Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu

Chương 30

Edit: Ngũ Ngũ

Reloader: Tiểu Bạch

Bên cạnh có một Liễu Thần, trước cửa phòng cũng có một Liễu Thần.

Người phía trước cúi đầu khoanh tay đứng ở đấy, không vui không buồn, người thứ hai trong tay cầm một cây dao và một trái bưởi lớn, trên mặt rõ ràng mang theo vẻ tò mò.

Kỷ Thiều vậy mà lại không có bị hù đến chân phát run.

Hắn cảm giác mình đã bị bức bách tiếp nhận một mặt trái hoàn toàn với thuyết duy vật.

Thần tiên có thật hay không, trước mắt còn chưa xác định được, nhưng ma quỷ khẳng định là có.

“Này,” Liễu Thần cầm con dao phất phất tay, nói đùa, “Kỷ Thiều, cậu còn chờ cái gì nữa à?”

“Không có gì.” Kỷ Thiều lộ ra một nụ cười, “Vừa rồi tôi chỉ là đang hát một mình.”

Liễu Thần à một tiếng, quay đầu đi gọt trái bưởi.

Nghe tiếng bước chân của Liễu Thần đã dần xa, Kỷ Thiều hơi nghiêng đầu nhìn sang, quan sát thiếu niên đang đứng bên cạnh.

Giữa mùa đông, y chỉ mặc một bộ quần áo phong phanh, áo có mũ màu đỏ, quần vải màu trắng, chân mang giày thể thao cũng màu trắng.

Mặt trắng tóc đen, trên lỗ tai sạch sẽ.

Mà bạn cùng lớp với hắn – Liễu Thần thì hai bên lỗ tai đều có đeo bông tai, tổng cộng là mười lỗ, từng dãy bông tai lấp la lấp lánh, như một con chim khổng tước.

Kỷ Thiều yết hầu phát run, “Cậu là ai?”

Thiếu niên mấp máy môi, tựa hồ đang tìm lại âm thanh, khàn giọng đáp, “Tôi không có tên.”

Đó là một giọng nói chỉ nghe một lần là có thể nhớ kỹ.

Kỷ Thiều cơ mặt run rẩy, hắn khiêu mi, “Trần Ngọc.”

Ngoại trừ cô ta, không có người nào có thể giải thích được, thiếu niên hiện tại đang đứng ở nơi này giống như đúc với Liễu Thần là ai.

Kỷ Thiều vừa nói ra cái tên kia, thiếu niên đang rũ mắt xuống bỗng nhiên ngẩng đầu, sợi tóc màu đen lướt qua lông mày và hàng mi.

Kỷ Thiều thấy được một đôi mắt màu đỏ huyết.

Gương mặt tái nhợt gầy gò kia vừa lộ ra, càng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Bên phải của Kỷ Thiều hiện ra một thân ảnh.

Cô gái kia cảm xúc kích động lạ thường, cô nhìn thiếu niên, bờ môi nhúc nhích, hai mắt đẫm lệ, “Con trai… Ta là mẹ…”

Kỷ Thiều đứng ở ngoài quan sát, hai người này thoạt nhìn giống chị em hơn, hắn lần đầu gặp phải tình huống này, trong nhất thời, không khí quỷ dị đều bị cảm giác buồn cười làm phai nhạt hơn nhiều.

Không đúng, Trần Ngọc rốt cuộc có mấy người con?

Thai song sinh? Trong đầu Kỷ Thiều hiện lên một loại khả năng, hắn rốt cuộc đã biết cảm xúc phát ra từ trên người của thiếu niên là cái gì.

Là hận.

Một người còn sống, một người đã chết.

Thiếu niên mặt không biểu tình, “Tôi không có mẹ.”

Trần Ngọc khóc đến lợi hại, tiếng khóc thê lương, trong miệng không ngừng lẩm bẩm ‘con trai’.

