Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Chương 85

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Phút giây đánh giá ngắn ngủi qua đi, Cao Nhiên thu tầm mắt về, xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, cậu không tự chủ được mà phân tích, đi đến một kết luận, đêm nay bạn học cũ gặp lại nhau không nằm trong dự liệu của Tưởng Tường.

Cao Nhiên nhớ trước đây Tào Thế Nguyên có nhắc về Tưởng Tường, nói cậu ta đang hỏi thăm về mình, còn nói cậu ta đang làm việc cho một người gọi là Long Ngũ, có thể còn tham gia vận chuyển ma túy nữa.

Đã cách đây nửa năm rồi.

Hồi trước Tưởng Tường muốn tìm Cao Nhiên, giờ lại tỏ vẻ không muốn gặp lại, là do cậu ta đã có mục tiêu mới, ấy chính là Vương Trường Hựu, tiểu thái tử của thành phố B.

Cao Nhiên không quá muốn dùng ánh mắt săm soi nhìn người đã từng ngồi cùng bàn, Tào Thế Nguyên từng nhắc nhở cậu rằng con người đều lớn lên, cảnh còn người mất, cậu cau mày, cảm thấy cuộc gặp gỡ đêm nay đem lại cho cậu một dự cảm không tốt.

Mấy tháng trước trong nhà trời long đất lở, cuộc sống vất vả lắm mới bình thản trở lại được, cái giá phải trả quá đắt, Cao Nhiên không hy vọng có ai, hoặc chuyện gì thay đổi hiện tại hết.

Có lẽ mình cả nghĩ quá rồi, Cao Nhiên tự nhủ.

Dù sao trước mắt sự chú ý của Tưởng Tường chỉ vây quanh Vương Trường Hựu, không ở chỗ cậu.

Gần đó có một quán cà phê, Vương Trường Hựu đề nghị vào uống, không đợi Cao Nhiên đáp lại đã kéo cậu vào rồi.

Cao Nhiên cao lên cả khúc, Tưởng Tường thì chẳng lớn lên bao nhiêu, vẫn gầy gò thấp bé, mặt nhỏ, cằm nhọn, ngồi cạnh Vương Trường Hựu khổ người to, bắp thịt thô lớn trông càng có vẻ nhỏ bé.

Chơi game, xem phim, chơi bóng, bàn về con gái, cười sảng khoái không hề kiêng dè, vì một chuyện nhỏ như con kiến mà muốn chết muốn sống, tất cả đều là những chuyện xa lắc xa lơ rồi.

Cao Nhiên đánh hơi được ít thứ khá vi diệu, vừa quen thuộc lại vừa khác lạ, cậu hơi tròn mắt, chẳng phải Tưởng Tường thích con gái sao?

Thừa dịp Tưởng Tường đi vệ sinh, Cao Nhiên hỏi thẳng người bạn của mình, “Mày với cậu ta là một đôi à?”

Vương Trường Hựu trả lời còn thẳng thắn hơn, “Bạn giường.”

Cao Nhiên cân nhắc từ đó, “Không phải người yêu à?”

Vương Trường Hựu bưng cốc cà phê lên mân mê, tùy ý ngửa người ra sau, ngón trỏ gõ lên thành cốc, “Không phải.”

Cao Nhiên bóp trán, “Hồi trước cậu ta thích con gái.”

“Tao hồi trước cũng thế mà.” Vương Trường Hựu cười rất đơn thuần, “Hồi mầm non với tiểu học.”

Cao Nhiên cạn lời.

“Hồi đó tao rất thích kéo tóc con gái, kéo lần nào khóc lần ấy, tao còn thích xem mấy đứa con gái mặc váy nhảy tung tăng trên hành lang, cảm thấy đều là thiên thần nhỏ.” Mặt Vương Trường Hựu đầy hoài niệm, “Những năm tháng ngu si đã kết thúc mất rồi.”

Cao Nhiên nói, “Chưa đâu.”

“…” Vương Trường Hựu đột nhiên giơ tay kéo cổ áo Cao Nhiên.

Cao Nhiên lấy tay chặn, Vương Trường Hựu kìm lại cổ tay cậu, vận dụng bắp thịt sau lớp áo, sức lực chiếm cơ trên, cuối cùng cũng thực hiện được.

Tầm mắt Vương Trường Hựu nhìn lướt vào trong cổ áo Cao Nhiên, tay kéo ra nhìn kĩ hơn một chút, “Ai làm? Người kia à?”

