Tra Công Muốn Giết Tôi

Chương 13

Dạo này, lịch trình của Trúc mã là tham gia tuyên truyền phim, tham gia họp báo phỏng vấn, còn cả vài show giải trí. Tôi tính toán thời gian buổi họp báo và thời gian tiêu tốn dọc đường đi, tiếp đó sắp xếp mấy tên phóng viên đi chặn người.

Mặc dù đây chỉ là ý nghĩ nhất thời bật ra của tôi.

Tôi còn định để Ảnh đế và Trúc mã gặp nhau lần nữa, song hiển nhiên độ khó của chuyện này hơi cao. Chung quy trước mắt tôi chưa lấy được lịch trình của Ảnh đế, đành phải tạm thời bỏ kế hoạch này đi.

Hôm ấy lúc Chồng trở về, tôi thấy trên mặt gã nhuốm vẻ mỏi mệt, còn có dấu tay bị người khác đánh vô cùng rõ ràng, nhưng không phải là do Trúc mã đánh.

Xem kích cỡ bàn tay, có lẽ không phải là Trúc mã. Tôi đoán kẻ đánh Chồng phải cao trên một mét tám lăm, loại bỏ một vài điều kiện thì chắc là Ảnh đế và anh chồng A hoặc là kẻ nào đó khác mà tôi không biết.

Nhưng tôi cảm thấy xác suất cao là A.

Tôi lấy khăn ấm đắp lên mặt gã, thậm chí còn ép ra mấy giọt nước mắt, giả bộ lo lắng hỏi: “Đau không?”

Chồng lắc đầu, trả lời: “Không sao.”

Gã thoạt nhìn không muốn giải thích nguyên nhân của việc này, tôi cũng không hỏi, dù sao cũng chỉ có vài cái cớ đó.

Sau đó gã ngồi xuống ăn cơm. Tôi đặt bát thức ăn có bỏ thuốc ở vị trí thứ hai cạnh tay trái hắn, theo quan sát tôi nhận thấy gã đặc biệt thích gắp đồ ở vị trí này, chắc là vì thuận tay. Hơn nữa vị trí này cũng tiện cho tôi gắp những món đó cho hắn, bày tỏ sự chăm sóc của mình.

Lúc ấy sắc mặt Chồng vẫn không thay đổi, có lẽ bởi cơn giận đã tê liệt thần chí của gã. Gã gần như ăn sạch toàn bộ thức ăn.

Theo quy định, hôm nay là đến lượt tôi rửa bát.

Khi đang rửa, tôi nghe tiếng bước chân của gã truyền đến từ phía cửa. Gã ôm lấy tôi từ đằng sau, nhẹ giọng hà hơi bên tai tôi, hỏi: “Đêm nay muốn làm không?”

Nằm mơ đi. Trong nháy mắt tôi đã nghĩ, bệnh ưa sạch sẽ sẽ khiến tôi không thể chịu đựng nổi một buổi tối.

“Không.” Tôi đáp, “Buổi tối em còn muốn viết văn.”

“Thôi được rồi.” Ánh mắt gã trông khá mất mát.

Tiếp đó tôi nghe thấy gã nhận một cú điện thoại, dường như gã đã đi rồi. Tôi đặt bát xuống, đi ra phòng khác tìm máy định vị. Đúng như tôi mong chờ, gã không tới chỗ Trúc mã.

Xem ra tình huống bọn họ cãi nhau mà trước đó tôi suy đoán là thật.
Bình Luận (0)
Comment