Tổng Tài Bá Đạo Để Tên Khốn Này Yêu Em Cả Đời!

Chương 1


- Lão gia, không thấy đại tiểu thư trong phòng.

Có lẽ...
Cung quản gia vội vã thông báo cho Xà lão gia đang ngồi ở phòng khách.
- Cũng không phải lần đầu tiên, bỏ đi.

Nó chơi chán rồi về thôi.

Haizz...
Xà lão gia buồn rầu thở dài, ông dùng tay xoa nhẹ nơi ấn đường tỏ vẻ bất lực.

Đây không phải lần đầu Cung quản gia nhìn thấy ông ấy như vậy, lý do của việc nhảy cửa sổ trốn ra đường của đại tiểu thư là vì cô không thích cuộc xem mắt vô nghĩa này.
Cô là một con người phóng khoáng, yêu tự do không thích sự giam cầm như con chim trong lồng hay bất cứ sự thúc giục của ai khác.
- Cung quản gia, dìu tôi vào phòng.
Người cha của hai đứa con gái mệt mỏi lên tiếng.
Cung quản gia là người đã làm việc cho Xà gia được khoảng hơn 20 năm rồi nên ông biết rõ tính của lão gia, lúc ông ấy mệt mỏi, ông luôn chuẩn bị sẵn một tách trà hoa cúc để trong phòng như lúc bà chủ còn sống luôn làm cho lão gia.
Xà Hâm Bằng là một người gà trống nuôi con, ông kinh doanh bất động sản nhưng chẳng may làm ăn thua lỗ nên phải vay nợ Vưu gia một khoản tiền khổng lồ và gần đây ông phát hiện mình bị ung thư phổi giai đoạn cuối nên mới cố gắng tìm nhiều mối tốt để cho hai đứa con gái yên bề gia thất rồi nhắm mắt xuôi tay.
Đoạn, ông cầm tấm ảnh cũ đã ngả màu vàng đen của hai vợ chồng ông lúc mới cưới, rồi nhìn chăm chú và lấy tay sờ lên phần ảnh của Xà phu nhân tự lẩm bẩm:
- Tử Yên, anh xin lỗi! Anh là một người cha tồi! Anh không bảo vệ được em cũng chẳng bảo vệ được cho con nữa rồi! Có lẽ anh đã sai khi cứ thúc giục con bé.
Ông vừa nói vừa quệt đi những giọt nước mắt lăn dài trên má, giọng cũng lạc hẳn:
- Em đừng buồn, anh cũng sắp đến với em đây, đợi anh!

Sau lưng người đàn ông cô độc là một cánh cửa hé mở, đó là Tịnh Hương- nhị tiểu thư Xà gia.

Thì ra từ nãy đến giờ cô đã nghe được tất cả, cô lặng lẽ chống nạng quay về phòng.

Từng giọt lệ rơi xuống gương mặt xinh đẹp ấy, Tịnh Hương chỉ im lặng không nói gì mà chỉ tự trách bản thân quá vô dụng không giúp gì được cho người khác mà còn trở thành một phế nhân.
 
