Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 903

Chương 903

“Đúng vậy, phần lớn là nhờ vào thuốc thần kỳ mà tối hôm qua anh bôi cho em đó? Lê Nhược Vũ khen anh.

Thật ra lúc cô ra ngoài làm gì còn nghĩ đến chân của mình, tuy cảm thấy hơi đau, nhưng miễn cưỡng vẫn có thế chịu được, cũng không cảm thấy có cái chuyện lớn gì cả.

Lâm Minh lại tiến lên ôm chặt lấy cô, hận không thế dụi cô vào trong ngực mình. Anh không ngờ cô lại đột nhiên chạy tới công ty, huống chỉ chân của cô còn chưa có khỏi hẳn, nói không cảm động vui vẻ, đó là gi: “Làm sao thế? Cảm thấy cưới được em là cưới đúng người rồi hả?” Lê Nhược Vũ nhịn không được mà trở nên kiêu ngạo. Cô nhướn mày, có chút vui vẻ.

‘Vậy mà Lâm Minh cũng phối hợp với Lê Nhược Vũ gật đầu: “Đúng vậy, kiếp trước anh thật sự là không biết tu được phúc gì mới cưới được em”

Vừa nói, tay còn không an phận mà lưồn vào trong quần áo của Lê Nhược Vũ, vết chai trên bàn tay to cấn thận dạo chơi qua lại, vuốt ve vòng eo bóng loáng nhẫn mịn của cô.

Lê Nhược Vũ lại trực tiếp lấy tay của Lâm Minh ra: “Đừng lộn xộn, ăn cơm đi.”

“Ồ; Lâm Minh có chút ủy khuất, Lê Nhược Vũ thật sự là rất tàn nhắn. Không được ăn thịt thì thôi đi, thế mà ngay cả uống ngụm canh mà cô cũng không cho.

Lê Nhược Vũ nhìn bộ dáng của anh mà không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười. Đàn ông đều có một chút tính trẻ con, nhưng sao bây giờ Lâm Minh lại càng sống lại càng thụt lùi rồi vậy?

Làm sao Lâm Minh đoán được Lê Nhược Vũ đang suy nghĩ cái gì, anh vui vẻ mở hộp cơn ra “Chậc chậc” hai câu rồi không khách khí mà bắt đầu ăn.

Anh quả thật là đói bụng rồi, bận đến ngay cả cơm trưa cũng đều chưa ăn.

Lê Nhược Vũ mỉm cười ngồi ở một bên nhìn bộ dạng anh ăn như hổ đói, anh hơi rũ mắt, trên khuôn mặt anh tuấn bức người lộ ra ý cười đầy thỏa mãn.

Lê Nhược Vũ suy nghĩ, cảm thấy mình giống như có ảo giác như vừa mới biết yêu vậy.

Người đàn ông trước mặt là bạn trai của cô, không phải là Chủ tịch tập đoàn Lâm thị gì đó, anh chỉ là một đứa trẻ lớn có chút tính trẻ con mà thôi.

“Lúc trước Hà Duy Hùng đã nói gì với anh đó?”

Lê Nhược Vũ đột nhiên tò mò với những lời mà má Trương nói với cô vào ban ngày.

“Lúc trước cái gì? Có phải Hà Duy Hùng lại nói bậy bạ gì đó với em nữa hay không?” Lâm Minh ngấng đầu lên nhìn cô.

Đôi khi Hà Duy Hùng cũng không đáng tin một chút nào cả, miệng giống như chạy xe lửa, anh thật sự sợ vào lúc nào đó anh ta lại nói gì đó với Lê Nhược Vũ.

Lê Nhược Vũ nhướn mày: “Lúc trước có phải anh đã làm chuyện gì sai trái rồi hay không? Sao lại phản ứng ghê như vậy?”

Lâm Minh đột nhiên bị lời nói của Lê Nhược Vũ làm cho nghẹn, anh ho khan vài tiếng: “Làm sao có thể chứ? Anh chỉ lo lẳng em sẽ bị Hà Duy Hùng lừa thôi: Lê Nhược Vũ lắc đầu: “Vậy thì lại không phải, là má Trương. Bà ấy nói với em rất nhiều chuyện lúc trước của anh, sau khi em đi”

Tay của Lâm Minh hơi dừng một chút, thân thể rố ràng anh hơi cứng đờ. Anh chưa từng đề cập với bất kỳ người nào về đoạn thời gian đã qua kia, bao gồm cả Lê Nhược Vũ, bởi vì đoạn thời gian sau khi cô đi rồi kia, đại khái là lúc khó khăn nhất trong cuộc đời này của anh.

Nhưng anh chính là Lâm Minh, anh sẽ không vạch vết thương của chính mình ra khoe với người khác, anh sẽ chỉ yên lặng liếm vết thương ở trong góc.

Bình Luận (0)
Comment