Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 126

Ngày mồng một tháng giêng của năm năm sau.

Hôm đó là lễ cập kê của Thẩm Vu.

Triệu thị tổ chức cho Thẩm Vu một buổi lễ vô cùng náo nhiệt, thế nhưng nàng vẫn rầu rĩ không vui.

Khách khứa đã về hết, nàng cầm dao găm tinh xảo ngồi ngẩn ngơ trên thềm đá trước cửa phòng Lục Vô Chiêu.

Triệu ma ma đứng phía xa nhìn thấy, khẽ thở dài.

“Cô nương nhà chúng ta lại đang nhớ Thập nhất hoàng tử rồi.”

Triệu thị đang bình tĩnh âm thầm quan sát không biết nghĩ đến chuyện gì mà bật cười: “Ngươi nói sai rồi, bây giờ đã là Lăng Vương điện hạ.”

Triệu ma ma a một tiếng, vỗ nhẹ trán của mình: “Cái trí nhớ này của nô tỳ thật là, đúng rồi, nghe nói vị điện hạ kia theo Đại tướng quân của chúng ta đánh giặc ở tiền tuyến đã lập không ít quân công, tuổi còn trẻ mà được phong Vương cũng là chuyện đương nhiên.”

Triệu thị nhìn theo bóng lưng cô đơn của nữ nhi, chỉ biết cười trừ.

“Tướng quân rời đi đã năm năm rồi, thế mà cũng chưa từng quay về thăm nhà lấy một lần. Hôm nay là ngày đặc biệt, tuy biết trước tướng quân sẽ không trở về, nhưng hẳn là Thẩm Vu rất mong đợi.”

Triệu thị mỉm cười nói một câu đầy ẩn ý: “Không hẳn là đang chờ mong ai đó.”

Thẩm Vu không biết mẫu thân đứng đàng xa quan sát, bây giờ nàng đang buồn chết đi được.

“Đã xảy ra chuyện gì không biết… Hắn viết thư nói rằng sẽ về, thế mà vẫn không thấy đâu, tên lừa gạt!”

Năm nay Thẩm Vu vừa tròn mười lăm, đã trở thành một tiểu mỹ nhân.

Lúc này, tiểu mỹ nhân ăn mặc rất đẹp, chiếc váy màu đỏ mới được may vô cùng tinh xảo, mái tóc dài buộc lên cao, trên đầu cắm một cây trâm ngọc bích gắn tua rua, mỗi lần nàng lắc đầu tua rua cũng lung lay theo.

Đôi mắt trong veo tràn đầy lửa giận, bởi vì giận dữ nên trong mắt phảng phất hơi nước.

“Tên lừa gạt, tên lừa gạt!”

Rõ ràng trong thư nói rất hay, bảo rằng bất luận thế nào cũng trở về kịp lễ cập kê, cuối cùng đến tận khi trời tối rồi mà còn chưa thấy bóng dáng đâu!

Mất công sáng nay nàng dậy sớm chuẩn bị! Bình thường cứ đến giờ Thìn nàng mới dậy, thế mà hôm nay trời chưa sáng nàng đã thức giấc rồi!

A Đường còn cười nàng, nói nàng mặc đẹp như vậy cho ai xem đây.

Thẩm Vu ủ rũ đập nhẹ đầu vào cây cột bên cạnh.

Hừ, hay cho một tên lừa gạt nói không giữ lời!

Sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng động, Thẩm Vu vui mừng quay đầu.

Trông thấy mẫu thân mình chứ không phải người nàng nhắc thầm cả ngày hôm nay.

Thẩm Vu lập tức trở nên buồn bã.

Triệu thị từ phía sau đi đến, nhẹ nhàng cất tiếng cười: “Vốn đã không thông minh, đụng nữa chỉ sợ không còn nhận ra người thân.”

Thẩm Vu tức muốn chết.

Nàng giận dỗi đạp cửa phòng Lục Vô Chiêu một cái, sau đó quay về phòng.

Đêm đã khuya, trăng cũng lên cao.

Thẩm Vu ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ cùng bộ quần áo chỉn chu xinh đẹp trong gương, cuối cùng cũng lộ ra vẻ cô đơn buồn bã.

