Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!

Chương 22

Nếu như trên thế giới này có cỗ máy thời gian, Khương Hựu sẽ chọn quay lại năm phút trước, bóp chết bản thân đã có lòng trắc ẩn với Tống Nam Kha, không để Tống Nam Kha hại hắn đi tới bước này.

Đáng tiếc tất cả đều là giả thiết, trên đời này không có Doraemon. Vì vậy hắn dựa vào cạnh lò sưởi, cách lớp kính thủy tinh xa xa chạm mắt Bùi Minh Tiêu, mãnh liệt cảm nhận được cái gọi là đau đến không muốn sống, sống không bằng chết, chết không nhắm mắt, chết lặng người...

Nói tóm lại, hắn đã hỏng hết toàn thân.

Khương Hựu vội vàng rũ mắt xuống, làm bộ không thấy Bùi Minh Tiêu, len lén vểnh một bên tai lên nghe.

Dưới tình huống này, người đàn ông kia vẫn ung dung không vội vàng, nghe quá trình sự việc xong thì hờ hững nói, "Tôi không nghi ngờ kinh nghiệm của chú, nhưng tôi tin tưởng nhân phẩm của Khương Hựu, sẽ không thừa dịp người ta gặp nguy mà giở trò thấp hèn, hy vọng có thể chờ người tỉnh lại để phán đoán rõ ràng hơn."

Khương Hựu không bao giờ nghĩ tới, hắn có thể sống tới ngày nghe thấy Tra Tra Tiêu khẳng định nhân phẩm của hắn.

"Hắt xì!"

Thật là trùng hợp, sau khi Bùi Minh Tiêu nói xong, Diệu Dương nằm ngủ trên băng ghế vì quá lạnh mà tỉnh lại.

Hắn có chút mơ màng, uống mấy hớp nước lạnh mới dần lấy lại tri giác. Dưới sự vặn hỏi của cảnh sát, hắn khai báo lại câu chuyện từ đầu tới cuối.

Hôm nay là đêm giao thừa, vì bảo vệ sự an toàn cho nhân dân, lực lượng cảnh sát đã tăng cường tuần tra. Trong lúc vô tình thấy hai người đàn ông vác một nam sinh cấp ba, liền cho là "nhặt xác", vẫn luôn đi theo phía sau.

Trùng hợp thay, cả hai thật sự vác nam sinh vào khách sạn thuê phòng, vì vậy cả hai tên xui xẻo bị bắt về đồn.

Thì ra tất cả chỉ là hiểu lầm, chú cảnh sát thành khẩn nói xin lỗi, cũng phê bình, "Mặc dù các cậu không phạm pháp, nhưng dẫn học sinh cấp ba đi uống rượu cũng là hành động không đúng, hy vọng đây là một lời cảnh báo."

Khương Hựu và Tống Nam Kha ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ biết, thưa chú cảnh sát."

Bùi Minh Tiêu đi làm thủ tục đâu vào đấy, chờ làm xong hết, lúc đi ra khỏi đồn thì chỉ còn mười phút nữa là đến giao thừa.

Tống Nam Kha để ý tầm mắt sau lưng, nhắm mắt làm ngơ đi về trước, thấy bảng số xe quen thuộc của Bùi gia, vội vàng mở miệng, "Bùi tổng, Dữu tử, cho ké một đoạn nha!"

Khương Hựu oán hận nói, "Không tiễn."

"Hơn nửa đêm rồi, mày yên tâm để tao về nhà một mình sao?" Tống Nam Kha cầu xin, "Với lại, cho dù mày yên tâm thì Bùi tổng cũng không yên tâm đâu, đúng không Bùi tổng?"

Bùi Minh Tiêu liếc nhìn Khương Hựu, định mở miệng nói "Không" thì nghe thấy Diệu Dương uất ức ở phía sau lên tiếng, "A Kha, chẳng phải nên để em đưa anh về sao."

"... Thằng nhóc con không biết lớn nhỏ, gọi là Anh Kha!"

"Oh, A Kha ca, không cần bọn họ đâu, để em đưa anh về."

Tống Nam Kha bị lằng nhằng tới hết cách, hùng hùng hổ hổ đi cùng Diệu Dương.

Thấy thái độ của Diệu Dương đối với Tống Nam Kha, Khương Hựu thở phào nhẹ nhõm, cảm giác anh em của mình có thể về nhà an toàn. Bây giờ nhìn lại, người cần phải lo là mình đây.

Hắn suy nghĩ làm sao giải thích với Bùi Minh Tiêu, bước nhỏ đến bãi đậu xe, mở cửa xe thì hơi run lên hỏi, "Lão Tần đâu?"

Lão Tần là tài xế của Bùi gia, Bùi Minh Tiêu nói, "Muộn rồi, không gọi ông ấy."

"Vậy anh... tự lái xe đến?"

Bùi Minh Tiêu nheo mắt nhìn Khương Hựu, "Nếu không thì chẳng lẽ bảo Lão Tần, vị chủ nhà còn lại đang bị tạm giam vì cảnh sát nghi ngờ dính líu tới tội khiêu dâm, kêu ông ấy chở tôi đi chuộc cậu?"

"..."

Khương Hựu ngậm chặt miệng, ngoan ngoãn leo lên xe.

Nhưng mà hắn không trách Bùi Minh Tiêu miệng mồm cay độc, trong giây phút cảnh sát đọc tội danh qua điện thoại, hắn thậm chí còn nghi ngờ Bùi Minh Tiêu sẽ xé hôn thú, đoạn tuyệt tại chỗ, có thể tới đồn chính là một niềm vui ngoài ý muốn rồi.

Cho dù sau này đại tra nam này có ngược hắn như thế nào, ít nhất vào giờ phút này, hắn vẫn cảm kích Tra Tra Tiêu.

"À ờ... anh ơi." Khương Hựu hắng giọng, "Cám ơn anh đã tới giúp em."

Bùi Minh Tiêu "ừ" một tiếng.

"Làm trễ nãi anh đón giao thừa." Khương Hựu lại nói, "Xin lỗi nha."

"Giao thừa?"

Bùi Minh Tiêu dừng một chút, "Không sao, với tôi đó cũng chỉ là ngày ---"

Từ "lễ" còn chưa thốt ra khỏi miệng thì bên ngoài bỗng nhiên sáng lên. Vô số vệt sáng màu sắc bay lên trời, nổ thành hoa, đốt sáng cả màn đêm u tối.