Cao Nhiên hất tay Vương Trường Hựu ra sửa lại cổ áo, thoáng thấy Tưởng Tường đang đứng cách đó không xa nhìn sang phía này, cảm thấy ánh mắt cậu ta rất lạnh, cậu rất hiểu, nhưng cũng thấy rất đỗi xa lạ, “Sao lại tìm đến Tưởng Tường?”

Vương Trường Hựu nói đơn giản, “Da đẹp, vừa trắng vừa mịn, biết khóc.”

Cao Nhiên ngạc nhiên, “Tưởng Tường sẽ khóc à?”

Tưởng Tường trong trí nhớ của cậu lúc nào cũng vui đùa, chỉ khóc hai lần, một lần là giả vờ, một lần là khóc thật, đoạn hồi ức đó chẳng hề trong trẻo chút nào, lộ ra lòng người và hiện thực.

Vương Trường Hựu cười đầy ẩn ý, “Người bạn học cũ của mày chẳng đơn giản đâu.”

Cao Nhiên biết là Tưởng Tường chủ động tiếp cận, cậu cúi đầu uống cà phê, trầm tư.

“Mỗi một người tiếp cận tao đều có mục đích,” Vương Trường Hựu tỉnh rụi đếm đầu ngón tay, “Vì tiền, vì danh, vì sắc, vì hai lạng thịt trên người tao, vì vẻ ngoài của tao, chỉ có năm lý do này thôi.”

Cao Nhiên thuận miệng hỏi, “Thế Tưởng Tường là vì cái gì?”

Vương Trường Hựu phát hiện bóng dáng Tưởng Tường, cậu ta ngẩng đầu cười với người kia, ánh mắt đong đưa nhu tình, nhưng lại toát ra vài phần hờ hững, “Bất kể là gì đi nữa, cũng chỉ là theo nhu cầu mỗi bên thôi.”

Cao Nhiên nghe mà đau đầu.

Vương Trường Hựu khoác tay lên vai cậu, dùng âm lượng của có cậu mới có thể nghe được nói, “Năm đó nếu tao quyết tâm chịch mày trong nhà tắm, chưa biết chừng dưới sự kiểm soát chặt chẽ của mày tao còn có thể hoàn lương được, giờ thì, không có khả năng.”

Giọng điệu đầy tùy tiện lẫn tùy ý.

“Chịch tao?” Cao Nhiên cúi đầu nhìn điện thoại, rồi lại ngẩng lên nói với Vương Trường Hựu, “Nếu không phải tao nương tay, cỏ trước mộ mày đã cao bằng đầu người rồi.”

Vương Trường Hựu cũng không khó chịu, “Vâng vâng vâng, mày giỏi, cái gì cũng đứng thứ nhất, vì đàn ông mà đắp cả mạng mình vào, chẳng ai đấu lại được mày hết.”

Cao Nhiên đứng dậy, “Tao đi đây, lúc khác lại gặp.”

Vương Trường Hựu tóm người lại đòi phương thức liên lạc, “Vội vàng cái gì, bận đi hẹn hò à?”

Cao Nhiên nói đúng, vừa tránh ra, vừa định có lòng nhắc nhở đôi câu, song lại nghĩ, Trường Hựu tốt xấu gì cũng học trường cảnh sát bốn năm, kiến thức căn bản đều nắm được, thân thủ cũng tốt, thế lực trong nhà còn khổng lồ, không đến nỗi bị Tưởng Tường lợi dụng đến mức còn mỗi cái quần cộc đâu.

Cho nên bèn chẳng nói nữa.

Tào Thế Nguyên nói với cậu, nếu phát hiện chứng cứ Tưởng Tường vận chuyển ma túy thì đừng đánh cỏ động rắn, giờ mới chỉ vừa gặp mặt, chưa biết có phát triển hay biến số gì không, vẫn nên lấy bất biến đối phó vạn biến thì hơn.

Tưởng Tường lại gần, “Cậu hai, Cao Nhiên đâu? Đi rồi sao?”

Vương Trường Hựu a một tiếng, “Giả mù sa mưa cái gì, cậu ấy đi rồi, không phải đúng ý cậu sao?”

Mặt Tưởng Tường nhất thời trắng bệch.

Vương Trường Hựu chống cằm, “Chưa từng nghe cậu hồi cấp ba học cùng lớp với Cao Nhiên, còn từng ngồi cùng bàn nữa chứ.”

“Em cũng không biết cậu hai với cậu ấy là bạn đại học mà.” Tưởng Tường ngồi lại trên ghế, “Trái đất nhỏ thật đấy.”