Một ngày rồi, nàng đợi hắn tròn một ngày, nhưng cuối cùng hắn vẫn lỡ hẹn.

Vốn dĩ ôm chút hy vọng, nghĩ rằng có lẽ hắn sẽ về muộn, bản thân cũng không phí công trau chốt, nhưng đến tận lúc nàng đi ngủ hắn vẫn chưa trở về.

Rõ ràng tháng trước gửi thư còn nói sẽ đến chúc mừng nàng, sẽ tự tay tặng quà cho nàng.

Trong bốn năm qua hắn chưa từng xuất hiện trước mặt nàng, quà sinh nhật hàng năm cũng do người ta mang đến.

Thẩm Vu biết, bọn họ đánh giặc nơi tiền tuyến, chiến sự thay đổi chỉ trong nháy mắt, chỉ cần một chút sơ sẩy thôi cũng đủ làm rối loạn tình hình, phụ thân nàng là tướng quân, còn hắn là phó tướng cũng không thể rời khỏi doanh trại, nàng biết hết, nên trong thư nàng chưa từng nhắc đến chuyện trở về với hắn.

Nhưng bây giờ…

Thẩm Vu cúi đầu nhìn mình trong gương.

Không rõ vẻ mặt cô nương trong gương như thế nào, nhưng có thể thấy một giọt nước rơi thẳng xuống bàn.

“Rõ ràng là ngươi nhắc đến chuyện này trước…”

Ngồi một mình trong căn phòng yên tĩnh, nàng không thể kiềm chế được nỗi uất ức trong lòng.

Rõ ràng trong thư Lục Vô Chiêu đã nói hắn nhất định sẽ về, vào ngày quan trọng này, hắn sẽ tự mình đưa quà cho nàng.

Thẩm Vu dúi đầu vào khuỷu tay, cô đơn nghẹn ngào.

“Đồ lừa đảo.”

Đột nhiên, có một âm thanh nho nhỏ vang lên, như thể tiếng gió thổi qua cửa sổ.

Nữ tử vẫn tiếp tục nức nở nên không chú ý tới cửa phòng bị người ta đẩy ra rồi nhanh chóng khép lại.

Có người bước vào phòng nàng mà không hề lên tiếng.

Người kia lẳng lặng đứng sau lưng nàng, không phát ra tiếng động.

Có lẽ vì thần giao cách cảm, Thẩm Vu đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn nam nhân sau lưng qua gương.

Là nam nhân với vẻ ngoài chững chạc, bình tĩnh và điềm đạm.

Thẩm Vu sững sờ chốc lát, sau đó từ từ xoay người đối diện với hắn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Lục Vô Chiêu lên tiếng trước: “A Vu không nhận ra ta nữa sao?”

Giọng hắn trầm ấm và dễ nghe hơn trước.

Bọn họ đã năm năm không gặp.

Năm năm trôi qua cũng đủ biến tiểu cô nương chỉ biết chạy theo phía sau gọi ca ca trở thành một mỹ nhân duyên dáng yêu kiều, dung mạo như hoa, cũng đủ khiến một thiếu niên tuấn tú tràn đầy nhiệt huyết trở thành một nam tử đáng tin có thể che mưa che gió.

Bờ vai hắn đã không còn mảnh mai, mấy năm trên chiến trường, trải qua vô số lần sinh tử, thân hình của hắn trở nên cao lớn vững vàng, ánh mắt cũng sắc bén hơn nhiều, nhưng vẫn nhìn rõ đường nét quen thuộc như năm nào.

Da hắn trở nên ngăm đen, nhưng vẫn ưa nhìn, vẫn là dáng vẻ liếc mắt cũng khiến người ta hoảng hốt như xưa.

Hơi thở càng trở nên lạnh lùng, năm tháng tôi luyện khiến hắn trở nên trầm tính, cũng càng thêm quyến rũ.

Mười tám tuổi đến hai mươi ba tuổi, năm năm ngắn ngủi nhưng thay đổi lại quá nhiều.

Ánh mắt hắn nhìn nàng vẫn dịu dàng nuông chiều như trước, chỉ khác là, lần này trở về, vào khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Vu, hết thảy nỗi nhớ nhung đều hóa thành tình yêu sâu đậm.