Là một tiết mục đón giao thừa hằng năm của Tân Thành –- Bắn pháo hoa. Trong lúc vô tình, một năm mới lại đến.

Khương Hựu ngẩng đầu nhìn pháo hoa, lại quay sang nhìn Bùi Minh Tiêu đang lái xe. Đối phương mắt nhìn phía trước, làm như không thấy pháo hoa trên trời, trên mặt không có biểu cảm gì.

Giống như mười mấy năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy người này qua khe hở của đám đông vậy.

Khương Hựu chợt cảm thấy phiền muộn không rõ lý do --- Năm mới đã đến, không đáng để vui sao?

Chẳng lẽ Bùi Minh Tiêu muốn vẫn luôn như vậy, ném thời gian ra sau lưng?

Khương Hựu hít sâu một hơi, xoa xoa gò má, nhẹ giọng gọi, "Anh ơi."

Bùi Minh Tiêu nghiêng đầu, "Ừ?"

Nam sinh nở nụ cười còn sáng hơn pháo hoa ngoài kia, "Năm mới vui vẻ nha~ Tối nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quà em sẽ tặng sau."

"Quà gì?" Bùi Minh Tiêu hỏi, "Khuy măng sét ba ngàn?"

Khương Hựu: "..."

Khương Hựu: "Không phải."

Bùi Minh Tiêu: "À, mấy câu chúc năm mới cậu dạy Đào Đào nói? Chúc tôi với cậu đằm thắm ngọt ngào, gắn bó keo sơn, trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử?"

Bốn câu không sót câu nào.

Khương Hựu hoàn toàn mím chặt môi, ngẩng đầu tiếp tục xem pháo hoa, cảm thấy đầu mình bị úng nước rồi mới có thể chua xót vì Tra Tra Tiêu mười mấy năm như một, không buồn không vui này.

Hắn lại chẳng phát hiện ra, trong bóng tối nơi hắn không nhìn thấy, Bùi Minh Tiêu hơi, chỉ hơi...

Cong môi lên một chút.

... jongwookislove.wordpress.com

Sau đêm giao thừa là ba ngày lễ tết nguyên đán.

Khương Hựu mở mắt ra, trước tiên gọi điện cho Tống Nam Kha chắc chắn là đối phương an toàn, sau đó hỏi, "Mày có lấy được cách liên lạc với người phụ trách của Undo ở Trung Quốc không?"

"Cái này tao không lấy được." Tống Nam Kha nói, "Nhà tao không có số của hội viên này."

Khương Hựu đành tạm thời bỏ qua, chờ nghỉ lễ xong rồi tính tiếp.

Nhưng quả thật hắn không muốn ở nhà nhìn cái mặt thúi của Tra Tra Tiêu, vùng vẫy giữa đi lướt sóng và lặn biển với đi Paris xem triển lãm, quyết định cuối cùng dùng phi cơ riêng của Bùi Minh Tiêu, trước tiên đi Paris sau đó đi lặn biển.

Dù sao cũng là Tra Tra Tiêu trả tiền, không cần gì phải tiếc!

Vì vậy cùng ngày lễ, khi mọi người còn đang nằm trên giường lướt điện thoại, hắn đã thay âu phục, ghim nơ, ngồi ở phòng ăn ăn bữa chính.

Mà khi đại đa số xoay người, chuyển mặt lướt điện thoại, hắn đã tham gia một buổi triển lãm tẻ ngắt, đang trên đường đi đấu giá.

Thật ra thì nếu không cần thiết, hắn cũng sẽ không đi đấu giá, thủ tục quá phiền phức.

Nhưng mà nghe nói trong buổi đấu giá này có một sợi dây chuyền kim cương mà nữ hoàng đã từng đeo, hắn có chút động lòng.

Sợi dây chuyền đã từng được nữ hoàng đeo, chất lượng kim cương và thiết kế chắc chắn không cần phải bàn. Mặc dù hắn là nam không thể đeo, nhưng có thể cất giữ làm tư liệu học tập thì cũng đáng.

Mỹ trung bất túc(1) còn một từ nữa --- Mắc!

(1) Thánh nhân cũng có lúc nhầm (trong cái đẹp vẫn còn có chỗ khiếm khuyết).

Một món hàng có lai lịch như vậy, giá khởi đầu cũng đã quá sức với hắn rồi, huống chi là đấu giá cạnh tranh.

Suy đi nghĩ lại, Khương Hựu nhịn đau đưa ra một quyết định --- Cà thẻ của Tra Tra Tiêu!

Nhưng dù sao cũng tiêu một số tiền lớn, không nói trước với chủ thẻ thì không tốt lắm. Hắn tháo nơ, cởi mấy cúc áo sơmi, phanh cổ rộng ra.

Hắn giơ camera lên chụp cổ mình lại, gửi đi: Anh ơi, nhìn nè

Bùi Minh Tiêu: Làm sao

Trà bưởi: Không thấy nó trống hả, có thiếu gì đó mà

Bùi Minh Tiêu đang họp qua video với người phụ trách chi nhanh ở nước ngoài, vừa rồi không nhìn kỹ. Đọc vậy liền cúi đầu, mở tấm ảnh lên xem.

Xương quai xanh đẹp đẽ cùng làn da trắng mềm mại đập vào mắt.

Bùi Minh Tiêu nhìn mấy giây, mới phản ứng đây là cái gì, lập tức gõ chữ vào: Thiếu dây chuyền?

Hừ, không hổ là ông chủ giàu có, quả nhiên thông suốt ngay.

Trà bưởi: Anh giỏi ghê! Nói chính xác là thiếu một sợi dây chuyền kim cương xinh đẹp. Em có đeo hay không không phải vấn đề, nhưng không có thì không xứng với thân phận tôn quý của ca ca

Bùi Minh Tiêu lười dài dòng với hắn: Mua đi

1

Trà bưởi: Cám ơn ca ca! Cũng biết ca ca là tốt nhất!

Được cho phép, Khương Hựu vui vẻ vào chỗ ghi danh, lấy bảng in số.

Chờ ngồi vào vị trí rồi, hắn mới phát hiện bên dưới từ mua có một dòng nhắc nhở.

Bùi Minh Tiêu thu hồi tin nhắn.

