Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế

Chương 31

Khi Chung Minh thức dậy trong phòng rất tối, ỷ lại vào hệ thống sưởi mạnh mẽ, Chung Minh chỉ mặc cái áo sơ mi mỏng manh đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài.


Một lớp sương mù phủ trên cửa sổ thủy tinh, có thể thấy nhiệt độ bên ngoài thấp đến bao nhiêu. Tuyết đã muốn ngừng rơi, để lại lễ vật là mọi thứ xung quanh đều bao phủ bởi một lớp tuyết thật dày.


Trong tiểu khu, hai bên đường có mấy dấu chân của người dọn tuyết, thật biết giết phong cảnh để mở ra lối đi bộ.


Tuy rằng nghĩ không nên phá bỏ sự kì vĩ mỹ lệ cảnh vật thiên nhiên mà ông trời ban cho, nhưng Chung Minh vẫn rất thích sự yên lặng của tiểu khu này. Nơi này và Bạch Cẩn Niên có khí chất rất giống nhau.


Cho dù hệ thống sưởi rất tốt nhưng cửa sổ vẫn truyền đến một ít khí lạnh, da gà trên đùi dựng đứng. Chung Minh đang muốn trở về ổ chăn ấm áp, Bạch Cẩn Niên đến gõ cửa: "Chung tiểu thư, tôi chuẩn bị sữa và trứng, cô muốn ra ăn sáng không?"


"Ừ ừ ừ, cô chờ tôi một chút." Chung Minh lo lắng Bạch Cẩn Niên sẽ đột nhiên đẩy cửa tiến vào, sẽ thấy bộ dáng mình quần áo không chỉnh tề, chạy nhặt lên quần áo tối hôm qua, té nhào một vòng mới mặc xong xuôi.


"Ừ, tôi chờ cô ở phòng bếp."


Chung Minh luống cuống tay chân thu dọn, kết quả Bạch Cẩn Niên không có ý tứ muốn quấy nhiễu. Nghe thấy tiếng bước chân qua lại, Chung Minh một bên cài lại khuy áo, một bên được cảm giác ấm áp vây quanh.


Không khí như vậy giống như.... Giống như vợ hiền tới gọi vợ rời giường.


Được rồi, tuy là như vậy, nhưng tối hôm qua thật sự không phát sinh cái gì, so với ở dưới lầu quét tuyết còn cụt hứng hơn.


Tối hôm qua Chung Minh ở lại, Bạch Cẩn Niên đặc biệt đem giường lớn mềm mại tặng cho Chung Minh, tự mình ngủ sô pha phòng khách.


Phòng khách ban đêm vẫn là rất lạnh, Chung Minh sợ Bạch Cẩn Niên thân mình gầy yếu, chịu không nổi cái lạnh ban đêm, có nghĩ tới mời Bạch Cẩn Niên đến phòng ngủ nghỉ ngơi. Nhưng Bạch Cẩn Niên có thể cảm thấy Chung Minh rắp tâm bất lương không? Nếu có nghi vấn như vậy Chung Minh nên trả lời như thế nào? Sẽ không cần cố kị cười nói: Sợ cái gì? Chúng ta không phải cuồn cuộn trên giường rồi sao. Như vậy sao? —— Nói như vậy mà không bị chụp tay lại thì Bạch Cẩn Niên rất nhân từ rồi. Rối rắm đến cùng Chung Minh nghĩ, ừ, coi như hết, cứ như vậy, không phải Bạch tổng giám có khả năng tinh anh đặc biệt sao? Ngủ một đêm sô pha cũng là thể hiện năng lực mà thôi.


Tất nhiên đồng chí Chung Minh có suy nghĩ giống với thanh thiếu niên bình thường, nghĩ Bạch tiểu thư sẽ có khả năng tập kích đêm khuya hay không. Tuy rằng Bạch tiểu thư nói cánh cửa phòng ngủ có thể khóa lại, nhưng ai biết Bạch tiểu thư có nói thật không? Nói không chừng loại tính tình như Bạch Cẩn Niên có thể mang thù? Không phải lúc trước cũng oán hận Chung Minh không biết nặng nhẹ tra tấn cô ta hay sao? Rất có thể thừa dịp đánh lén gì gì đó, hay là lấy cái chảo đem chụp lên đầu Chung Minh thì Bạch Cẩn Niên đã thủ hạ lưu tình* lắm rồi. Ừ, Chung Minh cũng không phủ nhận bản thân có một ít ý tưởng quái dị của thanh niên. Trời đông giá rét đêm tuyết rơi, hai vị tình nhân cũ sống chung một phòng, củi khô lửa cháy, tình tiết như vậy cũng không tính là quá phận đúng không. Là, lần trước Bạch Cẩn Niên bị "Áp" tới thật thảm, nhưng Bạch Cẩn Niên tính tình âm hiểm quỷ quyệt, chẳng lẽ không thể là phúc hắc công sao? Chung Minh tuyệt đối tin tưởng Bạch Cẩn Niên có thể lẻn vào phòng tiến vào ổ chăn, đem toàn bộ khuất nhục lần trước ra phát tiết.... Ý nghĩ của thanh niên phủ lấy đại não Chung Minh, tựa như không thể khống chế được đều phát tán hết ra ngoài, đang lúc yên ổn "Mây mưa" thất thường kéo tới, tra tấn các kiểu đều hiện ra, mồ hôi nhễ nhại ướt át bóng bẩy hiện ra, làm thế nào mới đá khỏi đầu mấy cái suy nghĩ này a ——


Đáng tiếc, Chung Minh suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chính là kết cục thanh niên hoang tưởng. Hai người bình an vô sự ngủ đến hừng đông.


