Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 26

Thẩm Vu lại hai lần bước vào lãnh địa của Lục Vô Chiêu.

Nơi ở của Lục Vô Chiêu luôn thiếu hơi thở của người sống.

Trong sân vẫn im ắng như cũ, yên tĩnh đến mức khiến trong lòng người ta cảm thấy thấp thỏm không yên.

Nàng đúng là rất khó tưởng tượng, một người làm sao có thể sống trong hoàn cảnh không được chào đón và tịch mịch thế này.

Nàng nhớ ở Lăng Vương phủ, nô bộc trong đó vốn không nhiều, nhưng hình như có ý tránh né chủ nhân. Lúc Thẩm Vu rời khỏi, từ xa đã nhìn thấy đám đầy tớ đứng thành hai hàng cúi đầu ở hành lang. Có lẽ lúc ấy, Lục Vô Chiêu ở góc gần đó, lặng lẽ nhìn nàng rời khỏi.

Nàng quen thuộc đi thẳng đến tẩm điện mà nam nhân nghỉ ngơi. Đây là lần thứ ba nàng tới, vẫn không bị ai cản trở.

Mạnh Ngũ không biết đang canh giác ở góc nào, hắn vẫn chưa lộ diện, cũng chưa từng ngăn cản. Thẩm Vu biết, những điều này là đặc quyền chỉ có nàng mới có, chắc chắn là chủ tử của hắn cố tình dặn dò.

Tâm trạng buồn phiền của Thẩm Vu được giải toả trong phút chốc. Nàng nghĩ, chắc là hắn thích nàng. Nàng nghĩ, chỉ cần hắn giải thích rõ chuyện đêm qua, chỉ cần hắn xin lỗi thì chắc chắn nàng sẽ tha thứ cho hắn.

Thẩm Vu không hề chần chừ mà đẩy cửa ra, trong phòng có mùi thơm lạnh dễ ngửi, còn có mùi mực trên người nam nhân.

Không có mùi thuốc.

Không phải hắn bị bệnh sao? Cho nên… không những đuổi thái y ra ngoài, hắn cũng không uống thuốc.

Có lẽ trước giờ chưa có ai bảo hắn uống thuốc.

Thẩm Vu bước nhẹ vào.

Rèm giường màu đen được phủ xuống hoàn toàn, chắn ngang mọi ánh nắng bên ngoài.

Thẩm Vu im lặng đứng ở trước giường, đột nhiên trong lòng cảm thấy buồn vô cớ.

Trong sân yên ắng không bóng người, tẩm điện trống trải, bị rèm che chắn giường thành hai khoảng.

Khi nào thì hắn mới không tự giày vò mình trong thế giới cô độc của hắn đây?

Không biết hắn có thức giấc hay chưa.

Thẩm Vu nhẹ nhàng thở dài, thấp giọng nói: “Lăng Vương điện hạ, ngài yên tâm về ta tới vậy sao?”

Cánh cửa lớn của Liên Phương cung hình như mãi mãi mở ra với nàng, hắn không hề sợ đạo chích có ý xấu vào đây sao?

Trên giường không có động tĩnh gì, Thẩm Vu lại chờ bên cạnh.

“Ngài không nói chuyện, là ngủ rồi sao? Hay là đã ngất đi rồi?”

“Không biết ngài có đang mặc đồ hay không, nếu ta vô lễ mở màn, ngài sẽ không phẫn nộ mà chém ta chứ?”

“Đương nhiên sẽ không, nếu không thì ta đã chết qua vài lần rồi.”

Bên tai là giọng nữ lải nhải dịu dàng, Lục Vô Chiêu cố nhịn đau đầu, miễn cưỡng mở mắt.

Hắn nói vốn không sai, nàng quả nhiên rất ồn ào, giống như đứa trẻ, không biết nàng lấy đâu ra nhiều lời như thế.

Cả người đau nhức, trừ chi dưới không có cảm giác, không có chỗ nào là dễ chịu. Hắn khó khăn giơ tay lên, duỗi ra một nửa, rồi lại bất lực ngã về sau.