Bùi đại tổng tài chưa từng nói hai lời, rất ít khi xuất hiện tình huống thu hồi tin nhắn, chuyện đó tương đương với lãng phí thời gian. Khương Hựu không nhịn được quăng một cái [chó nhỏ tò mò. gif]

Trà bưởi: Sao dợ?

Trong cái gif là hình con chó nhỏ nghiêng đầu, chân bám lên bàn, đôi mắt ướt nhẹp, trông rất... dễ bắt nạt.

Bùi Minh Tiêu đã để điện thoại xuống tiếp tục cuộc họp, vốn không tính trò chuyện tiếp, nhưng thấy cái gif kia thì lời ít ý nhiều trả lời: Không có gì

Trên đời này người thất đức nhất chính là nói chuyện nửa mùa, Khương Hựu càng tò mò hơn: Anh nói điii

Giờ thì tốt rồi.

Chờ hơn năm phút không thấy đối phương trả lời.

Lòng hiếu kỳ tăng cao đến đỉnh điểm, Khương Hựu biết nếu hôm nay không thể làm rõ chuyện này, hắn có chết cũng không nhắm mắt.

Dùng sức chọt chọt lên màn hình điện thoại, Trà bưởi mời bạn tham gia cuộc gọi thoại

Một giọng nói nhắc nhở xa lạ vang lên, Bùi Minh Tiêu giật mình, không biết làm sao bắt máy.

Một giây sau, nam sinh rõ ràng nóng nảy nhưng cố tỏ ra bình tĩnh, tốc độ nói cũng nhanh hơn bình thường, hỏi, "Ca ca, anh vừa nói gì?"

Bùi Minh Tiêu: "Không có gì."

Khương Hựu sử dụng kế khích tướng trong 36 kế, "Là không muốn cho em mua dây chuyền? Nếu như không muốn thì cứ nói thẳng. Nếu không phải thì cũng nói với em, em không muốn có khoảng cách với anh đâu."

Bựt một tiếng, Bùi Minh Tiêu càng không biết làm sao, "Mua đi."

Nhìn cái thái độ nhạt nhẽo này, đoán chừng cách bình thường không dùng được, Khương Hựu quyết định dùng cách ghét nhất, bóp giọng, cố gắng làm giọng mình ỏng ẹo, "Anh ơiiiiii~ Nhanh lên đi~~~"

Kết quả câu sau còn chưa nói ra thì đã nghe có người nơm nớp lo sợ hỏi, "Bùi tổng, có tiếp tục báo cáo không ạ?"

Khương Hựu: "..."

Cho nên, lúc mình quấn người ta năn nỉ cho mua dây chuyền, ỏng ẹo gọi "anh ơi", xung quanh có người đang nghe?

A a a a a!!!

Khương Hựu tuyệt vọng cúp máy.

... jongwookislove.wordpress.com

Đàn ông chó! Đồ cặn bã trong cặn bã! Khương Hựu cắn chặt không để mình mắng ra khỏi miệng, dùng tốc độ nhanh nhất đổi tên của Bùi Minh Tiêu thành "Tra Tra Tiêu", đồng thời block hết các thứ liên quan.

Buổi đấu giá mau chóng bắt đầu, Khương Hựu để điện thoại xuống, một lần rồi một lần lạnh lùng giơ bảng:

"Bảy trăm ngàn."

"Một triệu mốt."

"Một triệu rưỡi."

Đại khái phát hiện hắn nhất định phải có, các đối thủ nhún vai, dần dần rút lui. Cuối cùng sợi dây chuyền kim cương từng được nữ hoàng đeo này, được chốt với giá 2,1 triệu dollar Mỹ, tương đương với 13,8 triệu tệ.

1

Làm xong tất cả thủ tục, một giây cầm được sợi dây chuyền nặng trịch kia, trong lòng Khương Hựu cuối cùng cũng cảm giác khoái chí.

Đồng thời, số tiền 13,8 triệu cũng gợi lại chút lương tâm, hắn suy nghĩ một chút, cách tám mươi phút, lại kéo người ta ra khỏi blacklist.

Bùi Minh Tiêu vừa kết thúc cuộc họp thật sự không biết, trong lúc vô tình, bản thân đã dạo một vòng trong blacklist của Khương Hựu.

Thật ra thì câu hắn thu hồi về là một câu nhắc nhở, bảo đối phương đừng gửi mấy tấm hình lộ da lộ thịt như vậy nữa.

Nhưng suy nghĩ lại, người ta muốn gửi cái gì là quyền tự do của người ta, hắn không cần cũng không có quyền can thiệp, nên chọn thu hồi tin nhắn.

Nào ngờ lòng hiếu kỳ của người phối ngẫu này mạnh đến vậy.

Đến mức đó không.

Sau khi rời khỏi phòng đấu giá, Khương Hựu đi mua chút quà cho Hứa Tri bọn họ --- Là cà thẻ của mình.

Kéo hai vali to về khách sạn, tắm xong đi ra, Khương Hựu nằm trên giường, tưởng rằng sẽ mệt nhưng không cảm thấy buồn ngủ gì cả.

Hắn mò từ trong vali ra sợi dây chuyền, giống như đã nghĩ, chất lượng viên kim cương rất tốt, công nghệ cắt từ chuyên gia, chi tiết đã từng được khảo cứu, thuộc về châu báu phải cất giữ.

Đây không phải món châu báu đầu tiên hắn nhìn thấy được cất giữ, trong tủ sắt của Khương gia còn có mấy món rất tốt.

Nhưng đó không phải của hắn, mãi mãi cũng không phải.

Đây có lẽ là món trân bảo duy nhất trong cuộc đời này thuộc về hắn.

Mặc dù hắn rất rõ câu chuyện diễn biến tiếp theo của cuốn tiểu thuyết này, biết mình sẽ bị bội bạc, khi cà thẻ sẽ mang suy nghĩ "cà thẻ của tra nam không có gì phải tiếc", còn có "dù sao tiền trong tiểu thuyết cũng không phải tiền thật", nhưng dù sao cũng hơn mười triệu, trong lòng vẫn cảm thấy không nỡ.

Hay là, làm một bài report cho người ta?

Nói là làm, Khương Hựu dùng tướng cá chép bò dậy, dè dặt đeo sợi dây chuyền lên.

Hắn mặc áo choàng tắm vốn là cổ áo dễ mở, vì có thể chụp rõ toàn bộ chi tiết, hắn còn kéo cổ áo rộng ra.

