Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!

Chương 38

May là quần áo trượt tuyết dày, cộng thêm Bùi Minh Tiêu đang bực bội, không phát hiện ra sự khác thường của Khương Hựu.

Mượn cớ cần sự an ủi, Khương Hựu tháo miếng trượt tuyết ra, trốn đi sang một góc, hút hai điếu thuốc lá, phản ứng trên người cuối cùng cũng hạ nhiệt.

Hắn mặc dù chưa từng yêu ai cũng chưa từng hẹn hò, nhưng mỗi sáng nếu bị phản ứng s.inh lý thì vẫn bị, lúc ăn đồ bổ huyết bổ thận nhiều quá cũng sẽ tự vào nhà vệ sinh giải quyết, tất nhiên cũng hiểu phản ứng này là gì.

- -- Mình! Lại! Nổi sắc dục với Tra Tra Tiêu!

Bởi vì cha mẹ mất sớm, từ nhỏ đã ăn nhờ ở đậu, thời kỳ xung động của thiếu niên phần lớn bị lu mờ trong gia tộc tranh đấu. Thậm chí đi học cũng không có hảo cảm hay ảo tưởng mãnh liệt gì với ai.

... Tại sao lại động dục với Tra Tra Tiêu vậy???

A a a a a a!

Khương Hựu hung hăng dụi điếu thuốc lên nắp thùng rác, dụi xong cũng chưa hả giận, lại đá một cái vào gốc cây bên cạnh.

Thật ra thì lúc mới ngã hắn không có cảm giác gì. Cho đến khi bị Bùi Minh Tiêu ôm vào lòng, trong đầu hắn đột nhiên nổi lên hình ảnh Bùi Minh Tiêu đứng uống nước tối hôm qua.

Nhưng nghĩ lại, ai cũng sẽ có dụ.c vọng, chỉ cần không phải hòa thượng, đối mặt với những hình ảnh xinh đẹp, ít nhiều cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Nói ví dụ như thời cấp ba, mấy anh em trong phòng ngủ sẽ coi phim hoặc hình ảnh gợi cảm để quay tay.

Cho nên hắn có phản ứng cũng là không quá bất thường.

Đều do Tra Tra Tiêu trời sinh dâ.m đãng, không thủ nam đức, thích ở trần đi tới đi lui.

Đúng, là như vậy!

Tìm được nguyên nhân, Khương Hựu lập tức thoải mái hơn nhiều, ngâm nga quay lại đường trượt.

Cho đến khi nhìn trước nhìn sau không thấy Bùi Minh Tiêu đâu, hắn mới nhận ra là mình thiếu người ta một lời xin lỗi.

Lần trước đi trượt tuyết là mùa đông năm ngoái, cho dù như thế nào, hắn cũng nên làm quen trước ở đường an toàn mới chuyển qua dốc đứng, khi trượt cũng tập trung chú ý, không nên bị sự háo thắng làm mờ mắt.

Nhớ lại cảnh vừa rồi, thật sự là kinh khủng. Xác suất trượt tuyết bị té cao hơn những môn vận động khác nhiều, nếu như không nhờ Bùi Minh Tiêu bảo vệ, hắn sẽ vấp phải vị du khách trước mặt rồi bay ra ngoài, 99% sẽ bị gãy xương. Nếu như rơi vào lưới bảo vệ, não bị chấn động là chuyện cũng khó tránh thoát.

Là Bùi Minh Tiêu... cứu hắn.

Chưa kể bây giờ hắn hoàn toàn không bị sứt mẻ, còn Bùi Minh Tiêu thì không biết như thế nào.

Nghĩ tới đây, Khương Hựu vội vàng ngồi cáp treo trở về điểm xuất phát. Trước tiên đi phía bên trái tìm người, không thấy ai. Rồi lại qua bên phải lượn một vòng tìm, cũng chẳng thấy người.

Cách lớp kính thủy tinh trong phòng nghỉ, Bùi Minh Tiêu thấy nam sinh như con ruồi mất đầu chạy tới chạy lui, có thể là đang tìm Khương Trạm Du hoặc Hứa Tri để chơi cùng. Bởi vì chưa hết giận, hắn không muốn gọi nam sinh --- Trên thực tế hắn cũng không biết hai người kia đang ở đâu.

Ngay sau đó, nam sinh như chợt nhớ cái gì, đột nhiên chuyển hướng về phòng nghỉ ngơi. Một giây nhìn thấy hắn, vẻ lo lắng trên mặt lập tức biến thành nụ cười và mong đợi.

