Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 5068

Chương 5068

Bà gần như vô thức liếc nhìn về phía Lục Mặc Thâm rồi hoảng hốt rũ mắt xuống: “Ồ, tôi biết rồi, hiện tại không có chuyện gì, không cần nữa.”

Bác sĩ Bạch không nghĩ nhiều, gật đầu và xoay người rời đi.

Ngược lại là Lục Mặc Thâm đứng ở một bên lại có một ý nghĩ.

Vừa rồi khi nói chuyện với bác sĩ Bạch, vẻ mặt hoảng hốt của mẹ Lục đều hiện rõ trong mắt anh ta.

Trong lòng anh ta nổi lên những nghỉ ngờ: “Mẹ, mẹ đi gặp trưởng khoa Nhậm à? Là có chỗ nào không thoải mái sao?”

Vẻ mặt của mẹ Lục hơi cứng lại, nhưng bà nhanh chóng giải thích: “Ồ, cũng không có gì to tát, là do thuốc mẹ mang đến từ thủ đô gần như đã uống hết, nên mẹ nghĩ đến việc đến chỗ bác sĩ Nhậm lấy thêm một ít.”

“Thế thôi nhé, Mặc Thâm à, nếu con không có việc gì nữa thì mẹ liền đi trước, ngày khác sẽ tới thăm con!”

Khi mẹ Lục xoay người rời đi, bước đi của bà rất vội vã, thậm chí bà còn chưa kịp hoàn hồn khi lỡ va vào bệnh nhân bên cạnh thì đã bà vội vàng bỏ đi.

Nhìn thấy bóng lưng vội vàng hấp tấp của bà, ánh mắt Lục Mặc Thâm lóe lên.

Anh ta nhớ rất rõ ràng, loại thuốc mà mẹ anh ta đang dùng là loại thuốc đặc trị bệnh tâm thần được nhập khẩu từ nước ngoài.

Thuốc này hiện chỉ được kê đơn tại những bệnh viện hàng đầu trong các bệnh viện công ở thủ đô.

Cho nên vừa rồi mẹ Lục nói đi tìm chủ nhiệm Nhâm để kê đơn thuốc chắc chắn là bà đang nói dối.

Vì bệnh viện trung ương hoàn toàn không có tồn kho loại thuốc này.

“Chồng, anh có chuyện gì vậy?”

Thấy Lục Mặc Thâm đang nhìn chằm chằm vào lối ra, Lâm Thúy Vân tò mò đưa tay ra lắc lắc trước mặt anh ta: “Đừng nói anh vẫn đang nhớ đến con hồ ly tinh kia nhé?”

Lục Mặc Thâm định thần lại, anh ta tức giận nói với Lâm Thúy Vân: “Nếu anh thực sự vẫn đang suy nghĩ về con hồ ly nhỏ đó thì em có cho tôi vào nhà không?”

Lâm Thúy Vân ngay lập tức lên giọng, khí thế hùng hổ nói: “Đương nhiên là không rồi, còn muốn vào nhà sao? Không đuổi anh ra ngoài là may lắm rồi!”

“Cái cô nàng đanh đá chua ngoa này.”

Nghe Lục Mặc Thâm nói những lời này với giọng điệu có phần cưng chiều, trong lòng Lâm Thúy Vân mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Nhưng cô ấy vân giả vờ lạnh lùng, hai tay vẫn đặt trên ngực: “Em cảnh cáo anh, chuyện này không dễ trở mình như vậy đâu! Bây giờ Tô Lam ở đây, em sẽ cho anh chút mặt mũi, sau khi trở về nhà, anh nhất định phải giải thích rõ ràng toàn bộ mọi chuyện từ đầu đến cho em, nếu không, hãy cẩn thận với mười màn tra tấn hàng đầu của nhà họ Lâm!”

Lục Mặc Thâm không nói chuyện mà chỉ đưa tay ra nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Thúy Vân.

Vì Tô Lam vẫn còn ở đây nên hai người bọn họ không định gọi tài xế nữa mà để Tô Lam tiện đường đưa họ vê.

Ngay lúc cả nhóm chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, vừa vào thang máy, Lục Mặc Thâm lại giống như là đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “Hai người đi xuống trước đi. Hình như anh còn sót lại thứ gì đó ở quầy lẽ tân của bệnh viện.”

Lâm Thúy Vân gật đầu: “Vậy thì nhanh lên, bọn em đợi anh ở bãi đậu xe bên dưới!”

Bình Luận (0)
Comment