Đèn trong phòng mờ mờ tối tối, chụp lên không đẹp bằng bên ngoài, gửi đi xong, hắn tiếc nuối nhắn thêm: Ở bên ngoài kim cương sáng hơn hiều, em rất thích, cám ơn ca ca

Bây giờ trong nước là mười giờ tối, Bùi Minh Tiêu chắc hẳn là chưa ngủ. Mắt thấy tin nhắn đã được gửi thành công, Khương Hựu siết điện thoại, chờ kim chủ trả lời.

Nhưng mà nửa tiếng sau cũng không thấy hồi âm, ngoại trừ có tin từ group chat lâu lâu rung lên, thì điện thoại vô cùng im lặng.

Khương Hựu ngáp một cái, chờ một hồi thì ngủ quên. Lúc mở mắt ra, suy tính giờ này là rạng sáng ở trong nước.

Kim chủ rốt cuộc cũng trả lời.

Không phải là chữ viết, mà là tin nhắn thoại, giọng nói của người đàn ông có hơi khàn, "Ở bên ngoài, vừa mới xem, mang nhiều vào."

Bối cảnh ồn ào, âm hiệu của KTV xen lẫn tiếng con gái nũng nịu, "Bùi tổng, uống một ly đi mà~"

... A, Khương Hựu nghĩ trong đầu, giỏi lắm cái tên đại tra nam kia, thấy tui không ở nhà là liền hẹn gái đi chơi lêu lổng.

Đi chết đi!

...

Khương Hựu bay đến bờ biển chơi một ngày, kì nghỉ nguyên đán cũng kết thúc trong cuộc chơi chơi mua mua vui vẻ.

Bởi vì quá nhiều chiến lợi phẩm, cộng thêm gần bãi đậu máy bay không tiện gọi taxi, Khương Hựu liền hẹn tài xế Lão Tần tới đón mình.

Xuống máy bay, Lão Tần đã đợi một lúc, còn lái chiếc Bùi Minh Tiêu thường đi.

Thấy là vật có liên quan đến Tra Tra Tiêu, Khương Hựu đột nhiên nổi giận, sau khi lên xe thì ngửi một hồi, không ngửi thấy mùi nước hoa nào lạ cả.

Sau đó sờ tìm xung quanh, cũng không mò ra được cọng tóc dài nào, hay bông tai son môi các kiểu.

1

Lúc này Lão Tần nhìn thấy hành động của hắn qua kính chiếu hậu, tò mò hỏi, "Khương tiên sinh, cậu tìm gì vậy, có cần tôi giúp cậu không?"

"Không có gì..." Khương Hựu dừng một chút, nhanh trí hỏi, "Chú Tần, mấy ngày nay ca ca đi đâu vậy?"

Lão Tần nhớ lại, "Hình như tới công ty một lần, còn lại thì chỉ ở nhà."

Khương Hựu trầm mặt.

Ngay cả tài xế cũng giúp giấu cho... Là không có gì chứng minh trên đầu mình mọc sừng ư?

Nhưng mà mọc sừng thì mọc sừng, về nhà dọn hành lý xong, hắn chải chuốt thành một người trưởng thành, mặc vest đẹp đẽ, tiếp tục tới Norns làm thuê.

Tiếc nuối là, hỏi một vòng, xung quanh không có ai là bạn của người phụ trách Undo ở khu vực này. Nhãn hàng xa xỉ phẩm quốc tế khó tiếp xúc hơn trong tưởng tượng nhiều.

Chuyện này một ngày chưa xử lý thì vẫn còn cục đá đè nặng khó chịu. Trong lòng có chuyện, buổi tối Khương Hựu nằm dài ra bàn, buồn bã lùa cơm vào miệng.

Ăn được một nửa thì Tống Nam Kha gọi điện tới, Khương Hựu chậm rãi bắt máy, "Alo."

"Dữu tử, nghe nói mày vẫn còn đang tìm người phụ trách của Undo hả, sao rồi, tìm được chưa?"

Khương Hựu than thở, "Chưa, xem ra chỉ có thể ôm cây đợi thỏ thôi. Mấy thương hiệu lớn như vậy rất quan trọng chất lượng sản phẩm, chắc chắn sẽ tới cửa hàng tuần tra, tao định tới đó chờ. Một ngày không thấy thì một tuần, một tuần không tới thì một tháng, dù gì nửa năm một năm tao cũng chờ được."

Tống Nam Kha "chậc" một tiếng, "Mày cố chấp ghê, có gì cần giúp thì cứ gọi tao, tao cúp máy nha."

Khương Hựu để điện thoại xuống, nghĩ tới phải đi nằm vùng, hoàn toàn mất cảm giác thèm ăn, cơ thể cũng không mấy thoải mái. Nhất là sau đầu, giống như có cây kim chích đau nhói.

Đoán chừng vì gần đây suy nghĩ nhiều, cộng thêm chưa giải quyết được chuyện của Undo, bệnh nhức đầu cũ đã tái phát.

Không uống thuốc thì tối chắc chắn sẽ không ngủ được, hắn kéo ghế ra đứng dậy, định lên lầu lấy thuốc.

"Ăn xong rồi à." Sau lưng đột nhiên có tiếng người vang lên.

Khương Hựu giật cả mình, xoay đầu phát hiện là Bùi Minh Tiêu, người này không biết đã về lúc nào, im lặng không một tiếng động, ngay cả tiếng mở cửa cũng không nghe thấy.

Khương Hựu "ừ" một tiếng, "Không muốn ăn, không ăn nữa."

Nói xong cau mày đi tới thang máy, chỉ để Bùi Minh Tiêu thấy một bên gò má nhợt nhạt.

Sắc mặt uể oải, so với người có miệng nhỏ nhắn bô bô không ngừng trong weixin y như không phải một người.

Bùi Minh Tiêu đứng tại chỗ mấy giây mới cởi áo khoác ra.

...

Thân là dũng sĩ duy nhất biết chân tướng trong cuốn tiểu thuyết này, hành trình của Khương Hựu là biển rộng mênh mông, làm sao có thể để Undo làm khó được!

Uống thuốc xong, nằm xuống ngủ một giấc dài, hắn lại trở thành một hảo hán. Giao xong công việc hôm nay cho Tĩnh Hương, lái xe tới thẳng trung tâm thương mại lớn nhất Tân Thành.

