Tôi Sưởi Ấm Boss Ở Thế Giới Kinh Dị

Chương 20


Trong phòng học trống trải, năm đứa nhỏ ngồi vây quanh một chỗ, Lâm Khách, Diệp Thời và Tô Tuyết kéo ghế ngồi xuống, mọi người yên lặng nghe đại khả nói chuyện.
Nỗ lực liên kết của cậu đã thất bại.

Ban đầu cậu nghĩ rằng những kỷ ức sẽ được kích hoạt bởi hai đạo cụ như bóng cao su và diều, bởi vì lúc Chu Triệu sử dụng diều, nhưng thật ra là chưa sử dụng.
Lâm Khách không nghĩ là mình đã suy đoán sai, cậu đoán có thể là do chưa đủ đạo cụ, mới dẫn đến tình trạng không thể kích hoạt bàn tròn, vì thế cậu muốn nói chuyện với Đại Khả về những chuyện cũ.
Đại Khải rất phối hợp.
Vẻ mặt Đại Khả đau khổ, hiển nhiên là không nhớ ra.
"Đừng vội," Lâm Khách nhìn về phía Tiểu Khả, "Em có thích thả diều không?"
Tiểu Khả rất ngoan ngoãn, cũng không thích nói chuyện như Tiểu Lan, có người hỏi mình, theo bản năng muốn trốn ra sau lưng anh trai.
Đại Khả quen tay ôm lấy bả vài Tiểu Khả, nói: "Em nhớ được gì thì nói cái đó, anh trai chị gái không phải là người xấu."
Lúc này Tiểu Khả mới "Ồ" một tiếng: "Anh ơi, trước đây em rất thích thả diều, nhưng sau này dây diều của em hay bị đứt, cho nên khi có khách đến thăm quan em đều trốn."
Lúc Tiểu Khả nói chuyện, Lâm Khách quan sát phản ứng của Đại Khả, quả nhiên khi nhắc đến dây diều hay bị đứt, nó hơi nhíu mày.
Khuôn mặt bầu bĩnh nhăn lại, dường như nhớ ra gì đó nhưng vẫn không thể hiểu được.
"Em quên mất gì à?" Lâm Khách gợi ý.
Đại Khả đang mê mang, dường như đã dùng hết sức để nhớ ra, nghẹn đến mặt đỏ bừng lên.
Lúc Đại Khải muốn giơ tay gõ đầu mình, Lâm Khách nắm lấy cổ tay nó: "Được rồi, không cần nghĩ nữa."
Mười một giờ, đã đến giờ cơm trưa.
So với tiến độ ba phần sáu ngày hôm qua, ngày hôm nay không hề có tiến triển gì, vì thế tình cảng càng hòa thận, người xem lại càng cảm thấy nguy hiểm.

Bọn trẻ ổn định chỗ ngồi xong.

Lâm Khách, Diệp Thời và Tô Tuyết cùng bàn nhau, vẫn là Lâm Khách nấu cơm, lỡ may có thể kích hoạt được điều kiện xuyên qua thế giới, cậu có thể đến phòng đạo cụ ngày hôm kia để xem lại mảnh ghép hình.
Không đến nửa tiếng, hương vị, trứng xào cà chua đầy đủ màu sắc hương vị cùng với cơm nắm thỏ trắng đã được dọn lên bàn, bọn nhỏ đều hoan hô, đặc biệt là Đại Khả, mặc dù vẻ mặt không thoải mái, nhưng vẫn cố ăn hết.
Bên trong phòng bếp, Diệp Thời đến gần Lâm Khách nói: "Bọn trẻ nghe thấy chúng ta nói chuyện."
Lâm Khách liếc nhìn Diệp Thời: "Cái gì cơ?"
"Bọn nó quá thông mình, biết chúng ta muốn đợi chung nó ăn cơm xong trước," Vẻ mặt Diệp Thời phức tạp, "Bọn nhỏ biết chúng ta đang làm gì!"
Lâm Khách cúi đầu, dừng lại một lúc: "Nhiều người chơi đến đến đi đi như vậy, bọn nhỏ biết một ít cũng không có gì là lạ."
Điều này Lâm Khách đã biết trước, khi cậu tiến vào lần đầu, cậu nghe thấy bọn nhỏ nói rằng, "Bọn họ đánh chúng ta, bọn họ cướp đồ chơi chúng ta." Cho dù bọn nhỏ không biết đây là phó bản trò chơi, mỗi lần trải qua một màn chơi, cũng có thể đoán khách hay tình nguyện viên có ý đồ...Bởi vì đây là thế giới của bọn nhỏ.
"Nói bọn nhỏ không ăn hết cũng đừng cố, có lẽ ngày hôm qua Đại Khải không ăn hết mới ảnh hưởng đến tâm trạng.