Chung Minh trong lòng nghẹn một hơi không biết biểu đạt như thế nào, hỏi ông trời cuộc sống của thanh niên nhiệt huyết sẽ trôi qua như vậy sao?


Bạch Cẩn Niên thức thời, buổi sáng chuẩn bị tốt bữa sáng cho Chung Minh, Chung Minh không đành lòng đem tổng giám đại nhân hiền lành ra thẩm vấn. Từ nhỏ đến lớn chỉ có mẹ chuẩn bị cơm sáng cho Chung Minh, tuy rằng đến bây giờ Chung Minh cũng không quá cảm kích; Bạch tổng giám từ chức vụ thủ trưởng đến địa vị "Mẫu thân", thật sự làm Chung Minh một phen chua xót cảm động rơi lệ. Cho nên oán hận khuê phòng cũng không nói ra.


Cũng không thể nói ra nha! Nói ra người ta cười nhạo Chung Minh không biết xấu hổ thì sao!


Da mặt người đâu phải vỏ cây, Chung Minh cũng muốn mặt mình có một tầng vỏ cây thật dày.


Cũng không biết vì cái gì Chung Minh lại cài áo sơ mi đến khuy cao nhất, chỉ cảm thấy Bạch Cẩn Niên vẫn kín đáo như trước, nếu bản thân thôi lôi thì không lễ phép.


Hai người ngồi nghiêm chỉnh, Bạch Cẩn Niên chỉnh lại mái tóc gọn gàng mỹ lệ, trang điểm trang nhã, khuôn mặt nhìn qua không một chút mệt mỏi, cả người thanh xuân tỏa sáng tinh thần phấn chấn. Tay giữ một nồi sữa được đun nóng, rót sữa vào cái ly trước mặt Chung Minh. Chung Minh cúi đầu nhìn đồ ăn trước mặt, hai quả trứng gà vàng tươi bên cạnh đều cháy đen, không lầm thì đây nhất định là do Bạch Cẩn Niên tự mình làm, tuy rằng không phải tốt lắm nhưng Chung Minh có thể cảm kích có người vì mình xuống bếp. Về phần đĩa trứng hình hoạt hình của nàng với đĩa trứng màu trắng bên kia rất có khí chất của Bạch Cẩn Niên, tại sao hai bên lại có phong cách khác xa nhiều như vậy, Chung Minh không muốn truy hỏi, bởi vì chỉ cần một lần có thể khẳng định kết quả: "Đây là đĩa cho cẩu", hai mươi lăm năm làm người Chung Minh bị tổn thương không dậy nổi.


"Bạch mama" nói Chung Minh thừa dịp sữa còn nóng nhanh uống, lại giúp Chung Minh cắt trứng gà, nói Chung Minh tay trái cầm nĩa tay phải cầm dao, quả thật là đối đãi như người khuyết tật.


"Tôi có thể tự ăn!" Chung Minh rốt cuộc kháng nghị.


Bạch Cẩn Niên cười với Chung Minh, tươi cười khỏi phải nói có bao nhiêu xán lạn, giống như Bạch Cẩn Niên trong sáng thuần khiết biết bao nhiêu.


Chung Minh phát hiện Bạch Cẩn Niên yêu cười hơn, tối tăm lúc mới gặp đã rút đi một chút, đây tuyệt đối là một chuyện tốt.


Bạch Cẩn Niên muốn lái xe đưa Chung Minh cùng đi làm, dù sao cũng tiện đường đến không thể tiện đường hơn. Chính là Chung Minh lại xin miễn, lí do là không thể để người khác nhìn ra hai người bọn họ cùng trải qua một đêm nghiêm túc. Bạch Cẩn Niên không sao cả, nhưng Chung Minh kiên trì, Bạch Cẩn Niên cũng nghe theo Chung Minh mà đáp ứng.


Đến công ty Chung Minh bắt đầu cả ngày bận rộn, lại không chú ý thời gian sắp đến giờ tan tầm.


Thu thập xong đồ đạc chuẩn bị đi, Bạch tổng giám trong phòng làm việc đi ra, gọi bộ phận thiết kế đi thảo luận một số việc.


Ánh mắt Chung Minh dừng ở phía sau Bạch Cẩn Niên vài giây, sau đó lại thu trở về. Đang muốn đi, Bạch Cẩn Niên "A" một tiếng gọi lại Chung Minh.


"Có chuyện gì sao, Bạch tổng giám."


"Ừ." Quả nhiên là điệu bộ của Bạch tổng giám. Bạch Cẩn Niên đến gần, đi thoáng qua người Chung Minh nhưng để lại một câu, "Chờ tôi hai mươi phút, buổi tối chúng ta cùng ăn cơm."


*Thủ hạ lưu tình: Trị tội nhưng vì tình nghĩa mà khoan hồng.


Tác giả: Đúng rồi, cổ còn đau a~ T.T.


Tại sao nó không đỡ hơn chứ......

Bình Luận (0)
Comment