Nhưng mà hắn thật sự không định há miệng chờ sung, có cái miệng thì phải xài. Hắn xắn tay áo lên, đi vào cửa hàng của Undo ---

Cô bán hàng liếc nhìn cách ăn mặc của hắn, lại nhìn đồng hồ đeo trên tay, lập tức nở nụ cười hiền hòa thân thiết.

Cô bày tỏ có thể giới thiệu sản phẩm phù hợp nhất với Khương Hựu, Khương Hựu từ chối. Nhưng cô không bỏ cuộc, tiếp tục nói, Khương Hựu nghe như đi vào mê cung, cuối cùng chỉ vào tủ kiếng bên trái, "Mặt hàng mới bên đó, lấy cho tôi mỗi thứ một cái."

"Được, tôi đi lấy, quý khách xin chờ một chút." Cô bán hàng vui vẻ ra mặt, một đơn này thôi sẽ bằng lượng sales của một tháng.

"Haiz, tôi vốn là không định mua đâu." Khương Hựu than thở, "Nhưng mà cô giỏi quá, làm tôi động lòng. Cô có biết biệt hiệu của tôi là bán hàng thấy cũng buồn không --- bởi vì quá khó chào hàng cho tôi!"

"Phụt!" Cô bán hàng hoàn toàn bị hắn chọc cười, cười đến mức nước mắt chảy ra.

Bởi vì mua nhiều đồ nên cô gói khá lâu, trong lúc này Khương Hựu không ngừng khen khả năng bán hàng của cô.

Sau khi gói xong, Khương Hựu đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói, "Đúng rồi, chúng ta thêm weixin đi, sau này tôi đến mua có thể tìm cô."

Con dê béo đi tới cửa, không làm thịt thì quá có lỗi với mình, huống chi nam sinh này rất đẹp trai còn dễ nói chuyện, không ai có thể cản lại, cô bán hàng liền đưa mã QR tài khoản của mình.

"Nếu đã thêm weixin thì chúng ta là bạn rồi. Lần tới sếp của cô đến thì có thể báo trước cho tôi, tôi tới mở hàng cho cô."

Nếu như có thể lấy được đơn hàng lớn trước mặt quản lý khu vực này, cô có thể sẽ được điều đến cửa hàng có thành tích tốt hơn, cô cảm kích nói, "Cám ơn, vậy tôi... ơ?"

Vừa nói cô vừa lấy cái gương nhỏ trong túi mình ra, dùng tốc độ ánh sáng xem mình có ổn không, nháy mắt điên cuồng với Khương Hựu, "Tiên sinh, đó là sếp lớn của chúng tôi!"

Khương Hựu giật mình, không nghĩ lại trùng hợp đến vậy, nói tới há miệng chờ sung thật sự chờ được lãnh đạo tới tuần tra, "Là quản lý khu vực này của Undo các cô? Tên gì? Là người như thế nào?"

Cô bán hàng không biết hắn hỏi những cái này để làm gì, cho là có liên quan đến chuyện đặt hàng, theo phản xạ nói, "Đúng vậy, tên là James, người Bỉ, tính cách nhiệt tình sáng sủa."

"Ok, tôi biết rồi."

Đúng là ông trời đứng về phía Dữu tử!

James trông không phải là tới tuần tra, không dắt theo nhân viên nào khác, chỉ có một người Hoa là trợ lý hoặc phiên dịch thôi.

Cái này còn dễ làm việc hơn, hắn nhân cơ hội lúc người ta đi vào, giả bộ tay bắt mặt mừng hỏi, "Trời ơi, James, tôi không nhận nhầm chứ, là anh đúng không?"

Sống mười mấy năm ở Trung Quốc, James có thể hiểu đại khái ngôn ngữ thường ngày, nghe thế chần chờ hỏi, "Là tôi, cậu là..."

"Anh quên rồi ư, Khương Hựu nè, chúng ta trước đây đã từng gặp một lần... ở cái chỗ đó đó."

James hoàn toàn không nhớ nổi, nhưng hắn không hề nghi ngờ với sự nhiệt tình và hiếu khách của dân tộc phương Đông, thấy Khương Hựu mở tay về phía mình, hắn cũng nhiệt tình ôm đáp trả.

Trong một phút ngắn ngủi, câu rõ câu không nói chuyện với nhau, tự nhiên lại trở thành bạn bè lâu năm. Khương Hựu đi cùng James thị sát cửa hàng một vòng, lúc chạm mặt cô bán hàng mang nét nghi hoặc, liền tán dương, "Tài ăn nói của cô này giỏi lắm, phục vụ cũng tốt, anh biết chọn người lắm nha."

Một câu nói nịnh cả hai, James cười to, cô bán hàng cũng không quan tâm tới "con dê béo" này rốt cuộc đang làm gì.

Dù sao mục đích là khen cô, quan tâm tới quá trình làm chi.

James đúng là không tới để tuần tra, chỉ đơn giản hỏi tình hình cửa hàng. Khương Hựu không muốn bỏ qua một cơ hội nào, đề nghị, "Chúng ta đã lâu không gặp, kế tiếp có bận gì không, tôi biết một quán nướng Đông Bắc rất ngon, muốn dẫn anh đi ăn thử."

Đúng lúc bây giờ là buổi trưa, ra ngoài ăn bữa cơm cũng không phải không được, James vui vẻ đi cùng Khương Hựu.

Ca dao có một câu rất hay, không có gì không giải quyết được bằng xiên nướng.

Mấy chục xiên que đã tuốt hết, Khương Hựu đã biết James có vợ là người Hoa, cả chuyện gần đây thành tích của con không như lý tưởng mà rầu rĩ cũng biết.

James ợ rượu, "Bạn, tiệm xiên nướng này rất ngon... Mới vừa rồi chúng ta nói chuyện một hồi, vẫn chưa biết bạn được thăng chức ở công ty nào."

Khương Hựu có nhận thức mới với từ ngữ của James, trong lòng khẽ động, "Tôi làm cùng nghề với bạn, công ty của tôi là Norns, làm đồ trang sức, không biết bạn đã từng nghe chưa?"

Nghe được tới từ "Norns", vẻ mặt của James có chút phức tạp. Mà chính trong sự lờ mờ này đã bị Khương Hựu bắt được, trong lòng hồi hộp, vội nói, "Hôm nay tôi tới cửa hàng của Undo, chính là thử vận may xem có gặp người quản lý khu vực Trung Quốc không, không nghĩ tới là bạn, tôi vừa lúc có mấy câu muốn nói."