Giống như cơn gió xuân thổi qua cuối đông, làm vạn vật sống lại, trong cơn mưa mùa xuân ấm áp, tuyết cũng nguyện ý hòa tan.

Một chút xíu lửa giận cuối cùng trong lòng Bùi Minh Tiêu bất tri bất giác tan biến.

"Anh!" Khương Hựu vội vàng chạy vào phòng nghỉ ngơi, không để ý bên trong còn người khác, gấp gáp hỏi, "Anh té có bị thương không? Trên người có chỗ nào khó chịu không?"

"Không." Bùi Minh Tiêu không nhìn lại, nhàn nhạt phun ra một từ.

"Trên đường đến đây em nghe nói là có một bệnh viện nhỏ, em dẫn anh khám nha. Lúc nãy để bảo vệ em, anh té mạnh lắm."

Bùi Minh Tiêu giọng không thay đổi nói, "Không cần, tôi biết cơ thể của mình."

Nghe vậy, coi như có đần nữa thì cũng biết là người ta đang giận mình. Khương Hựu cũng không cảm thấy oan ức, đổi lại là hắn, e là sẽ cáu tới giậm chân.

Trong phòng nghỉ ngơi không có nhiều người, chỉ có một cặp vợ chồng già ngồi ở băng ghế bên trái, hai người đang chia nhau ổ bánh mì.

Thấy hai ông bà không chú ý bên này, Khương Hựu ngồi xuống bên cạnh Bùi Minh Tiêu, khẽ cắn răng, nhỏ giọng nói, "Ca ca, em sai rồi."

Bùi Minh Tiêu: "Ừ."

Khương Hựu: "..."

Khương Hựu tiếp tục xin lỗi, "Ngã một lần khôn hơn một chút, lần sau em sẽ chú ý."

Bùi Minh Tiêu: "Ừ."

Khương Hựu: "......"

Tra Tra Tiêu vs Trà Bưởi battle ván hai, Trà Bưởi thua.

Ở chuyện dỗ người ta, Khương Hựu căn bản không có kinh nghiệm, huống chi tâm tư của Bùi Minh Tiêu sâu xa hơn người bình thường rất nhiều, càng khó tìm cái để giúp đối phương vui lên.

Khương Hựu càng nghĩ càng ngờ nghệch, chuẩn bị tìm Hứa Tri nhờ giúp đỡ, nhưng cô đang chơi chắc là không xem điện thoại, không thể làm gì khác lên là lật tới lật lui, kéo Tống Nam Kha ra.

Người này đã lâu không tìm Khương Hựu rủ đi chơi, lần gặp mặt cuối cùng là đêm giao thừa, cũng không biết đang bận cái gì. Hắn gửi thẳng một đống emoji kiểu gọi ra đây ra đây.

Giấc mộng Nam Kha: Nói đi ông nội, làm gì mà gấp vậy?

Trà bưởi: Tao chọc một người nổi giận rồi, muốn dỗ người ta, nghĩ cách cho tao đi

Giấc mộng Nam Kha: Chồng mày?

Khương Hựu: "..."

Khương Hựu cắn răng nghiến lợi gõ chữ: Có biết bà nội của Tiểu Minh chết như thế nào không?

Giấc mộng Nam Kha: À, ra là chồng mày, tao đề nghị là gây đầu giường thì xuống cuối giường giải quyết

Khương Hựu không có sức mắng người: Ngoài cái này ra?

Giấc mộng Nam Kha: Dẫn anh ta đi ăn đồ ngon, hẹn hò cái. Kiểu tư bản như chồng mày dùng lời nói để dỗ không được đâu, phải xem thành ý qua hành động, người kinh doanh toàn thế

Ồ...

Tống Nam Kha mặc dù đầu đầy phế liệu vàng khè, nhưng nghĩ ra cách xài rất được.

Có điều bọn họ không ở trong thành phố, xung quanh không có nhà hàng cao cấp nào, mời Bùi Minh Tiêu đi ăn một bữa thịnh soạn thì không thực tế, chỉ có thể dẫn đi chơi thôi.

Xung quanh đây ngoại trừ trượt tuyết thì còn có thể làm gì nữa... Khương Hựu chợt nảy ra một ý!

Hắn nhớ Khương Trạm Du từng nói ở đây có một vườn thú!