Vương Trường Hựu tò mò hỏi, “Kể chút nghe xem nào.”

“Thực ra cũng không có gì nhiều để kể.” Tưởng Tường nói bâng quơ, tựa như đang nhắc đến một câu chuyện rất đỗi xa xưa, một chuyện chẳng hề liên quan đến mình, “Hồi cấp ba không cố định bạn cùng bàn, lần nào thi xong cũng đổi chỗ hết, em với Cao Nhiên ngồi cùng nhau chẳng bao lâu thì nhà có chuyện, sau đó không đi học nữa.”

Vương Trường Hựu không hỏi nhà Tưởng Tường đã xảy ra chuyện gì, không có hứng thú.

Tưởng Tường biết cậu ta muốn nghe về chuyện gì, liền nói, “Cao Nhiên thích vận động, giỏi bóng bàn với bóng rổ, trong trường không ít nữ sinh thảo luận về cậu ấy, viết thư tặng quà, nam sinh cũng thích chơi với cậu ấy, cậu ấy rất được lòng mọi người.”

“Vừa nãy trước khi đi Cao Nhiên cũng không đánh tiếng với em nữa, chẳng để lại phương thức liên lạc, cũng từng là bạn học cũ mà, chẳng biết còn cơ hội nào nữa không… Có phải cậu ấy đang làm ở cục thành phố không?”

Vương Trường Hựu không phản ứng, tính cậu ta trước giờ đều khó đoán, không biết đang nghĩ gì.

Tưởng Tường nhấp từng ngụm cà phê, nhìn thấy cổ tay áo thò ra một đoạn chỉ, trông vừa rẻ tiền vừa khốn khổ, cậu ta lén lút cho xuống gầm bàn giật ra, ngón tay bị sợi chỉ hằn lên một vệt sâu.

“Tôi vừa cân nhắc điều cậu nói, phát hiện ra khá là chí lý.”

Vương Trường Hựu nheo mắt, “Đúng là cậu ta rất được lòng mọi người, không thì đã chẳng phải là người anh em thân thiết nhất của tôi hồi đại học.”

Trong câu này có hàm ý nhắc nhở.

Tưởng Tường ném sợi chỉ mới bứt ra được xuống đất, dùng chân nghiến lên, “Cậu hai, Cao Nhiên không giống chúng ta, đồng tính trong thế giới của cậu ấy chỉ có hai loại thôi, anh em, người lạ.”

Vương Trường Hựu cười không nói.

Tưởng Tường hỏi cậu ta có phương thức liên lạc của Cao Nhiên không, cậu ta đáp không có.

Cao Nhiên gặp Phong Bắc, rồi kể chuyện tình cờ gặp Vương Trường Hựu và Tưởng Tường ra, giờ cái gì cậu cũng nói cho Phong Bắc hết, không muốn lại phải trải nghiệm cảm giác khổ sở khi cất giấu bí mật trong lòng nữa.

Phong Bắc gắp thịt dê cho cậu, “Mai anh bảo mấy anh em bên đồn để ý một chút.”

Cao Nhiên ăn rong biển ầm ầm, mùi cay nồng xộc vào cổ họng, “Đậu, thịt dê không ngon, vị đậm quá.”

Phong Bắc liếc mắt nhìn cái mặt đỏ bừng vì nóng của cậu, “Thôi đi, dê đã bị băm thành tám mảnh vứt vào nồi nấu rồi, ăn thịt của nó, còn chê thịt nó không ngon.”

Mặt Cao Nhiên đầy buồn nôn, “Nói như anh, em càng thấy không ngon miệng.”

Phong Bắc nói, “Thế thì tốt, để anh ăn hết cho.”

“Nghĩ hay lắm.”

Cao Nhiên lấy đũa khuấy nồi, “Thằng nhóc Cao Hưng kia thích ăn lẩu lắm, lại chẳng muốn đi ăn với người khác, sợ bẩn, tự mình đi ăn thì thấy nhạt nhẽo, lần nào cũng kéo em theo, ra rả bên tai em bắt em phải dùng đũa chung dùng đũa chung, em dùng không quen, lúc nào cũng quên, cuối cùng nó tự sa ngã, cũng giống em vung đũa mình lên ăn uống thỏa thuê.”

“Lẩu thì phải ăn thoải mái, vậy mới ngon, anh nói đúng không?”

Cậu ngước mắt, thấy mặt người đàn ông dài ngoằng như ống bơm, không khỏi bật cười, “Anh lại ghen với Cao Hưng đó hả?”

