Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 4



“Thưa ông chủ, hoàn toàn chính xác.” Tiêu Đình thành thật trả lời.

“Điều này là không thể nào, cậu đã mạnh đến như vậy, cả cái Giang Bắc này người mạnh hơn cậu được mấy người, Tô Thương làm sao mà phát hiện ra được hành tung của cậu chứ.”
Tô Thần Binh không nhịn được bèn hỏi: “Thằng ranh đó giờ đang ở đâu?
“Ở...!Ngọc Chỉ Tiên Cảnh.” Tiêu Đình tiếp tục nói: “Đại thiếu gia đã mua rất nhiều dược liệu, sau đó mang theo dược liệu đến Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, đây là đơn thuốc của cậu ấy .”
“Dược liệu?”
Tô Thần Binh cầm lấy đơn thuốc nhìn một cái, ngay lập tức nổi điên lên: “Dương khởi hạch, thỏ thy tử, bím hươu, mẹ kiếp, tất cả đều là thuốc tráng dương!”
“Ông đây lần đầu tiên nghe nói có người mang thuốc tráng dương đi quán bar cao cấp, nó định vừa xuất ra vừa nạp vào sao, đúng là một nhân tài đấy!”
Tô Thần Binh tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Đồ chó má này, càng ngày càng vô dụng rồi, bộ mặt của lão Tô tôi đây đều bị nó làm mất hết rồi!”
“Ông chủ, xin bớt nóng giận, tôi thấy đại thiếu gia không giống với trước kia rồi, cậu ấy còn cảnh giác đến sự tồn tại của tôi, chắc chắn...” Tiêu Đình muốn an ủi Tô Thần Binh.


“Đồ vô dụng, thằng ranh đó đích thị là đoán bừa, nó đoán ta sẽ phái người theo dõi nó.”
“Điểm này rất thông minh, sao lại không dùng lên việc học hành chứ, ôi, gia môn bất hạnh mà!”
Tô Thần Binh thở dài một hơi, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng tột cùng, vốn dĩ ông ta còn cho rằng, sau khi con trai tỉnh lại đã thay đổi rồi, nhưng khi nghe đến Tô đại thiếu gia mang theo thuốc tráng dương đi bar, ngay lập tức ông ta nhận ra bản thân trước đây nực cười biết bao.

Một thằng công tử bột phế vật đã hai mươi năm, sao có thể nói thay đổi là thay đổi chứ.

“Cha nuôi, Hoa thần y đến rồi ạ.”
Lúc này, đột nhiên Tô Cảnh Hàm kêu một ông già khoảng sáu mươi tuổi bước vào, Tô Cảnh Hàm khom người xuống dẫn đường cho ông già kia, điệu bộ vô cùng tôn kính
“Hoa thần y.”
Tô Thần Binh nở nụ cười đứng dậy, bước tới chào hỏi một ông lão ngoài sáu mươi kia, sau đó lại quay lại nhìn Tô Cảnh Hàm trách mắng: "Cảnh Hàm, Hoa thần y thân phận tôn quý, ông ấy đến nhà, ta là chủ nhà phải ra đón ở tận cổng như vậy mới thể hiện lòng tôn kính với Hoa thần y, ai kêu con..."
“Ông chủ Tô, không cần phải khách sáo như vậy, Tô nhị thiếu gia vốn định vào thông báo cho ông nhưng bị lại bị tôi ngăn lại, quan hệ giữa tôi và cha ông rất tốt, không nhất thiết phải ra tận ngoài cổng đón như vậy.”
Hoa Thời Mạc nói tiếp: “Cha ông đang ở đâu, việc khẩn cấp bây giờ là ổn định bệnh tình của ông ấy”
“Hoa thần y rộng lượng, mời đi bên này.”
Nhắc đến lão gia, sắc mặt Tô Thần Binh nghiêm túc lại, vội vàng dẫn đường cho Hoa Thời Mạc.

Lão gia của nhà họ Tô là Tô Kiền Khôn, năm nay hơn chín mươi tuổi.

Thời chiến loạn, Tô Kiền Khôn bị gọi nhập ngũ, với song thiết quyền của mình, ông ấy đã đánh hạ nửa nước Hoa, lập nên thời đại thái bình thịnh trị, sau chiến tranh, ông ấy từ bỏ thành công và vinh hoa, lui về ẩn dật ở Giang Bắc.

Ở nhà họ Tô, lời nói của ông ấy rất có trọng lượng, không ngoa khi nói, ông ấy chính là trụ cột của gia tộc này.

Cho dù đó là Tô Dực Cân, cũng rất kính nể Tô Kiền Khôn, Tô Dực Cân dám lôi kéo Tô Thần Binh so tài, nhưng ở trước mặt Tô Kiền Khôn, không ai dám lỗ mãng.


Cả nhà họ Tô, chỉ có Tô Kiền Khôn mới trấn áp được Tô Dực Cân, điều này cũng dẫn đến việc Tô đại thiếu gia vô cùng sợ Tô Kiền Khôn, mỗi lần gặp ông nội, anh đều rất ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ biết nghe lời vậy.

Đối với chuyện của Tô Thương, Tô Kiền Khôn cũng có nghe nói, chỉ là lười đi giải quyết mà thôi.