Khương Hựu lập tức líu ríu với Bùi Minh Tiêu, "Anh, nếu như không trượt tuyết, vậy em dẫn anh đi một vòng vườn thú nha."

Sau khi lén lén lút lút bấm điện thoại, bây giờ lại hỏi mình đi vườn thú không, dùng cọng tóc để nghĩ, Bùi Minh Tiêu cũng biết người này mới vừa đi nhờ viện trợ ở ngoài.

Hắn không biết đối phương muốn làm gì, qua loa lấy lệ nói, "Được thôi."

"Vậy để em gọi điện cho Cá con... Nè nè nè, đừng nhúc nhích, bàn tay cao quý của anh sao có thể cầm miếng trượt tuyết được, để em cầm cho!"

Giống như rắm cầu vồng thành tinh, Khương Hựu cực lạnh lợi vác trang bị của Bùi Minh Tiêu lên vai.

Lúc này Bùi Minh Tiêu có muốn không đi cũng không được.

"Ông nó nhìn hai đứa nhỏ ngọt ngào chưa kìa."

"Ừ, trông cũng xứng đôi nữa, đúng là trời sinh một cặp!"

"Lúc nãy tui nghe một đứa gọi đứa kia là anh ơi anh à, chậc chậc chậc, chúng ta sinh ra quá sớm, hồi còn trẻ chỉ dám gọi ông là đồng chí, nào dám kêu ca ca gì đâu, ở đơn vị sẽ bị phàn nàn."

"Đúng vậy! Nhưng mà nếu bà muốn gọi thì bây giờ cũng..."

Mới vừa đứng lên, Khương Hựu đã nghe thấy tiếng hai ông bà nói chuyện. Mới đầu hắn gọi Bùi Minh Tiêu là "ca ca" vì thiết lập trà xanh, nào biết càng gọi càng thuận miệng, bây giờ đã theo bản năng há miệng ra là gọi, im miệng là gọi.

Nhưng mà Bùi Minh Tiêu lớn hơn mình tới năm tuổi, gọi là ca ca cũng đâu có gì sai nhỉ.

Khương Hựu xoa xoa gò má nóng nóng, vội vàng gọi điện cho Khương Trạm Du báo tin.

... jongwookislove.wordpress.com

Vườn thú ở sau núi, đi bộ chưa tới 500m, Khương Hựu gửi trang bị ở quầy phục vụ, cả người thoải mái đi qua.

Lúc nghe Khương Hựu tới vườn thú, Khương Trạm Du cũng định đi cùng, nhưng bị Khương Hựu quả quyết từ chối --- Nói đùa hả, hắn có thể để thằng em nhìn thấy dã cha đi dỗ người khác chắc?

Không lâu sau, bọn họ nhìn thấy cổng vào của vườn thú. Khoảng thời gian này mọi người hầu hết đều ở khu trượt tuyết, chỗ bán vé không một bóng người, đoán chừng bên trong vườn thú cũng không nhiều người, là một chỗ rất thích hợp để dỗ người ta.

Khương Hựu mua vé xong, phát hiện bên cạnh có tiệm bán trà sữa và trái cây, liền đi qua mua hai ly trà nóng, cùng với một túi trái cây to.

Bùi Minh Tiêu đứng trước cổng chờ hắn, thấy hắn xách đống đồ đi ra, liền đưa tay theo bản năng muốn cầm phụ.

"Không không không, đồ để em cầm, tay của anh sao có thể dùng để cầm đồ được." Xung quanh không có ai, rắm cầu vồng càng thả to hơn, "Nè, anh uống cho ấm người."

Bùi Minh Tiêu nhìn cái ly giấy được đưa tới trước mặt.

"Trà ô long đào mật ong, không thêm đường." Khương Hựu nháy mắt, "Anh nếm thử đi, không thích thì em mua ly khác."

Bùi Minh Tiêu hết cách, chỉ có thể nhận lấy, uống thử một ngụm.

Thức uống của tiệm nhỏ không thể nói là quá ngon, chẳng qua là theo tiêu chuẩn phổ thông, chất lượng đương nhiên đem so với khẩu vị uống trà bình thường của hắn căn bản là không thể nào với tới, vừa chát vừa đắng. Nhưng kì lạ là, dưới sự trung hòa của mật ong và đào, về sau có hậu ngọt nhàn nhạt đọng ở đầu lưỡi, cứu được vị đắng và chát của trà.

