở trường Trung học cơ sở số 14 vang lên gần như cùng một lúc.
Mạnh Thính Chi nhìn dãy số xa lạ trên màn hình điện thoại.
Không biết từ khi nào, mỗi khi thấy số lạ gọi đến, cô sẽ vô thức thấy kích động, nhưng rất ngắn ngủi, vì cô nhớ rất rõ số đuôi số điện thoại của người nào đó.
Hoa mộc lan bên đường nở bung rực rỡ, tỏa hương thơm nồng, cô đứng dưới tán cây nghe điện thoại.
“Alo?”
Sau vài giây lặng thinh, cô theo bản năng nhìn màn hình điện thoại, tự hỏi có phải gọi lộn số rồi không.
Đang định cúp máy, những cánh hoa mộc lan từ cành cây trước mắt rơi xuống, chạm vào chân cô, cùng lúc đó, một giọng nam trầm đột nhiên vang lên trong điện thoại.
“Mạnh Thính Chi.”
Giọng nói đó khàn đến mức gần như tắt tiếng, vỏn vẹn ba con chữ, khiến chân mày đang cau lại của cô cứng đờ, đốt ngón tay như bị gỉ sét dừng phía trên nút từ chối màu đỏ.
Vở diễn vốn đã kết thúc từ lâu, nhưng diễn viên của cảnh trước đột ngột bị đẩy ra dưới ánh đèn lần nữa, phải mở lời phát biểu thế nào đây?
Bây giờ phải diễn vở gì đây?
Mạnh Thính Chi không biết.
Cô cố gắng nín thở, như người chết đuối không dám dễ dàng mở miệng ra, cô biết rất rõ, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, là cô sẽ không thể tránh khỏi chuyện ngạt chết.

Sự im lặng cố tình đó khiến cảnh tượng tan học ở trường số 14 trở nên ồn ào lạ thường, giọng nam khàn đến mức gần như tắt tiếng kia vang lên bên tai cô lần nữa.
“Mạnh Thính Chi, em viết gì trên bài thi của anh? Giữa chúng ta còn chuyện gì mà anh không biết nữa? Rốt cuộc em bắt đầu thích anh từ khi nào?”   
Cảm xúc bùng cháy, trở thành lớp cặn lâu ngày dưới đáy ấm.

Sau sự im lặng của mình, Mạnh Thính Chi nghe thấy giọng nói khó chịu cực độ của anh vẫn không chịu bỏ cuộc, vang lên qua dòng điện trong đêm hè.
“Mạnh Thính Chi, anh là người mất đồ.”
Ngay khi áp lực nước vượt quá ngưỡng cho phép, cô không thể không hé môi thở ra, cảm giác mất trọng lượng ập đến, đôi mắt đã ứa đầy nước mắt từ lâu.
Cô quay đầu đi, hai mắt ướt nhòa, nhìn ngọn đèn sáng rực ở đình Tú Sơn đằng xa, những vầng sáng lớn nhỏ mờ mịt chồng lên nhau.

Khi lần nữa kìm lại được sự nghẹn ngào, cô mới cứng rắn lên tiếng.
“Anh không phải.”
Cô mím môi, cố không run rẩy, gọi tên anh, “Trình Trạc, năm anh lớp 12 đi du học, em từng viết một bức thư cho anh, nhưng mà…..” Cô thở hổn hển, nghẹn ngào không nói nên lời.
“Anh biết lần đầu tiên tụi mình gặp nhau là ở đâu không?”
Câu nói đó vừa dứt, như đã vạch trần tình yêu thầm kín đã từ rất lâu không được nhìn thấy ánh sáng.
Đâu chỉ lần đầu tiên, mà là vô số lần, vô số lần cô đi ngang qua thế giới của anh, nhưng anh không nhớ dù chỉ một lần.

Tâm tư thời thiếu nữ đã xưa cũ đến thế, ngoài cô ra, sẽ chẳng có ai quan tâm đ ến.
Tiếng nức nở khe khẽ của cô ở đầu dây bên kia đè nén đến mức gần như không nghe thấy, nhưng chính những âm thanh ngắt quãng đó khiến trái tim của Trình Trạc đau nhói, đau đến mức như bị ai đó bóp chặt và không ngừng tạo áp lực.
“Em còn muốn nói cho anh biết không?”
Bên kia, Mạnh Thính Chi không trả lời.