Hắn lại nhắm mắt, nghĩ là lát nữa nàng cảm thấy chán thì sẽ rời khỏi, chỉ cần nàng đi khỏi, hắn lại có thể nghỉ ngơi tử tế.

Đột nhiên đôi mắt sáng ngời, cho dù là nhắm mắt, hắn đều cảm nhận được ánh sáng chiếu vào.

Trong ánh sáng là đám người kia vô thức né tránh, mùi thuốc nhẹ nhàng trên người của nữ tử, còn có hai loại mùi nước hoa không rõ tên, giống như bị gió thổi lên bờ suối nước, dịu dàng thấm ướt mặt đất, bao bọc lấy.

Dòng suối mang theo lớp đất phía trên đá vụn bén nhọn, giống như lời nói dịu dàng của nàng suýt nữa cạy mở trái tim phòng thủ nghiêm ngặt thất bại liên tiếp.

“Điện hả? Điện hạ…”

Tiếng gọi mang theo ma lực vang bên tai.

Lục Vô Chiêu không chịu nổi cảnh tượng này, giằng co mở mắt ra.

Cảnh tượng trước mặt rất mơ hồ, thế giới choáng váng, ánh mắt dần dần từ hẹp biến rộng, nàng đứng ngược sáng ở bên giường, khẽ cúi người, thò đầu vào tấm màn.

Hắn nhìn thấy đôi bông tai của nàng khẽ đung đưa, ngọc thạch phản chiếu ánh sáng chói mắt, khiến người ta không nhịn được mà nheo mắt lại.

Nàng mang đến thứ ánh sáng mặt trời mà hắn ghét nhất, lỗ mãng xông phá khu an toàn mà hắn dày công bố trí.

Lục Vô Chiêu vô thức cau mày, bài xích.

Hắn lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”

Thẩm Vu đơ ra: “Ngài… đuổi ta?”

“Ra ngoài.”

Thẩm Vu vẫn còn đứng ngây ra tại chỗ, nhưng nam nhân giống như không còn nhẫn nại. Hắn nghiêm mặt lại, trở mình quay mặt vào trong.

Trên giường phát ra tiếng vang nhỏ xíu, chẳng mấy chốc thì không còn động tĩnh nữa.

Thẩm Vu khẽ cắn môi dưới, vén lại rèm giường.

Trước mắt của Lục Vô Chiêu lại tối sầm, hắn vẫn nhắm mắt, mím chặt môi, sự cao ngạo ngang ngược và lạnh nhạt trên người tản ra qua tấm rèm. Cảm xúc của hắn vẫn rất bình tĩnh, im lặng mang cảm giác bức bách cực mạnh.

Nơi này không phải nơi mà nàng nên đến, hắn không thích cảm giác có người bên cạnh mình, như vậy thì hắn hoàn toàn không có cảm giác an toàn.

Bên giường vốn không có tiếng bước chân người đi khỏi, dây thần kinh của Lục Vô Chiêu luôn căng thẳng, cảm giác lo lắng trói buộc hắn, khiến hắn bắt đầu nghe thấy giọng như có như không từ tuổi thơ xa xôi thuở nào bên tai mình.

Những âm thanh âm trầm đáng sợ, khiến hắn không loại bỏ được, đủ khiến người khác phải điên lên…

“A Chiêu, đệ đến thử một lần đi, lúc đệ nắm giữ sinh mệnh trong tay, chỉ có đệ mới có thể xét xử bọn chúng.”

“Nào, đặt tay trong tay ta, ta đưa đệ đi, đừng sợ.”

“A Chiêu, huynh trưởng có khi nào lừa gạt đệ chưa? Huynh trưởng là người đối xử với đệ tốt nhất trong thiên hạ đấy.”

Giọng nói trong trẻo nhưng ảm đạm của chàng trai dần dần mơ hồ, rèm che giường bên dưới thoáng lắc lư, trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng cọ xát của vải vóc.

Lục Vô Chiêu mở mắt trong bóng tối, đôi mắt hắn tối tăm thâm thúy, giống như đêm đen do chính hắn tạo ra, nỗi tuyệt vọng và cố chấp như muốn huỷ diệt hiện lên ngày càng nồng đậm trong đôi mắt đen láy.