"Nếu như cậu muốn nói thay cho Norns thì khỏi."

Một giây sau, tình thế xoay chuyển, James mất hết sự nhiệt tình vừa rồi, khoác áo lên, "Cám ơn đã chiêu đãi, sau này có cơ hội thì tới nhà tôi làm khách."

Trong đầu Khương Hựu xuất hiện một suy nghĩ: Tiêu rồi.

Nhắc tới Norns thì lập tức trở mặt, Undo chắc chắn đã sớm phát hiện vấn đề sao chép!

Bàn cân đang nghiêng về phía bất lợi nhất cho Norns, Khương Hựu biết, nếu không nắm chặt cơ hội giải thích với James, hậu quả tạo thành sẽ rất khó đoán.

Hắn mau chóng thanh toán, đuổi kịp James đã ra khỏi quán, "Bạn ơi, khoan từ chối đã, nghe tôi nói một câu đi có được không?"

"Cậu muốn nói gì? Cậu biết công ty mình đã làm chuyện tốt gì chưa?" Sắc mặt của James rất châm chọc.

"Tôi biết, Norns có designer sao chép tác phẩm của Undo, tôi tìm anh là để nói xin lỗi!"

Đại khái là vì không nghĩ hắn nhận lỗi nhanh như vậy, James dừng bước, nhìn người trẻ tuổi đối diện, trầm mặc mấy giây.

Khương Hựu cũng thản nhiên nhìn lại, có lẽ vì tiếp cận James hắn đã dùng thủ đoạn không mấy vinh quang, nhưng câu nói này là xuất phát từ tận đáy lòng, không hề có một chút giả dối. Sai chính là sai, cho dù Hứa Đức Thăng định làm gì, hắn vẫn sẽ đi xin lỗi người ta.

Bọn họ nhìn nhau như vậy, chỉ một lúc sau, James lắc đầu nói, "Nếu như các cậu biết sai, đã sớm đăng bài xin lỗi trên insta hoặc weibo rồi, không chờ đến bây giờ. Mất dê mới lo làm chuồng, chúng tôi đã mời luật sư giỏi nhất rồi, chờ nhận thư kiện đi, người xảo trá."

... jongwookislove.wordpress.com

Nếu tiếp tục dây dưa sẽ dễ bị ghét, Khương Hựu không cản James nữa, để cho đối phương đi.

Lúc trở về văn phòng, hắn mới phát hiện mình đứng trong tuyết quá lâu, chân đã đông cứng mất hết cảm giác.

So với đôi chân lạnh, trái tim còn cóng hơn, ai cũng không ngờ Undo lại phát hiện vấn đề nhanh như vậy, còn mời luật sư chuẩn bị thủ tục kiện tụng nữa.

Hắn tán thành với sự quyết đoán duy quyền của James, đồng thời cũng cảm thấy khuất nhục vì công ty mình có người sao chép. Nếu như hắn không phải người của Norns, chắc chắn sẽ là người đầu tiên nhảy ra tẩy chay desinger sao chép đó.

Nhưng trên đời này không có nếu như, lập trường khác biệt, cho dù như thế nào... Hắn cũng phải thử mọi cách để ngăn chuyện này xảy ra.

Thật ra thì chuyến này cũng không phải không có thu hoạch, Khương Hựu nằm trên sô pha suy nghĩ.

Đầu tiên, hắn biết một tin tức quan trọng --- Undo sắp truy tố;

Thứ hai, hắn lấy được cách liên lạc với James, lúc cần thiết có thể dùng tới;

Thứ ba, cũng là một điểm quan trọng nhất, trải qua chuyện đánh cờ trong tuyết khi nãy, thái độ của James đã thả lỏng hơn khi ở trong quán, không phải không có sơ hở để tấn công.

Như vậy, có thể sẽ tìm được điểm đột phá từ chỗ James... đi.

Suy nghĩ xong, Khương Hựu lên tầng chót, chuẩn bị báo cáo chuyện Undo sắp truy tố Norns với Hứa Đức Thăng, đỡ cho bị trở tay không kịp khi nhận được thư luật sư.

Vì để trở lại chức trưởng phòng thiết kế, Triệu Lỗi gần đây đang cố gắng tìm cách làm thân với Hứa tổng, vì thế khi đi vào phòng, Khương Hựu cũng thấy đối phương ở đây.

Khương Hựu mặc kệ, báo cáo với Hứa Đức Thăng.

Khi nghe hàng lông mày của hai người nhíu lại, chờ hắn hồi báo xong, Triệu Lỗi nói, "James quyết định hết à? Hay chúng ta tặng chút quà cho hắn, để hắn giả bộ nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua, đừng truy tố Norns nữa."

Khương Hựu im lặng chốc lát, "Anh ta là người Bỉ, bên đó không lưu hành cách hối lộ. Huống chi nếu anh ta muốn, chắc chắn đã tìm cơ hội liên lạc trước với chúng ta rồi, chứ không phải tìm luật sư đòi kiện."

"Vậy cậu nói đi giờ làm gì?" Triệu Lỗi hỏi ngược lại.

Khương Hựu lắc đầu, "Tôi cũng chưa biết, định thử tìm cách trước."

"Trời, vậy mà nói chắc nịch, tôi tưởng cậu có cách rồi chứ."

Thấy Triệu Lỗi hành động quái gở, Hứa Đức Thăng cúi đầu mắng hắn im lặng, sau đó hỏi chi tiết về buổi nói chuyện khi nãy.

Khương Hựu trả lời xong thì đi ra khỏi phòng làm việc, loáng thoáng nghe Triệu Lỗi nói, "Hứa tổng, chúng ta phải nghĩ cách đi, Tiểu Khương là vì muốn chức trưởng phòng thiết kế mới muốn nói thử một lần, tám phần là không giải quyết được."

... Trong lòng của đám người nhỏ mọn, ai cũng là kẻ muốn giành phần ăn của mình, Khương Hựu nghe tai trái lọt tai phải, giả vờ không nghe thấy gì.

...

Sau khi tan ca, Khương Hựu tìm weixin của cô bán hàng hồi sáng, xin địa chỉ văn phòng chi nhánh của Undo. Cô bán hàng vẫn tò mò hôm nay tại sao lại trùng hợp như thế, rõ ràng thời gian trước vừa mới tới tuần tra xong.

