Tôi Và Nam Thần Cùng Trường

Chương 19


Gần tám giờ, Tiểu Nam và Mạn Mạn đã có mặt ở trên cầu, trông chờ màn pháo hoa rực rỡ và đáng xem nhất trong ngày.
Tiếng nhạc quen thuộc của những bộ phim Disney vang lên, tất cả ánh đèn đều vụt tắt, chỉ còn lại ánh sáng tỏa ra từ lâu đài của công chúa cùng mấy chiếc đèn pha chiếu thành vòng tròn.
Một tiếng “bùm” lớn vang lên gọn gàng, tiếp nối là loạt tia sáng với đủ loại sắc màu rực rỡ trên bầu trời.
Loạt sắc xanh đỏ vàng cứ thế tỏa sáng trên nền trời đêm đen, xung quanh lần lượt vang lên những tiếng vỗ tay từng đợt xen lẫn những tiếng hò reo phấn khích.
Mạn Mạn đứng cạnh Tiểu Nam chỉ tay về hướng lâu đài nói lớn “Nam Nam, cậu nhìn kìa.

Là nàng tiên cá đó!”
Những cảnh phim kinh điển của Disney lần lượt chiếu trên lâu đài, cùng với âm nhạc và ánh sáng của pháo hoa tạo thành một màn trình diễn ánh sáng tuyệt vời khiến người ta phải khắc ghi trong tâm trí.
“Đúng là lãng phí.” Tiểu Nam mỉm cười.
Mạn Mạn quay sang thắc mắc “Sao lại lãng phí?”
“Không phải khoảnh khắc giống như vậy cậu nên xem cùng Lục Văn Quân sao? Lúc chiều cậu đã kêu anh ấy về rồi, làm mình cũng phải cảm thấy có lỗi vì đã xen vào giữa hai người.”
Mạn Mạn ôm lấy cánh tay Tiểu Nam, bĩu môi nũng nịu “Mình cùng anh ấy xem lúc nào mà không được.


Bạn bè vẫn quan trọng hơn.

Còn không phải lúc chiều mình thấy cậu không vui nên mới muốn ở riêng với cậu? Cho nên có chuyện gì cậu cũng phải chia sẻ với mình đi, đừng có giữ trong lòng, sẽ càng khó chịu.”
Tiểu Nam thở dài một hơi.
Hai mươi phút sau, màn trình diễn pháo hoa kết thúc.

Hai cô gái đi dạo một vòng nữa ở đại lộ Mickey, Tiểu Nam mới bắt đầu câu chuyện: “Hôm nay mình đã gặp anh ấy ngay tại đây, ở Disneyland này.”
“Anh ấy mà cậu nói, là Tạ Vũ đúng không?” Ngữ điệu của Mạn Mạn biểu lộ rõ sự ngạc nhiên.
“Mình vì anh ấy mà tham gia cùng một câu lạc bộ.

Ở đó có một cô gái cùng khoa với anh ấy, hôm nay mình đã thấy anh ấy và cô gái kia đi cùng nhau, còn nắm tay rất thân thiết nữa, giống như một cặp vậy.”
Nụ cười nhạt gượng gạo sớm đã bị Mạn Mạn nhìn thấu.
Thực ra bản thân Tiểu Nam cũng không biết mình đang có cảm xúc gì nữa.

Cô còn cho rằng bản thân sẽ buồn đến mức nước mắt rơi không ngừng, nhưng hiện tại lại cảm thấy mông lung, đối với hành động đó ngoại trừ để tâm thì chẳng rõ ràng cảm giác cụ thể gì.
“Mình rất ngưỡng mộ cậu và Lục Văn Quân đấy.”
Trong mắt của Tiểu Nam, Kiều Mạn Mạn và Lục Văn Quân chính là hình mẫu của một cặp đôi thực sự.
Thẳng thắn mà nói Kiều Mạn Mạn không giống như tên của cô ấy, ngoại hình không đến mức coi là xinh đẹp khiến người khác không thể rời mắt, thành tích học tập cũng ở mức trung bình, nhưng cô gái ấy lại là điển hình cho những cô gái hiện đại, biết trang điểm, biết chọn phong cách phù hợp với bản thân.
Hơn hết thì, Mạn Mạn rất tự tin, sự tự tin đó chính là sức hút lớn nhất của Mạn Mạn.
Tình yêu của Mạn Mạn và Lục Văn Quân cũng khởi đầu bằng một cách rất thần kỳ, và cô là người đã chứng kiến tất cả.
Năm ấy cả hai vừa lên cấp ba không lâu, có một lần Mạn Mạn cảm thấy hơi đau đầu, Tiểu Nam khuyên cô nên ngồi một chỗ để nghỉ ngơi, bản thân sẽ xin thầy cho cô nghỉ tiết thể dục nhưng cô gái cứng đầu ấy vẫn cố chấp tham gia tiết học, còn chạy mấy vòng quanh sân.