Có hai bàn tay mềm mại vén lên tạo khe hở giữa giường và rèm, đầu chui vào từ phía dưới rèm, lòng bàn tay ấm áp chậm rãi phủ lên cổ tay của Lục Vô Chiêu.

Vừa ấm áp vừa dịu dàng nhưng lại là thứ mà hắn phản kháng, bài xích và ghét nhất.

Đột nhiên người đàn ông dựng người cảnh giác, giống như con báo sắp vồ mồi, kéo căng cơ bắp có thể điều động toàn thân, chờ thời cơ hành động. Hàm dưới do căng thẳng mà căng ra, phác họa ra đường cong linh hoạt, hơi thở trở nên nhẹ nhàng và ngưng trệ.

Sự giãy giụa và chán ghét thoáng qua trong mắt nhưng hắn không muốn tránh nó.

Khi bàn tay phủ lên thì đồng thời giọng nữ chặng ngang:

“Điện hạ, ngài đừng hồi hộp, ta chỉ muốn xem thử, không làm gì ngài đâu.”

Lời nói của nàng, Lục Vô Chiêu nghe không rõ lắm. Bên tai vẫn còn lẫn lộn những âm thanh phức tạp giống như kiểu âm thanh mông lung và méo mó khi đang ngâm trong nước, khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Cảm giác tiếp xúc trên cổ tay dường như chẳng mấy chốc đã rời đi, đáy lòng của Lục Vô Chiêu không có thất vọng, ngược lại cảm thấy như được giải thoát.

Hắn mặc cho mình chìm đắm trong cơn ác mộng kia, nhắm mắt cam chịu.

Cơn sốt cao khiến lòng phòng bị của hắn trở nên suy yếu, điều này là sai, hắn nên đính chính. Đáng lẽ hắn phải tàn nhẫn hơn một chút, nhưng bây giờ lại không có sức, lạnh lùng với nàng, thờ ơ với nàng, bản thân nàng sẽ rời khỏi.

Lục Vô Chiêu từ từ buông bỏ vùng vẫy, mặc cho giọng nói đáng sợ đó từng bước xâm chiếm ý thức của hắn, chẳng mấy chốc cũng không nghe thấy tiếng của nữ tử nữa.

Thẩm Vu đứng bên giường, lông mày thoáng thư giãn.

Bệnh lâu ngày trở thành thầy thuốc, nàng cũng biết một chút về những cơn đau đầu này.

Nàng vừa mới bắt mạch thì đã hiểu bệnh tình, trong lòng nàng vui mừng vì Lục Vô Chiêu chỉ bị thương hàn bình thường.

Thẩm Vu bị đuổi hai lần cũng không nản lòng, nàng đã quen với tính tình cổ quái, vui buồn thất thường của Lục Vô Chiêu rồi. Nếu vị điện hạ này còn sức lực, thật sự muốn đuổi nàng đi thì đã vung hai roi qua rồi.

Lúc nãy hắn chỉ cậy mạnh miệng, hoặc hắn không vung roi được, hoặc là hắn không đành lòng, nhưng dù là thế nào thì nàng cũng không đi.

Thẩm Vu lại chờ một lúc, nàng nghe thấy tiếng hít thở dần dần nhẹ nhàng trên giường, nàng mạnh dạn vén rèm lên.

Lần này người đàn ông trên giường không hề có bất kỳ phản kháng nào.

Trong lòng của Thẩm Vu không tốt, chỉ sợ bệnh tình càng nặng. Nàng nhẹ tay nhẹ chân xốc ống quần của nam nhân lên, nhìn vết thương tối qua của hắn, lại kiểm tra cổ tay của hắn. Vết thương vẫn bình thường, không sưng ấy hay nổi mủ, cũng không khó giải quyết.