Bởi vì Tô Thương không học võ thuật cũng không có thiên phú võ thuật, nói chung là một phế vật, không cần thiết phải quản giáo.

Những người hiểu rõ nhà họ Tô đều biết, Tô Kiền Khôn chính là bầu trời của nhà họ Tô, chỉ cần Tô Kiền Khôn không chết, thì nhà họ Tô mãi luôn hưng thịnh phồn vinh
Nhưng mà gần đây, sức khỏe Tô Kiền Khôn không được tốt, vết thương cũ tái phát, đến xuống giường cũng không được, điều này khiến Tô Thần Binh hết sức lo lắng, vội vàng mời Hoa Thời Mạc thần y đến.

“Ông chủ Tô, trong tay ông đang cầm là đơn thuốc sao?”
Vừa mới chuẩn bị đi gặp Tô Kiền Khôn, Hoa Thời Mạc đột nhiên nhìn thấy đơn thuốc trên tay của Tô Thần Binh, ngay lập tức bất mãn nói: “Một bệnh không khám hai thầy, ông chủ Tô, nếu như ông đã mời người đến trị bệnh cho lão gia rồi, lão phu không nhúng tay vào nữa, tạm biệt!”
“Đợi đã, Hoa thần y, ông hiểu lầm rồi.”
Tô Thần Binh cầm đơn thuốc lên, đồng thời giải thích: " Tôi không có mời bất kì ai, đây là mấy loại thuốc Đông y của thằng khuyển tử bốc bậy bốc bạ đấy, nếu như không tin ngài có thể xem qua.”
Hoa Thời Mạc cầm lấy đơn thuốc, vốn dĩ chỉ muốn nhìn sơ qua một cái, nhưng vừa nhìn thấy thì hai mắt liền sáng lên, tập trung tinh thần nghiên cứu hết mấy phút, sau đó liền kích động vỗ tay một cái kêu lên hay quá.

“Ba lạng dương khởi hạch, phối với hai lạng thỏ ty tử, liều lượng dương hỏa hiệp vừa đủ, tuyệt vời, tuyệt vời thật!”
Hoa Thời Mạc hơn sáu mươi tuổi tóc hoa râm, lúc này đôi mắt sáng ngời, không nhịn được bèn hỏi: “Ông chủ Tô, dám hỏi ai kê đơn cho lệnh công tử vậy?”
“Chắc là không có ai, nó tự bốc thuốc đấy?”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, đây là loại thuốc bổ hàng đầu, ôn hòa không hại thân, cực kì có hiệu quả, người có thể kê được đơn thuốc này, trình độ về mặt y thuật tất nhiên phải ở trên tôi.” Hoa Thời Mạc chắc nịch nói.

“Cái này...!thằng chó con này trước giờ chưa có tiếp xúc với bất kì bác sĩ nào, thật sự là bốc đại thôi, tên phế vật này buông thả dục vọng quá độ, hôm nay lại đi đến quán bar nữa rồi, có lẽ nó lo lắng sức khỏe không tốt cho nên tùy tiện mua ít thuốc Đông y về bồi bổ."
Tô Thần Binh nói: “Cứ xem như đơn thuốc này có hiệu quả đi chăng nữa thì cũng là mèo mù vớ được rán.”

“Do may mắn sao?” Hoa Thời Mạc cười thích thú: “Ông chủ Tô, có cơ hội lão phu nhất định muốn được gặp lệnh công tử.”
“Nó chỉ là một tên phế vật, ông gặp nó cũng chỉ phí thời gian mà thôi.”
Tô Thần Binh khinh thường nói rồi lập tức dẫn Hoa Thời Mạc đến chỗ ở của lão gia.

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, hai người mới từ phòng của lão gia bước ra.

“Hoa thần y, bệnh tình cha tôi thế nào rồi?” Tô Thần Binh lo lắng hỏi.

Miễn cưỡng thì cũng tạm ổn định rồi, lão gia khi còn trẻ bị trọng thương, nếu như là những người bình thường khác thì sớm đã cưỡi hạc về Tây thiên lâu rồi, cũng may lão gia nội công thâm hậu nên mới có thể kiên trì đến được bây giờ.

Hoa Thời Mạc lại thở dài, nói tiếp: “Tôi cũng chỉ có thể giải quyết phần ngọn, không thể giải quyết được tận gốc, chỉ sợ trên đời này không có người nào có thể chữa triệt để cho cha ông, ông chủ Tô, ông cần chuẩn bị sẵn tâm lý nhé.”
“Ừm.”
Tô Thần Binh nghe đến lời này, buồn bã gật đầu, rồi quay người lại khẩn cầu nói: “Hoa thần y, ông cũng rõ cha tôi là người rất quan trọng với nhà họ Tô, vì vậy chuyện liên quan đến bệnh tình của lão gia, mong Hoa thần y tạm thời bảo mật cho.”
“Yên tâm đi, tôi biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.” Hoa Thời Mạc đáp.

“Vất vả cho Hoa thần y rồi.”
“Không cần khách sáo vậy đâu.” Hoa thần y nhìn xung quanh, rồi hỏi: “Ông chủ Tô, đã muộn như vậy rồi, lệnh công tử vẫn chưa về nhà sao?”.


Bình Luận (0)
Comment