Sau đó hắn tới Hopson một chuyến, nhét hết bản thiết kế để trên sô pha vào balo.

Hôm sau, hắn thông qua thư ký của James hẹn gặp James, thư ký hẹn hắn hai tháng sau. Khương Hựu liếc nhìn sổ đăng ký, người hẹn trước không nhiều như thế, chắc chắn là James gợi ý.

Vì thế tiếp theo, cảnh mà nhân viên của Undo tại chi nhánh Trung Quốc nhìn thấy nhiều nhất chính là:

Một thanh niên đeo balo lớn trên lưng đến, ngồi trên ghế hành lang chờ.

Một thanh niên đeo balo lớn trên lưng lại đến, bị thư ký đuổi ra ngoài, hắn ngồi trên bậc thang của công ty chờ.

Thanh niên đeo balo lớn trên lưng lại đến, bảo vệ không cho hắn ngồi trên bậc thang, vì thế hắn đứng bên cạnh con sư tử đá chờ.

Thanh niên đeo balo lớn trên lưng...

Năm ngày sau.

Khương Hựu bị đuổi không biết làm sao, khi thì đứng dưới tàng cây, khi thì đứng cạnh phòng bảo vệ, bàn tay và lỗ tai lộ bên ngoài đỏ ửng vì lạnh, trên vai tụ một lớp tuyết.

Một ngày tiếp tục qua đi, hắn nhún nhún tại chỗ, cảm giác đầu gối đã quá mức chịu đựng, vừa định cúi xuống bóp chân ---

Có người thay hắn phủi tuyết trên vai.

James không nhịn được than thở, "Bạn à, đâu cần chịu khổ như vậy... đi với tôi đi."

... jongwookislove.wordpress.com

James muốn dẫn hắn đi uống chút đồ ấm, Khương Hựu từ chối. Dưới sự kiên trì của hắn, cả hai đi vào phòng làm việc của James.

Hai người ngồi đối diện trên bàn làm việc, Khương Hựu mở miệng trước, "Xin lỗi James, hy vọng hành động ở lại trước cổng Undo không đi sẽ không quấy rối đến anh. Tôi thừa nhận bên trong có yếu tố đạo đức bắt cóc, nhưng tôi không thể đợi tới hai tháng để gặp anh, anh có thể tùy tiện khiển trách, tôi nhận hết."

Dừng một chút hắn nói tiếp, "Tôi đến tìm anh không phải dưới thân phận bạn bè, mà là người của Norns. Cho nên anh cũng không cần dùng thái độ với bạn bè để đối xử với tôi, nếu như cảm thấy tôi nói có gì không đúng, làm không tốt, có thể lập tức đuổi tôi ra ngoài."

Có lẽ nhiệt độ trong phòng và bên ngoài chênh lệch quá lớn, tuyết đọng trên mi đã tan, rơi xuống khóe mắt đỏ ửng, trông rất đáng thương.

Tư thế đè xuống thấp nhất, James muốn mắng cũng không mắng được, ngược lại không biết nói gì cho phải. Đưa cho Khương Hựu một ly nước nóng, "Ok, cậu nói đi."

Thật ra Khương Hựu mong muốn là một cơ hội nói chuyện, hắn kể lại hết quá trình phát hiện bản sao chép cho đến khi hàng sản xuất rồi xử lý, không che giấu gì, bao gồm cả chuyện lần này đến đây, cũng là mỗi người suy nghĩ cẩn thận mới đưa ra quyết định lên đường.

Ví dụ như Triệu Lỗi không ngăn cản hành vi sao chép vì bị các công ty làm hàng nhái ô nhiễm tư tưởng; Hứa Đứa Thăng không dám đăng bài xin lỗi vì sợ bị Đông Huy xử phạt.

Mà hắn đến đây nói xin lỗi, là điều cơ bản nhất đối với designer, là sự tôn trọng và bảo vệ với bản gốc.

"Có lẽ anh không tin tôi là một designer." Hắn mở balo, lấy những bản thảo của mình ra, "Đây là những tác phẩm của tôi khi còn đi học, không được hoàn thiện, mong anh đừng chê."

Thấm nhuần trong nghề làm trang sức mười mấy năm, chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, James lật xem lại cảm thấy có hai bản thảo rất đẹp.

"Cho nên hôm nay tôi đến đây không phải để xin anh tha thứ, sao chép là một hành động không đáng để tha thứ. Tôi chỉ muốn anh biết căn nguyên và quá trình sự việc thôi. Dung túng và ngầm cho phép sao chép không phải Norns, chỉ là vài người bị lợi lộc làm mờ mắt. Chúng tôi đã xử lý, đuổi người sao chép, xử phạt cấp trên của hắn, trong một tiếng tung ra sản phẩm đã tháo xuống, số tiền bán được đã được phòng kế toán bỏ vào mục bồi thường --- Nếu như quý công ty không cần bồi thường, chúng tôi sẽ quyên góp cho từ thiện."

"Chúng tôi không phải không biết quý trọng, mất dê mới lo làm chuồng... Rồi, James, tôi chỉ muốn nói vậy thôi."

Khương Hựu đứng dậy, cúi eo đã không mấy linh hoạt lắm, sâu sắc nói, "Xin lỗi."

...

Cúi người chào xong, không chờ James trả lời, Khương Hựu đã ôm balo rời khỏi phòng làm việc.

Hắn đã làm hết tất cả mọi thứ có thể, còn lại phải xem vận may của Norns như thế nào. Chưa kể... đứng trong tuyết mấy ngày liền, hắn cũng sắp chịu không nổi, bây giờ cả người mất thăng bằng, đầu xoay vòng vòng.

Cố gắng cậy mạnh lái xe về nhà, Khương Hựu đá giày, mơ mơ màng màng đi vào phòng khách.

Trước mắt thoáng qua một bóng người, thoang thoảng mùi gỗ, hắn lập tức phản ứng là ai, một ngọn lửa tức giận xông lên, chỉ vào mặt đối phương muốn mắng, "Đàn ông chó như anh cũng dám vác mặt về nhà!"

1

Sau đó chợt nhớ ra mình đang đóng vai trà xanh, lời tới miệng liền cua gắt một cái, "Anh, anh về rồi hả, em còn tưởng anh kệ em rồi, không muốn cái nhà này nữa!"

Bùi Minh Tiêu: "?"