Nàng sợ nam nhân này thích tự mình hại mình, nhân lúc đêm khuya thanh tĩnh mà cứa vào mình thêm vài nhát, do vậy nàng thấp giọng nói xin lỗi, lại không hề kiêng dè mà dùng ngón tay nhẹ nhàng chỉnh vạt trước của tẩm y cho hắn.

Chỉ nhìn một lúc rồi thả lỏng tay, thở dài nhẹ nhõm.

Cũng may, hắn vẫn còn trung thực như thế.

Đắp chăn cho Lục Vô Chiêu xong, vội vàng để lại câu ‘đợi ta’ rồi nàng đi khỏi.

Lúc đi khỏi, nàng quên kéo rèm che giường, để lộ khe hở, đúng lúc có thể khiến người nằm trên gường nhìn ra hướng cửa.

Lục Vô Chiêu nhìn qua khe hở, trơ mắt nhìn bóng dáng của nàng biến mất trong tầm mắt, tim không ngừng chùn xuống, sâu mãi đến tận đáy.

Hắn nhìn chăm chú vào cánh cửa trống trải, từ từ trở mình.

Hắn mơ hồ không có khái nhiệm thời gian, có lẽ đã qua hai khắc, hoặc đã qua hai giờ, trong sân lại truyền tới tiếng bước chân dồn dập.

Lục Vô Chiêu vốn không phát giác, khoé miệng của hắn chậm rãi giương lên độ cong yếu ớt.

Cố gái ồn ào đã về rồi.

Nàng nói đợi nàng, đúng thật là trở về rồi.

Lục Vô Chiêu cảm thấy bước chân nặng nề và lộn xộn hình như cũng không ồn ào chói tai như thế.

Nhưng đúng lúc hắn nghĩ là Thẩm Vu sắp đẩy cửa vào, nhưng nàng không trực tiếp tiến vào phòng của hắn, mà là vội vàng đi qua cửa, rồi đi tới hướng khác.

Khoé miệng của Lục Vô Chiêu vừa mới nhếc lên lại hạ xuống.

Hắn kéo chăn lên cao, che lại đỉnh đầu, không còn sức lực cầm cự chờ nàng quay lại, cuối cùng ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ không có màu sắc nào khác, chỉ có hai gương mặt tươi cười rõ ràng, đó là huynh trưởng của hắn, Lục Bồi Thừa.

Năm đó, Lục Vô Chiêu mới cao đến thắt lưng của Lục Bồi Thừa. Thứ mà hắn nhìn thấy nhiều nhất chính là miếng ngọc bội dương chi treo lủng lẳng ở eo của Lục Bồi Thừa.

Năm đó hình như hắn sáu tuổi, là năm thứ ba hắn được Liên phi nhận nuôi.

Năm đó rất đặc biệt, là người phụ hoàng luôn không thích hắn ấy đã lập nhị hoàng huynh làm Thái tử. Huynh trưởng nở nụ cười rất vui trong yến tiệc, hắn chân thành chúc mừng nhị hoàng huynh, không nhìn ra vẻ không cam lòng trên mặt.

Hôm đó, mọi người đều rất vui vẻ, cho nên Lục Vô Chiêu cũng rất vui.

Phụ hoàng vui vẻ nói cười với hắn, vô cùng dễ gần, đó là lần thứ hai Lục Vô Chiêu cảm nhận được ‘tình cha’, hắn vui đến mức ăn hơn hai bát cơm.

Khi bữa tiệc đêm đó kết thúc, Liên phi nắm tay hắn về tới Liên Phương cung, không ngờ lại nhìn thấy Lục Bồi Thừa.

Từ nhỏ, Lục Bồi Thừa lớn lên dưới gối của hoàng hậu, hiếm khi ở lại qua đêm trong Liên Phương cung, chỉ thỉnh thoảng tới thăm Liên phi.

Sau đó, hắn ta đính hôn, Liên phi lại nhận nuôi Lục Vô Chiêu. Số lần mà Lục Bồi Thừa tới đây cũng nhiều hơn, nhưng vẫn không ở lại nơi này.

Tới năm nay, Lục Bồi Thừa đã thành hôn, cũng không ở lại Liên Phương cung.