Thẩm Vu nhất thời không hiểu ra sao, nàng chỉ cảm thấy khóe mắt đang dần nóng lên, nỗi ấm ức bị đè nén bấy lâu nay cuối cùng cũng xông thẳng lên đỉnh đầu.

Nàng hé miệng muốn gọi ca ca, nhưng lời đến đầu môi lại biến thành…

“Chiêu Chiêu.”

Đồng tử nam nhân hơi co lại, hắn ngạc nhiên, lại càng thêm xúc động.

Hắn suýt nữa không khống chế được tình cảm của mình.

Mấy năm nay ở biên cương, người hắn nhớ nhất chính là nàng.

Họ chưa bao giờ cắt đứt liên lạc mà vẫn thường xuyên trao đổi thư từ hàng tháng.

Tuy hắn không ở bên cạnh nàng nhưng vẫn biết rõ mọi chuyện liên quan đến nàng.

Lục Vô Chiêu sẽ kể cho nàng biết mọi chuyện của mình, thậm chí cả quan điểm của hắn về tình hình trận chiến, hay một số ý tưởng đối đầu với kẻ thù cũng sẽ được hắn viết ra. Hắn không lo Thẩm Vu đọc không hiểu, đơn giản vì hắn chỉ muốn chia sẻ mọi thứ của hắn cho nàng.

Lục Vô Chiêu biết nàng rất thông minh, hẳn sẽ hiểu được hết.

Những chia sẻ và những suy nghĩ trong vô thức đã khắc sâu vào thân thể họ từ lâu.

Bọn họ đã từng quen thuộc, nhưng vào khoảnh khắc này lại trở nên xa lạ.

Lục Vô Chiêu rụt rè chùn bước.

Suy cho cùng, đến bây giờ đã năm năm trôi qua, hắn không khỏi bắt đầu lo lắng đến vấn đề mình đã suy nghĩ trước lúc rời đi.

Nàng còn thích hắn không?

Nếu còn thích, là loại thích nào? Giống như hắn sao?

Thẩm Vu thấy Lục Vô Chiêu đã trở về mà cứ đứng yên đấy không đến gần mình, còn nghĩ hắn lạnh nhạt với nàng.

Nàng ấm ức khóc rống lên.

Vừa khóc vừa chạy đến.

Ôm lấy eo nam nhân.

Cái ôm này giống như khi còn bé, nhưng lại không hoàn toàn giống khi còn bé.

Nàng ôm thật chặt eo hắn, cơ thể hắn không còn gầy gò như trước khiến nàng lạ lẫm nhưng lại rất thích, cảm giác an tâm hơn trước.

Mùi trên người hắn không dễ ngửi, nhưng nàng không đành lòng buông ra, ngửi thấy mùi tuyết hòa với mùi mồ hôi trên người hắn, nàng càng khóc lớn hơn.

“Ngươi thật là hôi.” Nàng vừa khóc vừa nói.

Bà tay đang giơ lên giữa chừng của nam nhân rốt cuộc vẫn không hạ xuống, hắn rất muốn ôm lại nàng, nhưng do dự hồi lâu cuối cùng cố kiềm chế chỉ dám chạm lên đầu nàng, vỗ nhè nhẹ.

“Ừ, ta đi cả ngày lẫn đêm.”

Vốn dĩ có thể về sớm hơn, nhưng đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới đến muộn.

Hai ngày hai đêm không ngủ, cuối cùng cũng về đến kinh thành trước giờ Tý.

Thẩm Vu biết hắn nói qua loa thế thôi nhưng thật ra đã chịu rất nhiều khổ cực.

Nàng khóc vừa cười, dựa trong ngực hắn mà ngẩng đầu: “Không sao, ngươi về là tốt rồi, ta biết ngươi không phải tên lừa gạt.”

Nàng vẫn giống như hồi bé, lúc tủi thân nhất định sẽ nhào vào lòng hắn, thích ôm hắn mà khóc, lúc khóc thích cọ hết nước mắt nước mũi lên người hắn.

Nam nhân không mặc áo giáp nên lúc cọ vào vẫn thoải mái như trước đây.

