Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 27

Chương 27

Hà Duy Hùng ngơ ngơ ngác ngác hỏi ngược lại, “Cậu không phải vừa nói, vừa rồi cậu nhìn thấy Lê Nhược Vũ?”

Lâm Minh trầm trầm mở miệng, “Đúng, không chỉ có như vậy, người đàn bà trong phòng tớổêm đó, cũng là cô ấy.”

Hà Duy Hùng ngừng một lát, ‘Mẹ nó chứ cậu không nhận ra được vợ mình?”

“Tớ chỉ duy nhất gặp cô một lần vào ba năm trước, lại còn bị bỏ thuốc. Con mẹ nó chứ hỏi làm sao tớ nhớ cho được hả”

“Sau khi kết hôn, cậu lại hoàn toànkhông chút hứng thú đi tìm hiểu một chút về vợ mình hả?” Hà Duy Hùng cảm thấy, mỗi một người đàn bà đều đáng được đi sâu vào nghiên cứu một chút.

Giọng Lâm Minh u ám ủ rũ, “Chẳng lẽ, tôi còn phải đi tìm hiểu mùi vị thuốc mà cô ta bỏ vào ly rượu của tôi nữa à?”

“Điều này cũng đúng…”

“Lê Nhược Vũ nói cô ta muốn ly hôn.” Lâm Minh nhếch môi, ánh mắt hầm hầm đằng đăng sát khí, “Cô đừng mơ.”

“Nhưng không phải cậu cũng muốn ly hôn sao?” Hà Duy Hùng cảm thấy mình đoán không ra tâm tư Lâm Minh nữa rồi.

“Cô muốn kết hôn là kết hôn, muốn ly hôn là ly hôn, cô há chẳng phải quá bá đạo muốn gì được nấy rồi?” Hắn chăm chú nhìn, cô nếu là vợ hắn, chuyện ly hôn, thế nào cũng phải chờ đem thực hiện xong nghĩa vụ vợ chồng rồi hãy nói.

Ít nhất, đối với con người cô hẳn vẫn còn cảm thấy rất hứng thú…

Trong hai ngày sau đó cô ở lỳ trong nhàHạ Tư Duệ, Lê Nhược Vũ kẽm chế tâm trạngvô hình, chuẩn bị mang đơn ly hôn trở về nhà họ Lê nói rõ ràngmọi chuyện.

Ban đầu cô trở về nước không phải là muốn ly hôn sao? Bây giờ có cơ hội tốt như vậy ở ngay trước mắt, làm sao có thể bỏ qua?

Nếu như chẳng qua chỉ là một mình mình muốn đơn phương ly hôn, nhà họ Lêchắc chẳn không đồng ý. Nhưng mà lần nàylà chính Lâm Minh nói muốn ly hôn, cũng không trách cô được mà?

Cầm đơn ly hôn, Lê Nhược Vũ một lân nữa kiên định lập trường của mình.

Vào giờ cơm tối, nhà họ Lêồn ào náo nhiệt, tiếng cười nói vang vang vui vẻ.

Nhìn thấy Lê Nhược Vũ một thân một mình kéo vali trở về nhà, Lê Hải Thiên đi sau lưng cô tò mò, “Tại sao con bỗng nhiên trở về, lại chỉ có một mình, ngài chủ tịch đâu?”

Tuy nói rằng Lâm Minh về vai vế là con rể ông, nhưngLê Hải Thiêntrước giờ vẫn một mực gọi Lâm Minh băng kính ngữ, là ngài chủ tịch.

Không phải vì cái gì khác, những khoản tiền mà nhà họ Lâm đổ vào đầu tư cho công ty ông ta cũng khiến ông phải khúm núm lấy lòng rồi.

Người làm nhận lấy valitừ trong tay Lê Nhược Vũ bỏ qua một bên, khách sáo chào một tiếng, “Cô cả: “Con cũng không biết.”

“Bất kể nói thế nào, ngài chủ tịch là chồng con,sao con lại không thể dụng tâm nhiều một chút?” Lê Hải nhìn con gái, chỉ hận không rèn nổi sắt thành thép, “Trước kia conở nước ngoài đi học thì cũng được đi, nhưng bây giờ con đã trở về, có thể nhiều đi tìm hiểu chông mìnhmột chút hay không, có thể quan tâm lo lắng chogia đình một chút?”

Những câu hỏi liên tục giáng vào ngườiLê Nhược Vũ khiến cô không thể nào mở miệng giải thích, mẹ cô thương xót con gái, liềnkéo cô xuống ngồi ở một bên, “Được rồi, con gái thật vất vả mới trở về nhà một chuyến, nói nhiều như vậy làm gì.”

Bình Luận (0)
Comment