Nhưng vào đêm mà nhị hoàng tử được lập làm Thái tử, Lục Bồi Thừa đã ở lại Liên Phương cung.

Hắn ta cười nói với Liên phi: “Mẫu thân, nhi tử muốn ngủ chung với A Chiêu.”

Đột nhiên khóe mắt của Liên Phi đỏ hoe, vì đây là lần thứ hai Lục Bồi Thừa gọi bà là ‘mẫu thân’, hắn thường gọi bà là ‘nương nương’.

Liên phi vội đồng ý với thỉnh cầu của hắn, nói với Lục Vô Chiêu là phải ngoan, ca ca không dễ gì mới tới đây, không cho phép làm hắn giận.

Lục Vô Chiêu cười và gật đầu, dùng giọng non nớt đáp lại.

Tối đó, mới là khởi đầu của cơn ác mộng thật sự.

Hai đêm đó, Liên Phương cung dường như không có ai nghe thấy tiếng gào khóc, cầu xin và tuyệt vọng của hắn.

Trong tẩm điện của Lục Vô Chiêu, hắn hoảng sợ núp vào một góc tường, ngạc nhiên nhìn huynh trưởng mà mình ỷ lại nhất, loạng choạng đi về phía hắn.

Hình như Lục Bồi Thừa đã say, nhưng hắn vẫn cười ôn tồn lễ độ, duỗi lòng bàn tay đẫm máu ra, cười dịu dàng: “A Chiêu, đừng sợ, tới chỗ của huynh trưởng.”

Lục Vô Chiêu nhắm mắt, vài khắc sau thì cơ thể của mình nhẹ hẫng, được người khác bế lên. Trên cánh tay dính thứ gì đó ẩm ướt sền sệt. Thứ đó có mùi tanh xộc vào mũi, khiến người ta phải buồn nôn.

Dáng vẻ hắn nôn khan dường như khiến nam nhân trước mặt tức giận.

Lục Bồi Thừa dùng bàn tay đẫm máu động vật của mình véo mạnh chiếc cằm non nớt của Lục Vô Chiêu.

Lục Vô Chiêu đau đớn mở mắt, hai hàng lệ rơi. Hắn rõ ràng nhìn thấy, trong mắt nam nhân gần trong gang tấc tràn đầy điên cuồng cùng phẫn nộ, đâu còn dáng vẻ lịch sự nhã nhặn và dịu dàng như ngày thường.

Lục Vô Chiêu bị doạ sợ, dùng sức cắn mạnh vào gan bàn tay của nam nhân.

Cằm dưới được người ta thả ra, đổi lại là hai cái tát nóng bỏng.

Hắn bị ‘giáo huấn’ vài lần, cuối cũng yên tĩnh trở lại.

Hắn cứ luôn nghĩ, ngày thường Liên phi rất thích hắn, tại sao hai đêm đó, trên dưới cả cung không ai xuất hiện trước mặt họ, là không nghe thấy ư?

Là không nghe thấy sao? Đêm khuya, mọi người đều đã ngủ.

Lục Vô Chiêu từ nhỏ đã rất thông minh, hắn biết vùng vẫy không được, bèn giả bộ cầu xin, phục tùng đối phương.

Huynh trưởng quả thật cũng bị hắn gạt.

Lục Bồi Thừa tin đệ đệ trước giờ luôn ngoan ngoãn là thật lòng hướng về mình, ỷ lại vào hắn, thế là hắn mang tác phẩm mà mình đắc chí nhất ra.

Hai con chim trước với bộ lông bị nhổ sạch.

Con chim tước đó là do Lục Vô Chiêu nuôi dưỡng từ nào đến giờ. Sau khi hắn tới Liên Phương cung, Lục Bồi Thừa đã tặng con chim tước này cho hắn.

Lục Vô Chiêu rất thích món quà mà huynh trưởng nhà hắn tặng, thích nữ nhân xinh đẹp hay cười dịu dàng với hắn. Lục Vô Chiêu cảm kích họ thương hại mình, chăm sóc mình, nên vẫn luôn nuôi dưỡng chú chim tước này.