Kỷ Thiều nhấc chân, hướng ra ngoài cửa, hắn tuyệt đối không muốn dây vào một đôi mẹ con ma quỷ này, cái loại âm khí đó làm cho xương cốt của hắn lạnh đến thấu xương.

Sau lưng truyền đến tiếng thét chói tai của Trần Ngọc, Kỷ Thiều nghe mà da đầu tê rần, hắn quay đầu lại, nhìn thấy Trần Ngọc bị đập xuống góc bàn sắc cạnh, mặt mũi của cô ta đều là máu.

Thiếu niên một phút trước mặt mày còn thu liễm, hiện tại đôi mắt đỏ ngầu dữ tợn, như là lệ quỷ.

Thân ảnh của Trần Ngọc biến thành hư ảo, rốt cuộc không cách nào ngưng tụ lại được.

Lúc này, Liễu Thần nghe tiếng đi tới, liếc thấy trong phòng lộn xộn, bàn học bị lật ngang, đèn bàn, ống đựng bút, sách vở cùng đồ đạc đều rơi lả tả trên đất.

Kỷ Thiều, “…”

Liễu Thần, “…”

“Không phải do tôi làm.” Kỷ Thiều liếm liếm môi, “Cậu tin không?”

“Trong phòng chỉ có một mình cậu, không phải cậu?” Liễu Thần nhướn mi, “Chẳng lẽ là quỷ?”

Kỷ Thiều nhìn chằm chằm vào thiếu niên, “Nếu như tôi nói đúng là quỷ thì sao?”

Liễu Thần chỉ thấy Kỷ Thiều nhìn chằm chằm vào hư không, y thậm chí có một loại ảo giác chỗ đó thật sự có một con quỷ, “Cmn!”

“Bàn học này giá trị không có bao nhiêu tiền, cậu có cần làm đến mức đó không?” Liễu Thần trợn mắt, “Còn nói là quỷ làm, lý do nát như vậy, có quỷ mới tin cậu.”

Kỷ Thiều thay con quỷ trước mặt này gánh tội rồi.

Hắn và Liễu Thần cùng nhau đỡ cái bàn học lên.

Bàn học rất lớn, là gỗ thật, hai người đồng thời gắng sức, mới khó khăn nâng lên được.

Liễu Thần ngồi xuống nhặt lấy bút vẽ, “Kỷ Thiều, cậu đừng nói với tôi, là cậu trực tiếp xô ngã cái bàn này đấy.”

Mặt không đỏ tim không gấp, Kỷ Thiều phun ra một câu, “Trên bàn có một con nhện.”

Liễu Thần, “…”

Kỷ Thiều gom sách vở chồng lên cùng một chỗ, liếc mắt nhìn thiếu niên đang đứng yên lại đi tới nhặt quyển sách bên chân của hắn lên, đứng đối diện với hắn.

“Liễu Thần, cậu có anh em gì không?”

Thiếu niên kia dùng đôi mắt đỏ huyết nhìn qua Kỷ Thiều.

“Anh em? Không có.” Liễu Thần nói, “Tôi là con một.”

Kỷ Thiều không hỏi thêm gì nữa.

Lúc lướt qua thiếu niên bên cạnh, Kỷ Thiều nghe thấy âm thanh của y, “Không phải.”

Thiếu niên lại khôi phục bộ mặt không biểu tình kia, “Tôi không phải là quỷ.”

“Hả?” Thì ra y để ý như vậy, Kỷ Thiều cảm thấy buồn cười, “Vậy cậu là cái gì?”

Thiếu niên đột nhiên nhíu mày, tầm mắt lướt qua Kỷ Thiều, sau đó biến mất ngay trước mắt của hắn.

Kỷ Thiều vô thức quay đầu lại.

Cái gì cũng không có.

Liễu Thần ở bên ngoài thúc giục Kỷ Thiều, hắn nhanh bước ra khỏi phòng.

“Bưởi ở trên bàn, Kỷ Thiều, cậu ngồi ở đây chờ một lát.” Liễu Thần gấp gáp nói, “Tôi đi xuống lầu nhận bưu kiện.”