Phong Bắc vẫn đang ăn, “Em của em, Giả Soái, Tào Thế Nguyên, còn cả bạn bè của em nữa, ai cũng tiếp xúc với em lâu hơn anh nhiều.”

Cao Nhiên làm ra vẻ mới vừa sực tỉnh, “Đúng rồi, chúng ta quen nhau mới được nửa năm đã chia tay, cách hẳn năm năm không hề liên lạc, lúc gặp lại anh trốn em, em ép anh, thuyết phục chưa được mấy ngày, trong nhà lại rối loạn, em hôn mê một khoảng thời gian, tính toán tỉ mỉ ra, thời gian chúng ta tiếp xúc rất ngắn, trước tình yêu còn không đủ nhìn nữa, sao em lại cứ khăng khăng một mực với anh thế nhỉ?”

Phong Bắc nghiễm nhiên nói, “Còn không phải là do chúng ta tốt.”

Cao Nhiên nhớ đến lần đầu tiên gặp người đàn ông này có một cảm giác quen thuộc xông lên, dường như đã từng quen biết, lẽ nào chính là nối lại nhân duyên kiếp trước như trong sách viết ư?

Phong Bắc nhìn chằm chằm thanh niên, “Anh không tốt sao?”

Cao Nhiên không đáp chỉ nói, “Mạng của anh là của quốc gia, em ghen với quốc gia.”

Phong Bắc cảm thấy cậu như vậy đẹp vô cùng, giọng bất giác khàn đi, “Ở trên giường, mạng anh là của em.”

Cao Nhiên không hài lòng bĩu môi, “Thế mới chiếm được có mấy phần trong hai tư tiếng thôi.”

Hầu kết Phong Bắc rung lên, “Nhiên Nhiên, vào toilet với anh được không?”

Cao Nhiên nói, “Không.”

Chân Phong Bắc cọ cậu dưới gầm bàn, “Đi nào, anh muốn hôn em, còn muốn ôm em nữa.”

Cao Nhiên đặt đũa xuống lau miệng, đứng dậy rời khỏi bàn, Phong Bắc nối bước theo sau, hai người lén la lén lút, hồi hộp y như họp băng đảng ngầm vậy.

Lúc về lại bàn, miệng Cao Nhiên hơi sưng lên, Phong Bắc kéo cổ áo len che đi dấu răng của cậu.

Phong Bắc gắp thịt dê vào bát Cao Nhiên, “Năm đó anh đã nói với em rồi, cô chú của Tưởng Tường mở xưởng chế ma túy, không biết đã hại bao nhiêu người và gia đình rồi, vi phạm pháp luật một cách nghiêm trọng, tội quá lớn, không có em thò một chân vào cũng sẽ bị phát hiện thôi, Tào Thế Nguyên không phải người ăn chay, đã sớm để mắt đến rồi, em không cần phải áy náy.”

“Mặt khác, cái thứ đồ chơi như ma túy này hại người hại mình, nếu như thông tin Tào Thế Nguyên cung cấp là chính xác, Tưởng Tường thật sự đi cùng đường với nhà cô chú cậu ta, thì đời này coi như xong, em phải chuẩn bị tâm lý.”

Cao Nhiên ăn thịt dê, “Vâng.”

Mấy ngày sau, Vương Trường Hựu gọi Cao Nhiên ra, không có mặt Tưởng Tường.

Cao Nhiên hỏi, “Sao không dẫn cậu ta đến?”

“Tao không gọi cho nó, nó sẽ không xuất hiện.” Vương Trường Hựu cầm bật lửa Cao Nhiên đưa qua châm thuốc, “Bạn giường mà thôi, chẳng qua là cung cấp một lối để xả stress thôi mà.”

Cao Nhiên nuốt mây nhả khói với cậu ta, “Ngộ tính của mày cao quá, người thường với không tới.”

Vương Trường Hựu không đợi Cao Nhiên hỏi đã khai, “Tao không biết Tưởng Tường làm gì, có hỏi cũng nói dối, muốn tra thì sẽ tra được, nhưng nó chỉ là bạn giường mà thôi, không cần tao phải tốn sức đến thế.”

“…”

Cao Nhiên qua lời kể của Vương Trường Hựu mới biết giờ cậu ta không làm nghề này, mà mở công ty tự làm ông chủ, làm trong ngành giải trí, nhà lại trộn trong xã hội đen, có bối cảnh, không ai dám có ý đồ gì.