Việc ăn uống của chú chim tước đều do hắn chuyên tâm chăm sóc, chưa từng mượn tay người khác, chim tước bị bệnh thì hắn cũng buồn đến không nuốt nổi cơm.

Nhưng chú chim tước ban ngày còn kêu lanh lảnh, lúc này không còn chút hơi thở nào, bị người ta siết trong tay, trụi lông, mình đầy máu tươi.

Lục Vô Chiêu lặng lẽ nghẹn ngào.

Lục Bồi Thừa lại chậm rãi nở nụ cười, hắn ta nói giọng ấm áp: “A Chiêu là người hay mềm lòng nhất, điểm này rất không tốt, hôm nay huynh trưởng dạy đệ làm thế nào mới có thể trở nên mạnh mẽ. Nào, đưa tay cho ta.”

Hắn ta miễn cưỡng tách tay của Lục Vô Chiêu, như muốn cắt đứt ngón tay của Lục Vô Chiêu.

Lục Bồi Thừa bất lực trước sự bướng bỉnh của hắn, thở nhẹ: “A Chiêu, nghe lời đi, sao không nghe lời huynh trưởng nữa vậy? Phải làm một đứa trẻ ngoan chứ, đúng không?”

Sức mạnh của đứa trẻ thì sao có thể so với chàng trai mười tám tuổi chứ?

Cuối cùng Lục Vô Chiêu vẫn nắm xác chim do chính hắn nuôi lớn.

Hai đêm trôi qua dài dằng dặc.

Trời sáng rồi, Lục Bồi Thừa đi rồi.

Lục Vô Chiêu ôm đầu gối, gục đầu xuống bàn. Lục Bồi Thừa vừa mới đi, hắn đã thấy đám người đi vào trong tẩm điện, thấy họ xử lý xác động vật kia. Trong lòng suy nghĩ, mình nên vứt nó đi, không nên nuôi nó từ lâu rồi.

Nếu vứt mấy thứ này đi, bây giờ chắc là còn có thể sống được.

Sau khi người trong cung quét sạch, tẩm điện lại sạch sẽ như lúc ban đầu, ấm áp và ấm cúng. Lúc này họ mới phát hiện không thấy thập nhất hoàng tử đâu, bắt đầu gọi hắn khắp nơi, đi tìm hắn.

Cuối cùng hắn bị hai ma ma lôi ra ngoài.

Hắn thấy ánh mắt quan tâm chăm sóc của nữ nhân kia, trong lòng mềm nhũn, nhưng nữ nhân kia lại nói: “Có phải ngươi chọc cho huynh trưởng không vui rồi không?”

Ánh sáng trong mắt của Lục Vô Chiêu vụt tắt.

Nữ nhân kia vẫn còn đang khuyên hắn: “Nếu không có A Thừa, ngươi làm gì có ngày tháng tốt đẹp như hôm nay, ngươi không nên làm trái lời hắn.”

“Nếu không phải bổn cung thu nhận ngươi, giờ này ngươi còn đang ở trong lãnh cung, bị cung nữ nói lời châm chọc, bị người ta khinh bỉ, đâu ra những món ăn nóng hôi hổi, mặc những bộ quần áo vừa đẹp vừa thoải mái, ngươi nói đúng không?”

Giọng của nữ nhân kia không ngừng lặp đi lặp lại bên tai: “Ngươi là đứa trẻ ngoan, có một số đạo lý thì nên hiểu. Bổn cung và A Thừa nuôi ngươi, ngươi nên biết có ơn tất báo mới đúng. Hắn kêu ngươi làm gì, ngươi đi làm cái đó, đừng có mà ồn ào, ngoan chút đi.”

Đôi mắt của Lục Vô Chiêu vô hồn, hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm lông vũ trong lòng bàn tay, động tác chậm rãi gật đầu.

Giống như món đồ sứ đẹp đẽ không có linh hồn.

Lúc đó hắn đang nghĩ, hoá ra tối qua họ đều nghe thấy cả.



“Điện hạ, tỉnh lại đi.”

“Điện hả? Điện hạ? Ngài vẫn ổn chứ?”