Vài giây sau, cuộc gọi đột ngột kết thúc.
Thấy điện thoại di động đã quay lại màn hình chính, Trình Trạc rơi vào nỗi hoang mang lớn hơn nữa, thủy triều ấm nóng vây quanh anh từ mọi hướng, anh là một hòn đảo hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
Anh vẫn cúi gằm mặt, không nói lời nào.
Kiều Lạc cũng thấy mất tự nhiên theo, điện thoại của mình vẫn nằm trong tay Trình Trạc, nhưng cô không dám hấp tấp lấy lại, cô đã nghe ra được manh mối từ cuộc gọi vừa rồi.
Kiều Lạc đẩy chén canh giải rượu đến, phát ra chút âm thanh, gọi Trình Trạc hoàn hồn lại.
Cô hắng giọng, ra vẻ tự nhiên hỏi: “Ờ, cậu gọi cho Mạnh Thính Chi á hả?”
Trình Trạc ngẩng đầu, không trả lời, chút ít tỉnh táo còn sót lại trong đôi mắt nhuốm cơn say vẫn đủ sức áp chế, tỏ ý bảo cô bớt nói nhảm.
Kiều Lạc hỏi câu khác, “Hai người gặp nhau rồi hả?”
“Chưa.”
Nói xong, anh nhớ đến hai lần đơn phương nhìn thấy trước đó, đổi sang giọng điệu bối rối: “Rồi mới phải, cô ấy không nhìn thấy tôi.”
Kiều Lạc nửa hiểu nửa không, mối quan hệ giữa “chưa” và “rồi mới phải” là gì?
“Em ấy không muốn gặp cậu hả?”
Lời phản bác đến bên môi, nhưng chợt nhớ đến cuộc gọi cô đột ngột ngắt máy lúc nãy, anh bỗng thấy đau đầu khủng khiếp, cả s1nh lý lẫn tâm lý.
“Chắc vậy.”
Kiều Lạc chưa từng nhìn thấy vẻ cô đơn của Trình Trạc như lúc này bao giờ, chợt cũng im lặng vì thấy lạ lẫm.

Có rất nhiều lời mà bình thường sẽ không nói với anh, nhưng lúc này cô rất muốn nói ra.
“Thật ra ấy, cậu dở lắm.”
Trình Trạc ngẩng đầu.
“Cậu quá dè chừng, làm gì có cô gái nào muốn yêu một cách dè chừng chứ, cho dù thích tôi đến mức không chịu nổi nữa, tôi cũng muốn người đó phát điên, yêu tôi mất kiểm soát, yêu đến mức không có tôi thì sẽ chết, chứ không phải là mới có chút ít rắc rối là đày tôi đến nơi an toàn.”
“Giống như tối nay, cậu gọi điện làm gì, cậu trực tiếp đi tìm em ấy luôn cho rồi, cho dù em ấy từ chối, nhưng cũng vẫn thấy được em ấy có phải thật lòng nói thế hay không mà.”
Nghe vậy, đôi mắt của Trình Trạc khẽ nhúc nhích: “Bây giờ?”
“Ờ……” Kiều Lạc quan sát anh, rồi không nhìn nữa: “Nói chứ cũng không thích hợp lắm, với cả cậu phải nghĩ đến lúc gặp nhau, cậu muốn nói gì với em ấy đây?”
“Cô ấy nói cô ấy từng viết một bức thư cho tôi.”
Kiều Lạc ngạc nhiên: “Hồi nào?”
“Lớp 12, lúc tôi đi du học.”
“Hả? Lâu vậy á?” Kiều Lạc lập tức hiểu ra, “Không lẽ em ấy thích cậu từ lâu rồi?”
Trình Trạc không trả lời.
“Tôi phải về.”
“Đi đâu? Bây giờ cậu thế này có đi được không?” Kiều Lạc lo lắng nhìn anh.
Nhưng Trình Trạc đã đứng dậy, lấy chiếc điện thoại trên bàn trà, lập tức đi về phía cửa: “Về nhà nội.”
Kiều Lạc cắm đầu cắm cổ đi theo anh, nhưng liên tục quay đầu lại vì lo cho Từ Cách đang ngủ mê man.
“Đừng nói cậu muốn về nhà tìm thư nha? Lớp 12 đến giờ là bảy tám năm rồi, sao còn giữ được?”
 
 


Bình Luận (0)
Comment