Kết quả là, Mạn Mạn vừa chạy đến vòng thứ hai liền ngã gục xuống sân.

Trong khi những người khác vây xung quanh bày ra vẻ mặt sợ hãi, một cậu học sinh của lớp nào đó bất ngờ chạy đến, ôm Mạn Mạn chạy đến phòng y tế.
Tiểu Nam từ nhà ăn mang chai nước đến cho Mạn Mạn thì tình cờ thấy cô bạn của mình và cậu học sinh đó đang nói chuyện với nhau bên trong phòng y tế.

Linh cảm nói với cô rằng mình nên rời đi, để cho họ không gian riêng.
Bẵng đi vài tháng, Tiểu Nam mới nhận ra Mạn Mạn có điểm kỳ lạ, hay quan tâm đến ngoại hình hơn, mỗi giờ giải lao đều không bao giờ thấy mặt trong lớp.

Có lẽ cô không phải kiểu người nhiều chuyện nên ít để ý đến hành động của người khác.
Hôm đó, Mạn Mạn nhất quyết kéo cô đi ăn trưa cùng, dẫn cô đến một bàn ăn đã có một cậu bạn ngồi.
Sau khi ấn cô vào chiếc ghế ở phía đối diện, Mạn Mạn bước đến chiếc ghế bên cạnh người kia, ngồi xuống một cách tự nhiên.
“Giới thiệu với anh, đây là Tiểu Nam.

Cậu ấy là bạn cùng bàn của em.” Mạn Mạn tươi cười nói với người bên cạnh, rồi lại hướng mắt sang Tiểu Nam:
“Đây là Lục Văn Quân, ở lớp kế bên lớp chúng ta.”
Cô không thắc mắc gì, chỉ khẽ “xin chào” rồi lại im lặng.
“Tiểu Nam? Nghe tên cậu quen quá!”
“Cậu ấy chính là người luôn đứng đầu trong các kỳ thi, anh cảm thấy quen cũng là đúng thôi.”
Cậu bạn kia bật cười “Thì ra cậu chính là học bá trong truyền thuyết.”

Con người sẽ không thể có cả hai cùng lúc, có lẽ vì vậy mà cô có được tri thức, còn Mạn Mạn có được một tình yêu đẹp đến thế.
“Bíp….

bíp….” Tiếng còi ô tô vang lên chặn dòng kí ức của Tiểu Nam.
Cửa xe mở, Lục Văn Quân từ trong xe bước xuống, nhếch miệng cười.
“Hai quý cô đợi tôi lâu không?”
Lục Văn Quân chu đáo mở cửa ghế phụ cho Mạn Mạn, quay người sang vẫn thấy Tiểu Nam đứng yên một chỗ, hỏi: “Cậu không lên xe à?”
Tiểu Nam cười cười “Không cần phiền cậu đâu, tôi gọi taxi là được.

Đại học A và đại học B ở hai hướng ngược nhau mà.”
“Đã tối như vậy rồi, sao tôi nỡ để một cô gái ở bên ngoài một mình chứ? Hôm nay cũng là Mạn Mạn rủ cậu đến đây, chúng tôi phải có trách nhiệm đưa cậu về an toàn.”
Ngay sát giờ giới nghiêm của ký túc xá, Tiểu Nam đã có mặt kịp thời..

Bình Luận (0)
Comment