Giá thành của ly trà này, cộng thêm ly đựng và túi thì đoán chừng cũng chưa tới một đồng, Bùi Minh Tiêu nghĩ, đáng tiếc bây giờ không có công ty làm trà sữa với quy mô lớn, nếu không thì mua về một cái bán buôn chơi thử.

2

"Sao, uống có ngon không?" Khương Hựu hỏi.

Nghe ra một sự mong chờ trong giọng nói của đối phương, Bùi Minh Tiêu "Ừ" một tiếng, "Tạm được, đi thôi."

Đến mùa đông, phần lớn động vật đều được chuyển vào trong, Khương Hựu đưa vé cho nhân viên, lấy một tấm bản đồ, dẫn Bùi Minh Tiêu đi thủy cung.

Bởi vì không có du khách, mấy con thú và người thuần hóa cũng rảnh rỗi, có thể biểu diễn bất cứ lúc nào. Khương Hựu lấy bản đồ lót dưới ghế cho Bùi Minh Tiêu, hắn thì không sao, không ngại bẩn.

Bùi Minh Tiêu thật ra không thích cái mùi tanh của cá xen lẫn với mùi nước khử trùng ở đây, cau mày ngồi xuống.

Thủy cung ở địa phương hơi nhỏ, màn biểu diễn cũng ít, đầu tiên là nam đoàn sư tử biển ra biểu diễn --- Ngửa mặt lên trời thét dài. Làm cho Bùi Minh Tiêu nhớ tới hôm đó Khương Hựu ở trong hành lang hát <Let it go>.

Màn kế tiếp là voi biển ra sân, người thuần hóa thay đồ lặn biển cùng nó khiêu vũ trong nước. Sắc mặt Bùi Minh Tiêu vẫn bình tĩnh như thường lệ, lúc âm nhạc tới cao trào, bên cạnh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Khương Hựu vỗ tay bộp bộp, "Nhảy đẹp lắm!"

Bùi Minh Tiêu cho là Khương Hựu đang khích lệ người thuần hóa, xoay đầu nhìn thấy ánh mắt nam sinh cười tới cong lên, là thật sự cảm thấy tiết mục này thú vị.

... Giống hệt con nít.

"Vị khách này." Lúc này người thuần hóa từ dưới nước leo lên, vẫy tay về phía bọn họ, "Đến màn tương tác rồi, anh có thể lên tương tác với voi biển đó!"

Bùi Minh Tiêu hơi nhíu mày, "Tôi?"

"Đúng, là anh, Tinh Tinh thích nhất là kiểu người đàn ông trưởng thành anh tuấn như anh đó ạ."

Nói thật trên sân khấu biểu diễn ướt nhẹp, Bùi Minh Tiêu không muốn qua đó lắm. Nhưng nếu không đi thì lại không tôn trọng người ta.

Nhìn ra sự do dự của Bùi Minh Tiêu, Khương Hựu phủi mông đứng dậy, "Đi, em đi với anh."

Màn tương tác của thủy cung trên toàn nước đều y như nhau, tức là chơi một trò chơi với voi biển.

Người thuần hóa đưa cho Bùi Minh Tiêu ba chiếc vòng cao su, Bùi Minh Tiêu quan sát chốc lát, đột nhiên thấp giọng hỏi Khương Hựu, "Bây giờ làm gì?"

Khương Hựu: "?"

Bùi đại tổng tài chẳng lẽ vòng cũng không biết ném, lúc trước chưa từng đi chơi ở sở thú hả?

"Cầm một vòng ra, rồi anh dùng tư thế này." Khương Hựu làm mẫu, "Ném về phía Tinh Tinh là được."

Bùi Minh Tiêu nghiêm túc quan sát động tác của Khương Hựu, liên tục ném ra ba vòng. Hắn ném chính xác, Tinh Tinh bắt được, cái cổ mập mạp rướn lên nhận, sau đó bơi về phía hai người.

Bùi Minh Tiêu cho là nó tới xin vòng, không chú ý. Một giây sau, mu bàn tay có cảm giác ướt ướt.

Voi biển nhẹ nhàng "hun" một cái vào tay hắn.

Nhân viên thủy cung cười to, "Trùi ui, Tinh Tinh rất thích anh đó, nó cho tới bây giờ chưa từng hôn vị khách nào hết!"

Bùi Minh Tiêu vốn định lau tay, nhưng nghe vậy thì khăn tay cũng lấy rồi lại nhét vào trong túi.