Lục Vô Chiêu nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh đầy hơi nước luôn ỷ vào hắn, đôi tay đang đặt trên đầu cuối cùng cũng dời xuống ôm chặt lưng nàng.

Thẩm Vu siết vòng tay ôm hắn thật chặt.

“Chiêu Chiêu.”

“Ừ.”

Nửa năm trước, trong thư nàng không còn muốn gọi hắn là ca ca nữa. Lục Vô Chiêu hỏi nàng lý do, nàng chỉ nói bọn họ không phải huynh muội ruột nên không muốn gọi hắn là ca ca.

Thẩm Vu chưa nói cho hắn biết, thật ra nàng không muốn làm muội muội của hắn, nàng muốn trở thành người gần gũi hơn với hắn.

Sau khi gọi rất nhiều lần trong thư, đến lúc mở miệng Thẩm Vu mới cảm thấy xấu hổ.

Hiếm khi nàng thấy xấu hổ, thế mà bây giờ càng ngày càng dễ xấu hổ.

Thẩm Vu bối rối buông lỏng tay, chui ra khỏi ngực nam nhân.

Nàng đỏ mặt cúi đầu, đầu ngón chân vô thức đánh nhịp tại chỗ.

“Chiêu Chiêu…”

Giọng nói dịu dàng.

Hầu kết Lục Vô Chiêu run run, hắn cúi đầu ừ một tiếng.

Đến lúc này mới nghiêm túc đánh giá nàng.

Lớn lên trông xinh đẹp hơn rất nhiều.

“Sáng nay ta dậy sớm chuẩn bị quần áo đẹp mặc cho ngươi xem.” Từ trước đếnn nay Thẩm Vu không ngại bộc lộ nỗi lòng cho hắn nghe, đến bây giờ lại càng thẳng thắn: “Nếu ngươi đến muộn thêm chút nữa, ta đã thay ra rồi.”

Nàng muốn mặc cho hắn xem, nào ngờ phải đợi lâu như vậy.

Lục Vô Chiêu có thể nghe ra nỗi ấm ức của nàng, hắn ngoan ngoãn xin lỗi: “Xin lỗi, ta đã tới muộn.”

“Không cần xin lỗi, ngươi cũng đã rất vất vả.”

“… Ừm, không vất vả.” Hắn nói.

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Lục Vô Chiêu lên tiếng trước: “Không còn sớm nữa, ta…”

“Ngươi chờ chút!”

Thẩm Vu dừng lại một lúc, đột nhiên nhăn nhó.

Mặt nàng đỏ bừng, vết ửng hồng lan xuống tận cổ và tai.

Ánh mắt né tránh, đột nhiên hít sâu một hơi, vươn tay về phía trước nắm lấy góc áo nam nhân.

Ngại ngừng dương cằm, dùng ánh mắt tràn ngập hơi nước mà nhìn hắn.

“Chiêu Chiêu, ta cố ý mặc thế này cho ngươi xem, ngươi…” Nàng cắn môi, ra vẻ chờ mong: “Ngươi thấy ta có đẹp không?”

Khi còn bé nàng cũng hay hỏi hắn có thấy nàng đẹp không?

Lần nào Lục Vô Chiêu cũng trả lời: Cũng được, không tồi.

Lúc ấy nàng sẽ không xấu hổ, cũng chẳng đỏ mặt, sẽ không né tránh ánh mắt của hắn, lại càng không nảy sinh suy nghĩ thẹn thùng gì.

Nhưng tối nay…

Bầu không khí mờ ám đột nhiên xuất hiện giữa đêm khuya yên tĩnh này, nhiệt độ tăng lên nhanh chóng, hai người vốn dĩ đã không thể tách rời, giờ phút này lại trùng hợp nảy sinh những suy nghĩ thầm kín và xấu hổ.

Thẩm Vu đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn hắn, không hề buông tay đang nắm lấy góc áo của hắn ra.

Lục Vô Chiêu cũng nhìn nàng, không thể dời mắt.

Tim hắn đập nhanh, khát vọng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Hơi khom lưng, ánh mắt say mê chăm chú nhìn nàng.

“Rất đẹp.” Hắn nói.
Bình Luận (0)
Comment