Việc không thể kích hoạt điều kiện xuyên qua thế giới không hề liên quan đến chuyện Đại Khả ăn không hết cơm." Lâm Khách đặt cái đĩa cuối cùng xuống, dặn dò Tô Tuyết.
Tô Tuyết lên tiếng đã biết, đi ra ngoài bảo bọn nhỏ đừng cậy mạnh.
Diệp Thời là người chơi lâu năm, quan sát rất cẩn thận mọi chi tiết xảy ra trong phó bản, cũng nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua...đúng là Đại Khả chưa ăn hết cơm, nhưng Lâm Khách và Chu Triệu vẫn thuận lời kích hoạt điều kiện xuyên qua thế giới.
Điều này chỉ có thể giải thích, yêu cầu qua cửa của phó bản được nâng cao, vốn chỉ cần một đứa trẻ ăn hết cơm đã có thể kích hoạt điều kiện, bây giờ đã nâng lên cần một đứa trẻ ăn hết hoặc là căn bản không thể kích hoạt.
Suy một ra ba, vốn dĩ chỉ cần một đạo cụ là có thể kích hoạt được bàn tròn, bây giờ chỉ sợ điều kiện phức tạp hơn.
Kiểu này chỉ có ở phó bản cấp C trở lên, thời gian càng lâu, điều kiện càng khó hơn, Diệp Thời đã đoán trước sẽ xảy ra tình huống này, chẳng quan ở đây là phó bản cấp F nên mới không nghĩ đến, được Lâm Khách nhắc mới bừng tỉnh, đang định mở miệng nói.
Đột nhiên có một cái đầu nhỏ ló vào nhìn.

Lâm Khách là anh bạn mắc hội chứng PTSD, vừa mới xoay người lại, vừa lúc đối diện với cái đầu kia, giật mình lùi về phía sau một bước.
Tiểu Khả: "..."
Diệp Thời: "..."
Lâm Khách: "...Có chuyện gì thế?" Giọng nói của cậu bình tĩnh, giống như không có chuyện gì.
Tiểu Khả cúi người, bưng theo khay đồ ăn chưa hết, vẻ mặt buồn bã.

Bọn nhỏ rất hiếm khi có cơ hội ăn một bữa ngon như vậy, nhưng Đại Khả vẫn không thể ăn hết, mọi người đều cảm thấy tiếc.
Tiểu Khả sờ cái bụng tròn vo của mình, nếu không phải cậu bé đã quá no rồi, cậu bé sẽ ăn hết phần còn lại của Đại Khả.
Lâm Khách thấy động tác của cậu bé, cười hỏi: "Tại sao Đại Khả không tự mình mang vào?" Xấu hổ à?
Tiểu Khả cúi đầu, xấu hổ nói: "Anh ấy sợ dọa sợ anh."
Lâm Khách: "..." Vì sao cậu lại hỏi câu này làm gì!
Đúng lúc Tô Tuyết mang mấy cái bát đĩa bằng sứ trắng trống không đi vào, trong phòng bếp hơi chật, Lâm Khách sờ đầu Tiểu Khả, đang định bảo cậu bé quay về tự chơi, lại nghe thấy giọng nói rất nhỏ: "Thật ra em nhớ rất rõ."
Nghe thấy cậu bé nói, ba người đều ngạc nhiên, Lâm Khách không cười nữa, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Tiểu Khả: "Em nhớ được gì?".

Truyện Tiên Hiệp
Tiểu Khả hơi chần chừ: "Ngoại trừ em ra, bọn họ đã quên rất nhiều chuyện.


Thật ra là anh trai bảo em không được ra ngoài chơi với những người đó, bảo em trốn đi.

Em đã không nghe lời anh trai, mà diều em cũng bị hỏng nên em không thể chơi với bọn họ, em phải đi trốn."
Điều này trùng hợp với suy đoán của Lâm Khách, có thể anh trai cậu bé là người đầu tiên phát hiện người chơi là người của thế giới khác đến, rất nguy hiểm, vì để đảm bảo an toàn cho em trai, đã cắt đứt nhiều đoạn dây diều, thậm chí còn chủ động mang theo bóng cao su ra ngoài để chơi với người chơi, cố ý thu hút chú ý.
Quan hệ giữa các nhân vật là thông tin rất quan trọng, Diệp Thời nghe thấy lời nói của Tiểu Khả, hai mắt sáng lên, ngồi xổm xuống muốn hỏi cẩn thận, lại nghe thấy Lâm Khách hỏi trước: Ừm, anh biết rồi.