Kỷ Thiều đánh giá căn nhà, ba phòng ngủ một phòng khách, đồ trang trí trong nhà đều là hàng có giá trị, được lau dọn rất sạch sẽ.

Hắn đứng ở bên trái phòng khách, trên tường có treo mấy tấm hình, hình đi du lịch có, hình chụp ở nhà cũng có, từng gương mặt đều tươi cười, đều là một nhà ba người.

Khi Liễu Thần cầm gói đồ trở về, Kỷ Thiều đang ăn bưởi.

“Vừa vặn có một thứ tốt.” Liễu Thần hưng phấn nói, “Chút nữa chúng ta cùng chơi thử xem.”

Hơn 10 phút sau, hai người đang ngồi trước màn hình chơi điện tử.

Hữu ý vô tình, Kỷ Thiều đụng phải tay của Liễu Thần, nóng.

Hắn hiện tại đã bắt đầu hoài nghi, lần trước ở trên chiếc xe quỷ quái kia Liễu Thần mà hắn trông thấy có phải là người trước mắt này hay không.

Vốn Kỷ Thiều còn tưởng rằng thiếu niên trong phòng chính là cùng một phe với Trần Ngọc, nhưng đối phương không giống như là người sẽ ra tay giúp cô ta.

Không rõ đây là lần thứ mấy bị K.O, Liễu Thần quăng bộ điều khiển ra.

“Kỷ Thiều, cậu thực sự là lần đầu tiên chơi?” Định dụ dỗ hắn chơi, sau đó một phát đập chết hắn, cho hắn biết thế nào là lợi hại.

Kỷ Thiều nhún vai, “Thực sự là lần đầu tiên.” Nhân vật chiêu thức đơn giản, hắn chỉ là tùy tiện ấn ấn.

“Cmn…” Liễu Thần hữu khí vô lực, “Thật là đả kích.”

Một lát sau, mẹ của Liễu Thần -Vương Phương từ cửa hàng trở về, đi cùng còn có ba của Liễu Thần – Liễu Đông Tường.

Vương Phương thấy trước cửa nhiều hơn một đôi giày, bà hướng phòng khách hô, “Thần Thần, con có bạn học đến thăm sao?”

Liễu Thần lên tiếng, “Dạ, chung lớp với con – Kỷ Thiều.”

Vương Phương và Liễu Đông Tường đều ngạc nhiên, hai người thay dép lê đi vào, chỉ thấy một chàng trai cao lớn anh tuấn đứng ở đằng kia, ấn tượng đầu tiên là, giống như một gia sư dạy kèm tại nhà hơn.

Kỷ Thiều cười chào hỏi, “Chú, dì.”

“Ah chào con.” Vương Phương nhiệt tình nói, “Bạn học Kỷ Thiều, ăn quả hồng không?”

Bà mở túi vải màu đỏ trên tay ra, lấy ra một cái túi nhựa, bên trong có năm quả hồng màu đỏ thẫm.

Kỷ Thiều được thịnh tình nên không thể chối từ, tiếp nhận quả hồng của đối phương.

Hắn không thích ăn nhất chính là quả này.

Ngược lại hoàn toàn là Liễu Thần thích ăn quả này nhất.

Tổng cộng có năm quả hồng, cho Kỷ Thiều một quả, bốn quả còn lai Vương Phương đều đưa cho Liễu Thần.

Từ lúc vào cửa đến giờ, không đến nửa tiếng, Vương Phương vẫn một mực đi bên cạnh Liễu Thần, cầm cái này cầm cái kia, Kỷ Thiều híp híp mắt, Vương Phương đối với Liễu Thần rất tốt.

Ít nhất ngoài mặt là thế.

Mà Liễu Đông Tường vẻ mặt nghiêm túc, chỉ là gật đầu với Kỷ Thiều một cái, liền đi vào phòng ngủ.

Kỷ Thiều vuốt vuốt ngón tay, “Trần Ngọc?”

Không có động tĩnh.