Ai… ai đang gọi…

Ồn quá, ồn chết đi được.

Tránh ra, cút ra.

“Lục Vô Chiêu? Tỉnh lại đi? Mở mắt ra nhìn ta có được không?”

Bóng tối vô tận đang nhanh chóng rút lui, sương mù đen đặc dường như gặp phải thứ gì khó giải quyết, rút ​​lui khắp nơi, quân lính tan rã.

Chỉ còn lại một mình Lục Vô Chiêu, bối rối và chỉ có thể ở trong hư không, luống cuống và hoảng loạn.

Có hai bàn tay phía sau hắn, đẩy khói mù mờ nhạt dần dần, mang lại ánh sáng, giống như hai lưỡi dao sắc bén, cắt xuyên qua khoảng không, bá đạo đâm vào.

Mang theo mùi hoa thơm dễ chịu ấm áp ôm hắn vào lòng, có người nâng phía sau lưng, đỡ hắn vào lòng.

Lục Vô Chiêu mạnh mẽ trừng mắt, lồng ngực phập phồng kịch liệt, tim đập dữ dội, suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng.

Hắn thở hổn hển, vô thức nắm lấy góc áo của người bên cạnh, tay dùng sức siết chặt đến nỗi gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, đốt ngón tay trắng bệch.

Trong mắt của Thẩm Vu thấy khớp nối xương bén nhọn, chỉ cảm giác lúc này hắn vô cùng yếu ớt.

Đột nhiên trong lòng nàng chua xót và khó chịu không nói nên lời, từ từ siết chặt ôm lấy cánh tay hắn.

Nàng nhẹ giọng: “Điện hạ, sao ngài…”

Vế sau của câu nói còn nghẹn tại cuống họng, Lục Vô Chiêu chống người lên, mặc kệ tất cả mà ôm lấy nàng.

Hắn dùng sức siết chặt cánh tay của mình, vòng qua cổ của Thẩm Vu, dường như muốn vắt nàng rã rời, hoà vào trong người.

Thẩm Vu xém chút bị ôm đến nghẹt thở, nhưng nàng vẫn không đẩy hắn ra, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng hắn: “Ngài nằm mơ thấy ác mộng hả?”

Nam nhân không trả lời, nhưng có hai giọt chất lỏng ấm áp rơi xuống cổ của Thẩm Vu.

Nàng không biết đó là mồ hôi hay là thứ gì khác…

Khóe mắt nàng có chút chua xót, trong lòng thấy hơi mừng, cũng may là lúc này nàng ở bên cạnh hắn.

Bầu bạn bên hắn suốt một năm ở kiếp trước, nàng thường thấy hắn bị cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc, thấy hắn run cầm cập, thấy mồ hôi lạnh thấm qua quần áo. Lúc đó nàng muốn đi tới ôm hắn, đáng tiếc là nàng không thể chạm vào hắn, chỉ có thể đứng một bên mà nhìn.

Bây giờ cuối cùng đã có thể làm được, sau này cũng có thể làm vậy.

“Điện hạ, nào, uống thuốc đi.” Nàng nhỏ nhẹ lên tiếng.

Lục Vô Chiêu chỉ mất một lát, đã thu lại toàn bộ cảm xúc yếu ớt, hắn buông Thẩm Vu ra, cũng không nhìn nàng, thấp giọng nói câu xin lỗi.

Thẩm Vu cười và lắc đầu.

Nàng bưng bát thuốc đến, nhiệt độ của chén thuốc vừa phải.

Lục Vô Chiêu tựa vào trên giường, ngước mắt thấy nàng nhẹ nhàng thổi nhẹ thìa thuốc: “Từ đâu có vậy?”

Thẩm Vu nói: “Điện hạ yên tâm, thái y kê thuốc, không phải ta tự chế, không có độc đâu.”

“Sao nàng biết…”

“Làm sao ta biết ngài cần uống thuốc gì ấy hả?” Thẩm Vu nhăn mặt, cười ấm áp như ánh mặt trời: “Ta thường hay bị sốt, triệu chứng và mạch đập cũng rất quen thuộc.”