Tại quán bar Luxury
Một nam một nữ dáng vẻ thanh tú cùng bước vào, ai ai cũng trầm trồ bởi vẻ đẹp của hai người kết hợp lại, bầu không khí trong club dường như bị chậm lại một nhịp rồi nhanh chóng trở lại ồn ào, náo nhiệt.
Đâu ai ngờ rằng đôi nam nữ đó lại là Uông Quân Dao- thiên kim tiểu thư được nuông chiều nhất ở Uông gia
và người con trai kia lại là Xà Yến Anh- đại tiểu thư nhà họ Xà.
Họ là đôi bạn thân từ thuở nhỏ một người nũng nịu như công chúa, một người năng động, phóng khoáng, nhưng hai con người trái tính trái nết lại chơi chung với nhau là một chuyện hết sức bình thường.
Mục đích của hai người vào đây là để vui chơi, xả stress nhưng Yến Anh là điều tra về những người có liên quan đến cái chết của người mẹ năm xưa và tai nạn của Tịnh Hương.
Hai người vốn là khách quen ở nơi này nên người phục vụ vừa trông thấy hai người liền mang ra hai ly coktail trái cây không cồn.
Hôm nay Uông tiểu thư ăn mặc đơn giản mà bỏng mắt, cô khoác bên ngoài là một chiếc áo khoác dạng vest dài, còn bên trong là một chiếc váy hai dây màu đen ôm sát cơ thể, với thân hình đồng hồ cát, cô gái này không khác gì một siêu mẫu.
Còn Yến Anh mặc một chiếc áo sơ mi sọc đen xắn lên đến khuỷu tay, quần tây đen, giày da đen, tay đeo đồng hồ da, tóc vuốt ngược ra sau làm biết bao cô gái trong bar ngẩn ngơ.
Vốn đã có gương mặt góc cạnh và giọng nói trầm nên việc giả trai là một chuyện không thành vấn đề, quan trọng hơn nữa cô gái này có vòng một khiêm tốn nên cô chỉ cần quấn 2 vòng băng trắng ngang ngực là ổn.
- Dao Dao, cậu ăn mặc kiểu này không sợ chết hả?
Yến Anh nói với một giọng điệu gắt gỏng.
- Hahaha, tôi không sợ vì cậu ở đây rồi!
Uông tiểu thư trả lời với giọng điệu cười cợt, trêu chọc cô bạn thân.
Có hai người đàn ông mặc toàn đồ đen ngồi trong góc đang tăm tia hai con mồi ngon béo bở, nét mặt thèm thuồng vô cùng biến thái.


Một người đàn ông lên tiếng:
- Đại ca, khi nào hành động?
- Mày cứ từ từ, không khéo là bứt dây động rừng.
Vừa nói, ông ta vừa phả ra một làn khói thuốc nồng nặc tan dần trong không khí.
Trong lúc Uông tiểu thư đang ở sàn nhảy feel the beat thì Yến Anh chỉ ngồi một chỗ trầm ngâm quan sát, nhẹ nhàng cầm ly coktail lắc lắc như một người trưởng thành thành đạt mặc dù cô chỉ mới 20 tuổi.
Sau biến cô gia đình, cô như một bà cụ non già trước tuổi.

Nàng tiểu thư tận hưởng không khí đến nỗi mà cơ thể và gương mặt ướt đẫm mồ hôi, mệt mỏi, rã rời:
- Tôi đi nhà vệ sinh dặm lại lớp phấn, cậu đợi chút nhé!
- Nhanh lên đấy!
Trùng hợp là sau khi Quân Dao vào nhà vệ sinh thì bộ ba hoàn hảo bước vào quán bar, Yến Anh xưa nay không động tâm với bất cứ người con trai nào nhưng hôm nay cô thật có mắt nhìn lại nhìn trúng người đi giữa là một người đàn ông với vẻ ngoài kiêu ngạo, lạnh lùng, gương mặt khó ở, ánh mắt sắc lạnh nhưng đẹp trai một cách hoàn hảo, môi mỏng, mũi cao hoàn mỹ, giọng nói cực trầm làm tim của biết bao cô gái thổn thức, anh ta chính là Vưu Thiên Phong.
- Sao vậy Yến Anh, mày bị sao vậy? Tỉnh táo lại không mơ nữa.

Cô bị ngẩn ngơ vài giây cứ như là đã lạc mất bản thân.

Nhưng cô cảm thấy người đó thật khí chất, rất đặc biệt.
Anh ta dường như là khách quen của nơi này, vừa ngồi vào bàn phục vụ đã mang ra một chai rượu Brandy cực mạnh chỉ dành riêng cho anh.

Nếu ai là khách hàng thân thiết của quán bar này thì đều biết rằng Vưu Thiên Phong là một người ngàn ly không say, đối với anh rượu chỉ là nước lã, chỉ có những người thân cận mới biết được anh ta đang say hay tỉnh.

Hai tên áo đen bí ẩn vẫn đang nhìn chằm chằm về phía con mồi béo bở, quyết định hành động.