Bên cạnh nhiều hơn một người, là thiếu niên kia, vô thanh vô thức, khóe mắt Kỷ Thiều co rút, hắn đem quả hồng ném qua.

Thiếu niên ngây ngẩn cả người.

Là cho y sao?

Kỷ Thiều giải quyết được phiền phức, Liễu Thần thích ăn quả này như vậy, đoán chừng tên này cũng thích đi.

Thiếu niên hai tay bưng lấy quả hồng, từng miếng từng miếng bắt đầu ăn.

Ban đầu y ăn rất chậm, sau đó càng lúc càng nhanh, ăn như hổ đói.

Kỷ Thiều soi mói nhìn cậu ta, thiếu niên ăn sạch miếng cuối cùng, y buông lỏng khóe mắt, cúi đầu thè lưỡi liếm ngón tay.

Toàn bộ quá trình chỉ có một mình Kỷ Thiều nhìn thấy, hơn nữa còn có âm thanh nhai nuốt.

Nhanh chóng đến giờ cơm, Vương Phương muốn mời Kỷ Thiều ở lại ăn cơm trưa.

Kỷ Thiều không có từ chối.

Lúc ăn cơm, Liễu Đông Tường từ phòng ngủ đi ra, ông hình như đã ngủ một giấc, dưới mắt có màu đen, xem ra ngủ không được ngon.

Trên bàn bày bốn đôi đũa bốn cái chén, lại có năm người ngồi.

Kỷ Thiều muốn văng tục.

Từ lúc hắn ném quả hồng đến giờ, tên này đều đi theo hắn, hắn đi một bước, đối phương cũng di chuyển một bước.

Lại nữa.

Kỷ Thiều ăn một ngụm cơm, lực chú ý đều đặt trên người của Liễu Đông Tường.

Vương Phương vừa ăn vừa hỏi, “Bạn học Kỷ, nhà con ở đâu vậy?”

Liễu Thần cướp lời, “Mẹ, con muốn ăn cái chân vịt kia.”

Vương Phương gắp một cái chân vịt kho đưa cho Liễu Thần, lại quay đầu kêu Kỷ Thiều ăn nhiều một chút.

Kỷ Thiều trước sự nhiệt tình của bà, đưa đũa gắp một cánh vịt bỏ vô chén.

Thiếu niên ngồi bên cạnh hắn nhìn chăm chú vào cánh vịt.

“Mẹ, không phải mẹ đi thăm dì út sao?” Liễu Thần gặm chân vịt, âm thanh hàm hồ, “Có sinh chưa?”

“Sinh rồi.” Vương Phương nói.

Liễu Thần nhả xương ra, “Cặp sinh đôi đều không sao chứ?”

“Ai…” Vương Phương thở dài, “Chết một đứa.”

Bà không nhìn thấy sắc mặt của Liễu Đông Tường, còn đang nói, “Đáng tiếc thật, dì út của con nói thời điểm kiểm tra không phải như vậy, còn đang nháo với bệnh viện ấy.”

Liễu Đông Tường lạnh mặt, “Ăn cơm đi đừng nói nữa mất ngon.”

Phảng phất như là sợ hãi, Vương Phương lập tức im lặng, bà cho rằng Liễu Đông Tường là đang đau buồn, nên không có nói nữa.

Kỷ Thiều đem một màn trên bàn này thu vào đáy mắt, Vương Phương là mẹ kế của Liễu Thần, rất nhiều chuyện đều không biết rõ, Liễu Đông Tường đã che giấu.

Hắn đang nghĩ ngợi lung tung, thì sắc mặt của Liễu Đông Tường chợt thay đổi, chằm chằm nhìn thẳng.

Liễu Thần kêu một tiếng, “Cha?”

Kỷ Thiều nhìn hai bên một chút, Trần Ngọc không có hiện ra, chỉ có một mình thiếu niên, hắn buồn bực, theo ánh mắt của Liễu Đông Tường nhìn qua
Bình Luận (0)
Comment