"Cô gái xinh đẹp ngồi hát karaoke với anh biết anh về cái nhà này chắc là không vui đó!"

Bùi Minh Tiêu: "??"

"Mới có ba ngày lễ không gặp, anh đã gầy đi rồi. Người đàn ông tốt như vậy, sao cô ta không biết quý trọng."

Bùi Minh Tiêu: "???"

Khương Hựu còn muốn nói gì nữa, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, có một bàn tay đặt lên trán hắn.

Lành lạnh, rất thoải mái. Hai mắt nhắm lại, chân đạp một cái, người ngã thẳng về trước.

...

"Brum --- brum ---"

Bên tai giống như có một con ruồi bay vo ve, Khương Hựu phiền não phất tay một cái.

"Brum --- brum---"

Không đúng, không phải con ruồi, là điện thoại đang rung. Ai mà phiền phức vậy, ngủ cũng không để chế độ im lặng, muốn chầu trời à... ủa!

Khương Hựu giật mình mở mắt, phản ứng kịp --- Là điện thoại của mình đang rung!

Trễ giờ làm rồi trời ơiiiiii!

Khương Hựu lập tức lăn xuống đất, thi triển tuyệt kỹ độc môn: Ba phút rửa mặt đại pháp. Tinh túy trong đại pháp này nằm ở làn da, không cần tốn thời gian chăm sóc, rất hợp với hắn.

Rửa mặt xong, hắn vừa mặc quần áo vừa chạy ra thang máy, chờ thang máy xuống lầu một thì cũng thay xong.

Tuyệt vời, hắn đắc ý cong khóe miệng.

Chân trước vừa bước ra thang máy, chân sau đã đứng hình tại chỗ.

"Tra... A, ca ca, cũng mười giờ rồi, anh không đi làm sao?"

Bùi Minh Tiêu ngẩng đầu, dời mắt khỏi cuốn tạp chí tài chính, "Không gấp."

"Oh, vậy anh nghỉ ngơi đi, em đi trước."

"Chờ đã." Bùi Minh Tiêu kêu một tiếng, "Không ăn sáng à?"

"Tới công ty rồi ăn."

"Có lái xe được không."

Khương Hựu cảm nhận bàn tay mềm nhũn của mình, "Em gọi xe."

"Không cần." Bùi Minh Tiêu để tờ tạp chí xuống, "Tôi đi bây giờ, chở cậu đi."

Má, Khương Hựu nổi hết da gà --- Cẩu đàn ông này sao tự nhiên hôm nay tốt bụng vậy?

Sẽ không tìm thấy tình yêu trong KTV, muốn giết người diệt khẩu để có thể tự do đưa mỹ nhân về nhà chứ?!

Nhưng mà chân ái của anh ta không phải là Khương Duy sắp về nước ư... Đây là sao, trong đầu Khương Hựu nảy ra rất nhiều suy nghĩ, trên đầu người bạn nhỏ có vô số dấu chấm hỏi.

"Brum --- brum ---"

Lúc này điện thoại rung lên cắt ngang dòng suy nghĩ. Không phải kiểu rung dài, mà là rung báo có tin nhắn.

Hắn đột nhiên nghĩ tới mình bị tiếng rung đánh thức, đoán chừng là mấy đứa nhà giàu hẹn cuối tuần đi chơi, phiền não mở màn hình lên ---

LàThiênThiênsao //@UndoOfficialWeibo: Tuyên bố về việc truy tố cựu nhà thiết kế Kevin của công ty trang sức Norns

LàThiênThiênsao trở thành người theo dõi của bạn

ĐỗCầuCầu //@KhôngGầy20kgSẽKhôngĐổiTên////@UndoOfficialWeibo: Tuyên bố về việc truy tố cựu nhà thiết kế Kevin của công ty trang sức Norns

LâmLâm trở thành người theo dõi của bạn

... jongwookislove.wordpress.com

Không liên quan đến đám bạn nhà giàu, thông báo là toàn bộ đến từ weibo có @ hắn và follow hắn. Trên màn hình đã đầy ắp thông báo, vẫn còn tiếp tục tăng lên.

Tuyên bố về việc truy tố cựu nhân viên của Norns là có ý gì? Undo không truy tố... Norns sao?

Đầu ngón tay Khương Hựu run rẩy, hắn bấm vào văn bản chính thức. Lúc này Bùi Minh Tiêu đã thay xong quần áo, đi lướt qua người hắn, cũng tinh mắt nhìn thấy văn bản tuyên bố này.

Trong bài tuyên bố ghi rõ sự khiển trách về hành động sao chép tác phẩm của cựu thiết kế công ty Norns; nghiêm túc phê bình về sơ hở trong cách quản lý của Norns; sản phẩm được đưa ra sau một tiếng mới tháo xuống, biểu hiện rõ sự bất mãn.

Cuối cùng, bài tuyên bố ghi rằng: Mặc dù hành động của cựu thiết kế là không thể chấp nhận, nhưng xét thấy Norns cũng là người bị hại, đã có hành động xử lý, không đáng để truy cứu trách nhiệm, quyên hết tiền bán sản phẩm cho từ thiện là được.

Mà @KhươngHựu chính là một trong những lãnh đạo của Norns, cấp trên của Undo có lời muốn gửi: Cám ơn trưởng phòng sales của Norns, nhà thiết kế trang sức @KhươngHựu tiên sinh đã cố gắng bảo vệ lợi ích cho Undo, bảo vệ tác phẩm gốc. Quét sạch sự loạn lạc của thị trường, bắt đầu từ bạn và tôi.

Ngón tay để trên màn hình không biết bao lâu, Khương Hựu dụi dụi mắt, nhấn nút share.

Nhìn thấy hành động của hắn, Bùi Minh Tiêu hỏi, "Khóc à?"

"Không có."

"Vậy dụi mắt làm gì."

"Mắc mớ gì tới anh!"

"Không muốn mắc mớ tới tôi..."

Bùi Minh Tiêu kéo dài giọng, "Vậy thì hôm qua cậu đừng nói mấy câu đó."

Khương Hựu: "?"

"Có cần tôi thuật lại cậu đã nói gì không."

Khương Hựu: "??"

"Anh, anh cuối cùng cũng về, em còn tưởng anh kệ em rồi, không muốn cái nhà này nữa~"

Khương Hựu: "???"

Aaaaa đồ con chó, lại bắt chước tôi, tôi đánh chết anh!!
Bình Luận (0)
Comment