Rời khỏi thủy cung, chỗ kế tiếp là rừng chim, Khương Hựu bỏ qua. Giác ngộ của hắn rất cao, biết nếu mình dám dẫn Bùi Minh Tiêu đến chỗ toàn phân chim, ngửi thấy mùi phân chim, ngày mai có khi Bùi Minh Tiêu sẽ mua luôn cái vườn thú này, cũng bắt hết chim nướng cho nhân viên ăn.

Núi khỉ thì phải đi, Khương Hựu dẫn đầu đi trước. Bởi vì mặc quần áo trượt tuyết màu đỏ, mấy con khỉ cho là đồng loại tới, kéo cả bầy chạy qua.

Khương Hựu móc từ trong túi ra nải chuối, lắc lắc về phía con khỉ trong lồng, "Muốn ăn không?"

Con khỉ: "Khẹc khẹc."

Khương Hựu: "Muốn ăn thì cười một cái đi."

Con khỉ: "Khẹc khẹc."

Nghe cả hai đối thoại chẳng đâu vào đâu, Bùi Minh Tiêu bất đắc dĩ nói, "Nó không hiểu đâu."

"Hiểu mà, nó nghe hiểu đó, chúng ta cũng là tiến hóa từ loài khỉ, không tin anh nhìn đi."

Khương Hựu nhe ra hàm răng trắng, "Hầu ca, cho chút thể diện đi, cười lên một cái."

Chuyện thần kỳ xảy ra.

Con khỉ quan sát Khương Hựu, cũng học theo hắn nhe răng ra, mặc dù cảm giác hơi tráo trở giống bị ép cười, nhưng trông thú vị hơn cười thật nhiều.

Khương Hựu đắc ý ném cho nó hai trái chuối, hất đầu với Bùi Minh Tiêu, ý bảo: Thấy chưa, em nói có sai đâu.

Ngay sau đó, có thể thấy bạn mình có chuối ăn, bầy khỉ lập tức ào tới, đếm sơ sơ cũng phải bốn chục con!

Hơn nữa lúc nãy chúng cũng quan sát, biết bạn mình dùng kỹ thuật gì để lấy chuối, rối rít toét miệng cười với cả hai, trên núi thoáng chốc toàn là tiếng khỉ kêu!

1

Cảnh này quá ma tính, hai người giật mình cỡ ba giây, theo bản năng nhìn nhau, "Hahahaha!"

Bùi Minh Tiêu thì cười kín đáo, Khương Hựu lại vỗ đùi đen đét cười to, nước mắt chảy ra.

May là Khương Hựu mua nhiều trái cây, hắn đưa cho Bùi Minh Tiêu một nải chuối, "Anh thử đưa cho mấy con khỉ đi, tụi nó thường xuyên tiếp xúc với người, sẽ không đánh người đâu."

Bùi Minh Tiêu gật đầu, bẻ một trái, cùng Khương Hựu mỗi người cầm một trái chuối, nhét vào trong khe hở của lồng sắt.

Nhưng không biết bầy khỉ có phải nhìn ra ai là người không dễ chọc không, chuối của Khương Hựu mau chóng bị lấy đi, Bùi Minh Tiêu thì không có đứa nào thèm đụng.

Một phút sau, Khương Hựu lấy nải chuối mới, Bùi Minh Tiêu vẫn còn nguyên, không có con khỉ nào lấy.

Dư quang liếc nhìn tình hình bên cạnh, Khương Hựu định đưa hết nải này thì ngừng một chút, để bầy khỉ đổi sang bên kia lấy. Lúc này có một khỉ con lông vàng từ đầu khác chạy tới cẩn thận đi về phía Bùi Minh Tiêu, gần như mỗi bước đi đều ngừng một chút, đôi mắt to chớp chớp, khi thì nhìn Bùi Minh Tiêu, khi thì nhìn trái chuối, trong mắt tò mò nhiều hơn là sợ.

Cuối cùng nó chạy tới trước mặt Bùi Minh Tiêu, dùng ngón tay nhỏ xíu chạm thử vào trái chuối.

Phát hiện đây là thức ăn thật chứ không phải bẫy, nó vui vẻ lộn cù mèo một cái, lông tơ xoắn hết vào nhau, giống như con khỉ con vừa diễn xong vở <Robinson Crusoe>, hoàn thành chuyến đi lênh đênh trên biển một thời gian dài.

