Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 747

Chương 747

Cô nghiêng đầu đi, nhìn lên chỉ đang nằm trên đất, cười nhạt nói: không phải bởi vì anh.”

Cho dù tính tình người nào tốt hơn nữa cũng sẽ không bình tĩnh được, huống chỉ vốn dĩ anh không phải là một người tốt tính gì Bàn tay to lớn chợt xé quần áo cô ra, lộ ra một mảng da thịt tươi non

“Không phải vì anh… Được lắm, hay cho câu không phải vì anh.” Anh khàn giọng cười cười.

Biết bản thân mình không thể nào kháng cự được, cũng biết nếu như muốn dẫn Hạ Ly đi thì sẽ phải trả giá thật lớn, cô siết chặt tấm drap trải giường dưới thân: “Làm đi, làm xong sớm một chút, sau đó để cho tôi và con bé đi Ba năm không nếm được mùi vị, dường như Lâm Minh muốn tối nay phải đòi lại tất cả Lê Nhược Vũ chỉ hờ hững nhìn anh, quật cường không nói thêm một tiếng nào.

Toàn bộ sự phản nghịch của cô đều lọt vào tầm mắt Lâm Minh, anh cũng không nói chuyện nữa, tuy nhiên động tác dưới thân lại không ngừng va chạm.

Cho dù Lâm Minh có làm thế nào thì Lê Nhược Vũ vẫn kiên trì cắn môi dưới như cũ, mãi cho đến khi dấu răng của cô hắn sâu trên đôi môi.

Cũng không biết qua bao lâu thì cuối cùng trận ác chiến này mới kết thúc.

Lê Nhược Vũ cứ giống như một đứa bé năm trên giường, ngay cả khí lực giơ tay lên tát anh một bạt tai cũng không có. Lâm Minh đứng dậy nhặt quần áo dưới đất lên, hờ hững nhìn cô rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Dường như anh sợ cô sẽ nhân cơ hội ôm đứa bé chạy mất nên ngay cả cánh cửa phòng tắm cũng không khóa lại, vì thế cô nghe rất rõ tiếng nước chảy ào ào bên trong, Lê Nhược Vũ châm chọc cười một tiếng, bây giờ cô quả thật rất muốn ôm Hạ Ly rời đi nhưng cô không có sức lực.

Lúc Lâm Minh tắm xong đi ra, cô vẫn nhìn trần nhà mà không hề nhúc nhích như cũ.

Nghe thấy tiếng bước chân của anh đang đến gần, cô cũng không rời mắt.

Mãi đến khi cảm nhận được mép giường bị lún xuống, nhiệt độ của cơ thế người đàn ông đang tiến sát lại gần mình, cô mới chậm rãi mở miệng: “Hạ Ly là của tôi”

“Là của em nhưng cũng là của anh” Đầu ngón tay Lâm Minh quét qua trán cô, lau đi mồ hôi trên trán cô rồi nói: “Con cái của nhà họ Hạ không thể lưu lạc bên ngoài được.”

Cô chám chọc cười cười: “Giống như ban đầu anh đã không để ý đến tất cả mọi thứ cũng phải giữ cho được Lâm Niệm Sơ đúng không? Cho dù biết cậu bé đã giết con của chúng ta thì cũng không cần chịu trách nhiệm, tất cả chỉ vì Lâm Niệm Sơ là xương máu của anh phải không?”

Lâm Minh siết chặt hai cánh tay lại, ôm cơ thể trần truông của cô vào trong lòng, giọng nói trâm thấp gấp gáp vang lên bên tai cô: “Không phải như em tưởng tượng đâu, Lâm Niệm Sơ vốn dĩ…”

“Tôi không muốn nghe” Cô bịt kín lỗ tai lại “Anh không cần nói những chuyện này với tôi, chuyện đã qua rồi nên tôi cũng buông xuống tất cả. Tôi không muốn biết nữa, cũng không muốn truy cứu xem có bao nhiêu ẩn tình bên trong.”

Lâm Minh tách hai tay cô ra: “Nhưng em cần phải biết, anh biết em để ý chuyện này”

Lời nói bá đạo của anh khiến cô cười càng tươi tắn hơn: “Năm đó là anh đã lừa gạt tôi, bây giờ anh nói cho tôi biết thì tôi phải biết sao? Dựa vào cái gì chứ? Anh nghĩ tôi là đồ chơi của anh sao? Tất cả mọi chuyện của tôi đều do anh điều khiển sao?” Dáng vẻ của cô vô cùng hùng hổ dọa người: “Đừng quên rằng năm đó là anh đã lừa gạt tôi.

Lâm Minh như mắc nghẹn ở cổ họng.

“Bây giờ mỗi khi nhắc đến đều giống như: đâm một nhát dao lên ngực tôi vậy”

Biết cô không thể nghe lọt tai bất kỳ cái gì nữa, Lâm Minh chỉ đành nhãn nhịn không nói tiếp, ôm cô ngủ.

Những chuyện này, cần phải tìm một thời cơ thích hợp rồi nói sẽ tốt hơn.

Anh suy nghĩ sẽ tìm khoảng thời gian nào đó, để cô và Lê Minh Nguyệt cùng Duy Hùng gặp mặt.

Bình Luận (0)
Comment