Thường hay bị sốt?

Lục Vô Chiêu mím môi dưới, ánh mắt tối sầm lại.

“Khụ khụ, khụ khụ…” Đột nhiên hơi thở của Thẩm Vu trở nên nặng nề, vẻ mặt hơi đỏ, ho đến khóe mắt trào ra nước mắt.

Trái tim của Lục Vô Chiêu nâng cao, căng thẳng hỏi: “Nàng sao rồi?”

Bỗng nhiên Thẩm Vu tinh nghịch chớp mắt, đắc chí giương cằm: “Thấy chưa? Điện hạ, lần này ngài bị ta gạt rồi. Không có chút bản lĩnh thì sao có thể lừa thái y lấy thuốc được chứ?”

Nàng cúi đầu, múc một thìa thuốc, đưa tới bên môi của Lục Vô Chiêu: “Thuốc này trị bệnh của điện hạ, tin ta đi, uống rồi thì có thể khoẻ lại.”

Lục Vô Chiêu chăm chú nhìn nàng, nhưng không uống.

Tay của Thẩm Vu đặt thìa trở lại, bất lực nói: “Điện hạ, ngài không thích thái y đến, nhưng căn bệnh này không thể kéo dài. Ta cũng không còn cách nào, chỉ có thể giả bộ mình khó chịu, kêu người tới bốc thuốc. Hơn nữa sắc thuốc ở nơi này của ngài, như vậy cũng không được à? Hay là ngài không phải không thích có người ngoài tới chỗ ngài, mà là ngài không muốn uống thuốc?”

Lục Vô Chiêu cúi mắt, nhìn chằm chằm vào bát thuốc: “Không uống, nàng đi đi.”

Đột nhiên Thẩm Vu đổi tay cầm bát thuốc, bàn tay còn lại nhẹ nhàng nắm lấy cằm của hắn.

Đồng tử của nam nhân co rút.

Động tác này, Lục Bồi Thừa từng làm với hắn nhiều lần.

Động tác này khiến hắn khiếp sợ, khiến hắn buồn nôn.

Nhưng Thẩm Vu thực hiện thì hắn lại quên đi tất cả những cảm xúc tiêu cực.

Hắn lại nghĩ nàng quá đường đột.

Thẩm Vu nâng mặt hắn, cẩn thận xem xét đôi mắt xinh đẹp của hắn, nhẹ giọng nói: “Điện hạ không uống thuốc, là cảm thấy người uống thuốc rất yếu ớt đúng không?”

Ánh mắt của nam nhân loé sáng, cảm thấy phẫn nộ khi bị người khác nhìn thấu, hắn nhìn sang chỗ khác.

Hắn phải mạnh mẽ, không thể mềm yếu, hắn không thể.

Vài giây sau, sự mềm mại dưới cằm rời đi.

Thẩm Vu lại đưa thuốc đến bên môi hắn lần nữa: “Điện hạ, không có ai là chuyện gì cũng làm được. Nếu điện hạ không muốn để người bên cạnh nhìn thấy, vậy thì cứ giấu đi, không sao đâu.”

“Ta biết ngài không muốn để người bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của mình.”

Lục Vô Chiêu mím chặt môi dưới, nghiêng đầu sang một bên.

“Nhưng đêm qua… ta đã nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của ngài. Sự yếu ớt của ngài, chỉ có ta nhìn thấy, nên không sao đâu.”

Nam nhân ngơ ngác, yết hấu nhúc nhích.

Hắn im lặng một lúc, cuối cùng quay đầu, yên lặng cúi đầu uống thuốc trong ta của Thẩm Vu.

Uống thuốc hết rồi, bỗng nhiên Thẩm Vu hỏi không đầu không đuôi: “Ngài ấy… ý ta là hoàng đế ấy, không đối tốt với ngài sao?”

Lục Vô Chiêu nhắm mắt, dựa vào đầu giường, có vẻ cười nhẹ, lại có vẻ như không cười.

Hắn nói: “Không, không có gì không tốt cả.”
Bình Luận (0)
Comment