Bọn chúng lợi dụng tình hình ồn ào, sắp xếp một vũ công thoát y rồi đưa cho cô ả một gói thuốc trắng tiếp cận Yến Anh, nếu cô ta hoàn thành nhiệm vụ sẽ được ông chủ trọng thưởng với số tiền kếch xù.
- Chào anh chàng đẹp trai, sao anh lại ngồi một mình vậy?
Cô nàng tiếp cận bằng lời nói lẫn cơ thể nóng bỏng của mình.
- À, không! Tôi đang đợi bạn của mình.
Yến Anh cố lùi về phía sau hết mức có thể, cô thầm nghĩ:" Gì vậy trời, tôi đâu có hứng thú với con gái."
Tự dưng cảm thấy điều này hết sức vô lý, cô mỉm cười đến không nhịn được mà bật cười lớn.
- Á! Em xin lỗi, em bị trượt chân!
Cô vũ công thoát y tự nhiên mất đà, cứ thế trượt vào lòng của Yến Anh, cô ta cố ý gây sự phân tán bằng cách cọ cọ bộ ng ực to ngộp thở đến mức muốn nổ tung lên người của Yến Anh, còn tay thì cầm gói bột trắng không rõ là bột gì vào hai ly coktail trên bàn.
- Cô không sao chứ?
Yến Anh ngượng ngùng hỏi ả ta.
- Em không sao, cảm ơn anh.
Ả ta đứng dậy rồi cười mỉm một cách gian tà," Vậy là xong nhiệm vụ, ta đi nhận thưởng thôi".
Nhưng mà ả ta căn giờ chuẩn thật, vừa quay mông đi là Quân Dao xuất hiện.

Nhìn thấy bạn thân bực dọc khó chịu, liên tục lấy tay phủi phủi gì đó, không nhịn được mà hỏi:
- Cậu làm gì đấy?
- Tôi cảm thấy gớm ghiếc, một con mụ điên nào đó tưởng tôi là trai mà dụ dỗ bằng hai quả bưởi to đùng kia.

Đúng là không ra gì.
- Đúng là giống thật! Tôi còn phải mê nữa kia mà! Hahahaahah...
Chân của Yến Anh đúng thật là rất dài, cô tuy là đại tiểu thư nhưng cực kì mê thể thao, có lẽ chiều cao hiện tại là 1m75.
- Cậu còn chọc tôi, được, lần sau tôi đi một mình.
- Được rồi không chọc cậu nữa!

- Uống xong ly nước rồi về, muộn rồi! Hôm nay tới đây thôi.
Nói rồi, hai người tự nhiên cầm lấy ly coktail uống cạn một hơi.

Mới đi được vài bước, hai người đầu óc quay cuồng, trời đất như sập xuống, cả cơ thể nóng ran như lửa đốt.

Uông tiểu thư gục ngã xuống sàn, mất lý trí; còn Yến Anh vẫn cố gượng, cắn môi đến mức bật máu để giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng.
"Xà Yến Anh, không được, cố lên, mày làm được mà."
Hai mắt cô cứ thế mà lịm đi, chìm dần trong màn đêm u tối.
Hai gã đàn ông bắt đầu đứng dậy, lần lượt đưa từng người đi khỏi quán bar.

Một tên trong lúc cõng Quân Dao đã va phải vào Tưởng Bách Điền- đại thiếu gia nhà họ Tưởng chuyên buôn bán vũ khí, bạn thân của Thiên Phong vừa từ nhà vệ sinh đi ra.

Hắn chỉ cúi đầu nhẹ tỏ ý xin lỗi rồi đi qua.
Anh ta bực bội trở lại chỗ ngồi, vừa đi vừa nghĩ:" Cô gái lúc nãy trông rất quen, hình như mình đã gặp rồi!"
- Uông Mạc Lâm, tôi hỏi cậu, có phải Quân Dao đang ở nhà phải không?
- Chà, tên sát gái này hôm nay quan tâm đến em gái tôi nữa à?
Mạc Lâm trả lời với giọng điệu cợt nhã vì anh biết xưa nay tên này chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt chưa nghiêm túc bao giờ.
- Tôi nói cậu biết, tôi vừa nhìn thấy một tên cõng người giống em gái cậu ra ngoài cửa.
- Làm gì có chuyện đó? Không thể nào!
Mạc Lâm ấm áp ngày nào đột ngột to tiếng, hét vào mặt Bách Điền.
 
 
 


Bình Luận (0)
Comment