Vì sao lại muốn nói với bọn anh chuyện này?"
Diệp Thời nghẹn trong cổ, khó hiểu với logic của Lâm Khách, ngơ ngác nhìn cậu.
Bình thường người chơi được NPC hay Boss chủ động cung cấp thông tin, sẽ tranh thủ muốn hỏi nhiều thông tin càng tốt, nhưng thanh niên trước mắt có vẻ tùy ý nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc, Diệp Thời chỉ có thể tò mò đợi.
Cô nhìn ra được Lâm Khách không nghĩ nhiều, thật sự chỉ tò mò tại sao một cậu bé nhút nhát lại chủ động nói ra chuyện này.
Nhưng đúng lúc sự tò mò khiến cô nghĩ ra một ý...hỏi được thông tin chỉ là mặt ngoài, mà hỏi được lý do tại sao NPC hoặc Boss lại cung cấp tin tức mới là bản chất.
Bỗng Diệp Thời cảm thấy xúc động, vừa khâm phục Lâm Khách, vừa không thể nhận rõ hiện thực, đối với Lâm Khách cũng chỉ là cảm giác tò mò mà thôi.
Hoặc có thể nói là, rất muốn hiểu rõ anh bọn nhỏ này.
Tiểu Khả bối rối, nhỏ giọng nói: "Không phải chúng em cố ý không ăn cơm.

Thật sự là anh trai em rất khó chịu.

Thật ra chúng em cũng hy vọng anh trai và chị gái có thể rời đi an toàn."
Lời vừa nói ra, đừng nói Diệp Thời, ngay cả Lâm Khách cũng nhíu mày, trong mắt là sự kinh ngạc.
Nhưng mà làm người ta ngạc nhiên còn chưa hết.
Tiểu Khả nói tiếp: "Không phải vì muốn anh trai với chị gái ở lại mới làm như thế."

"Anh biết," Lâm Khách nhìn thẳng vào mắt Tiểu Khả, "Không sao cả, ăn không được thì không ăn nữa, buổi tối lại nấu món ngon cho các em.

Bọn anh cũng không vội đi như thế, không chừng sau này còn quay lại thăm các em nữa đấy."
Tiểu Khả bĩu môi; "Trước khi cũng có mấy anh chị nói thế, nhưng bọn họ đều không quay lại, nếu có quay lại thì cũng trở nên đáng sợ."
Có lẽ là thời tiết hôm nay rất tốt, cũng có thể hai ngày hôm nay ăn uống đầy đủ, giấc ngủ tốt, sắc mặt Tiểu Khả từ xanh trắng dần trở nên hồng hào, càng ngày càng giống một con người, lúc này còn biết làm nũng, đôi mắt sáng lấp lánh, rất đáng yêu.
Cuối cung Lâm Khách cũng xác nhận được cảm xúc của Tiểu Khả bình thường, mới nói vòng lại chuyện lúc nãy: "Tất nhiên anh với bọn họ sẽ không giống nhau.

Lúc nãy em nói Đại Khả không muốn chơi với các anh chị kia, nhưng lại tự mình mang bóng cao su để chơi với họ sao?"
Tiểu Khả gật đầu, tâm trạng lại đi xuống: "Vâng ạ, anh ấy chơi bóng cao su với mấy anh chị kia, lúc nào cũng bị đánh, đột nhiên có một ngày không thấy anh ấy đâu."
"Bọn em rất sợ, đi tìm anh ấy khắp nơi, tìm rất lâu, cuối cùng thấy đầu anh ấy ở dưới gầm giường."
"Bởi vì anh trai em chưa từng dùng đầu để di chuyển nên bị kẹt trong góc, nhưng lại không tìm thấy cơ thể đâu."
Ai lại có thói quen dùng đầu để đi lai? Vẻ mặt Lâm Khách thay đổi, chậm rãi hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó chúng em tìm thấy cơ thể của anh ấy," Tiểu Khả cố gắng nhơ lại, "Cơ thể anh ấy cũng rất khó tìm, bị chôn ở sau sân thể dục."
Không chỉ Lâm Khách, cả Diệp Thời và Tô Tuyết đều không có sắc mặt tốt, các cô còn chưa kịp an ủi, lại nghe thấy Lâm Khách hít sâu một hơi.
"Có phải vì nguyên nhân nào đó nên cơ thể không thể cử động được đúng không?"
Câu hỏi rất tàn nhẫn, nhưng tất cả mọi người đều biết đây là thôn tin mấu chốt, không thể không đợi đáp án.
Tiểu Khả im lặng rất lâu, giống như một đứa trẻ thật sự vậy, nước mắt chảy xuống.
"Đúng thế, cơ thể anh trai em bị trói bằng dây diều."
"Cơ thể anh trai em rất gầy, giống như cây trúc, từ lúc đó trở đi, anh ấy không thể ăn được nhiều thứ nữa.".

Bình Luận (0)
Comment