Sau đó nó dùng hai chân trước vụng về lột vỏ chuối, lè lưỡi ra liếm một cái, ăn thẳng từ tay Bùi Minh Tiêu!

Trải qua khỉ con dùng thân thử nghiệm, những con khỉ khác phát hiện Bùi Minh Tiêu cũng không đáng sợ như suy nghĩ, ào ào chạy qua chỗ hắn xin chuối.

Đưa hết chuối cho mấy con khỉ kia thì vừa lúc khỉ con cũng ăn xong.

Khương Hựu giơ cái túi rỗng với bầy khỉ, nói, "Xin lỗi mấy hầu ca, hết rồi."

"Khẹc khẹc." Nhóm hầu ca kêu hai tiếng, nhàm chán chạy vào trong hang, hoặc chạy về ổ do nhân viên vườn thú làm cho, trông như có ý qua cầu rút ván.

Chỉ có khỉ con lông vàng thì chớp chớp mắt, chắp tay lại vái hai cái, cực kì giống thay lời "cám ơn" của con người.

"Đừng khách sáo." Bùi Minh Tiêu nói, "Đi đi."

... jongwookislove.wordpress.com

Bùi Minh Tiêu có thể nghiêm túc trả lời một con khỉ con, là điều Khương Hựu ngàn vạn lần không nghĩ tới.

Nơi này là vườn thú tư nhân, kích thước đương nhiên không thể to bằng vườn thú chính quy được, số động vật còn lại thì không tập trung một khu, mà là được chia ra từng chỗ khác nhau, hai người dọc theo con đường, ung dung vừa đi vừa xem.

Vừa đi Khương Hựu vừa giảng giải thói quen của mỗi con cho Bùi Minh Tiêu nghe, thậm chí sau khi hắn vừa nói, "Sau khi hà mã đi nặng, nó còn biết dùng đuôi ném phân đi", hà mã còn biểu diễn màn "thiên nữ tán phân" cho hai người xem.

May là đứng xa, cả hai vội vàng chạy mất dạng, không bị nó ảnh hưởng.

Đã đi đến gần cuối đường, thú cũng không nhìn thấy nữa, Khương Hựu đút tay vào túi, tán gẫu, "Ca ca, lần trước anh đi sở thú là khi nào vậy?"

"Tôi chưa từng đi." Giọng của Bùi Minh Tiêu vẫn như bình thường.

Khương Hựu giật mình, trong ấn tượng của hắn, sở thú là nơi mà người lớn đều sẽ dắt con đến một lần. Không chỉ có thể đi chơi mà còn có thể tiếp thu thêm kiến thức.

Hắn có thể cảm nhận được, tại sao hôm đó gặp Bùi Minh Tiêu ở trong bữa tiệc, thiếu niên tuy nhỏ tuổi nhưng lại tỉnh táo như một người trưởng thành.

Tuổi thơ bị đánh mất, làm gì có niềm vui?

Lúc ra khỏi cổng vườn thú, nhân viên đưa cho cả hai món quà lưu niệm, rất trùng hợp lại là con thú bông hình khỉ con lông vàng.

Bụng của thú bông phình ra, cầm lên rất mềm, Khương Hựu đưa cho Bùi Minh Tiêu một con, "Nè, của anh."

Bùi Minh Tiêu lắc đầu, "Tôi không cần."

"Trời ơi cầm đi, dù sao cũng là lần đầu đi vườn thú, giữ làm kỷ niệm."

Vừa nói, Khương Hựu vừa nhét thú bông vào tay Bùi Minh Tiêu, sau đó cầm con của mình lên để bên gò má, làm lại động tác chọc cười con khỉ khi nãy.

Bùi Minh Tiêu không nhịn được bật cười.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Khương Hựu dùng tốc độ nhanh như chớp lấy điện thoại ra chụp một tấm, ghi lại giờ phút này.

Hắn cong môi cười, gửi hình qua cho Bùi Minh Tiêu, "Món quà thứ hai, mong anh sau này mỗi ngày đều sẽ vui vẻ."

~jongwookislove.wordpress.com~

Tác giả: Tiệm bán trái cây bên ngoài vườn thú đã được vườn thú cho phép. Không khởi xướng hành động đi thăm vườn thú, thủy cung như hai nhân vật, những bạn yêu quý động vật hoang dã xin đường quở trách.
Bình Luận (0)
Comment