Vương Trường Hựu nhại theo giọng điệu của bố cậu ta, “Tao cho mày bốn năm để thực hiện cái lý tưởng chó má gì đó, coi như là đã không làm thất vọng mẹ mày rồi, đừng có con mẹ nó ngỗ nghịch với tao nữa, nếu không tao sai người đưa bài vị mẹ mày khỏi chùa Trường Ân, đời này mày đừng hòng nhìn thấy nữa.”

Cao Nhiên nghe mà mí mắt giật giật, “Tao cứ nghĩ bên ba mày sẽ không có vấn đề gì, ai ngờ lại vẫn có chút thay đổi.”

“Có mỗi tý tẹo bản lĩnh thế thôi.” Vương Trường Hựu cười châm biếm, “Tao vào trường cảnh sát đã là giới hạn của ổng rồi, ổng không cho tao đi làm cảnh sát là sợ ngày nào đó mình bị điều tra, người thẩm vấn lại chính là con của ổng.”

Cao Nhiên thở dài.

Vương Trường Hựu nhả một vòng khói, “Tốt nghiệp trường cảnh sát xong cũng nhiều người không đi làm cảnh sát lắm, bảo vệ, thư ký, trợ lý luật sư, cố vấn pháp luật, gì cũng có, nhiều lựa chọn mà.”

Cao Nhiên gật đầu, trong đám bạn học quá nửa đều đổi nghề, chỉ có số ít tiếp tục kiên trì, nguyên nhân thì vô vàn lắm, người sống trên đời luôn sẽ có những chuyện như vậy, tránh không được, dứt không xong.

“Ba mày không cho mày làm cảnh sát, nên mày đối nghịch với ổng à?”

Vương Trường Hựu biết Cao Nhiên đang chỉ cuộc sống riêng tư của cậu ta, cậu ta cân nhắc, “Nguyên văn của ông già là, chỉ cần tao không làm cảnh sát, làm thế nào cũng được, lá bài tẩy này đánh ra, dù thế nào tao cũng phải dùng.”

Trong giọng nói có oán khí, Cao Nhiên nghe ra được.

Vương Trường Hựu chợt nói, “Cuối năm nay tao đính hôn.”

Cao Nhiên sửng sốt.

“Trong nhà giới thiệu, thông gia.” Vương Trường Hựu gảy tàn thuốc, “Tao nói với cô gái kia tao là gay, mày đoán cô ta bảo sao?”

Cao Nhiên lắc đầu, không biết, cậu chưa từng trải qua chuyện đó.

“Cô ta bảo không sao.” Vương Trường Hựu cười ha hả, “Không sao, nghe đi, vĩ đại quá nhỉ, chỉ vì một điểm này thôi, tao liền quyết định cô ta là con dâu nhà họ Vương, biết vì sao không? Vì cô ta cùng loại người với mẹ tao.”

Cậu ta nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của Cao Nhiên, “Có lần tao nói với mẹ tao, ông già nuôi bồ nhí, còn nhỏ hơn cả tao nữa, lúc đó bả không nói gì hết, trên mặt viết ba từ không sao cả này, thần kỳ thật đấy.”

Vương Trường Hựu cười ra nước mắt, chẳng biết có điều gì đáng cười đến thế.

Cao Nhiên nhấc chai rượu trước mặt Vương Trường Hựu, “Hôn nhân không phải trò đùa.”

Vương Trường Hựu cầm lại chai rượu tự rót cho mình một ly đầy, “Cuộc đời đều là diễn, bao gồm cả hôn nhân trong miệng mày nữa.”

Cao Nhiên không ủng hộ.

Vương Trường Hựu uống hết ly rượu kia thì nói phải đi, cậu ta để lại cho Cao Nhiên một số điện thoại khác, nói phải ra nước ngoài một chuyến, nếu có việc cần thì gọi số đó.

Cao Nhiên hỏi, “Trong nhà có việc à?”

Vương Trường Hựu nhe hàm răng trắng bóng, “Mày dùng thân phận cảnh sát để hỏi, hay là?”

Cao Nhiên lườm, “Bạn bè.”

“Có ra việc gì cũng đều chẳng liên quan gì đến tao cả, sức khỏe ông già vẫn tốt, còn có thể sống được nhiều năm, ổng đối phó được.” Vương Trường Hựu vỗ vỗ vai Cao Nhiên, “Sẽ liên lạc lại.”

Cao Nhiên gọi người lại, “Trường Hựu, mày đừng đụng vào thứ đó.”

Vương Trường Hựu tạm dừng, cậu ta xoay ngược lại, thẳng đến cạnh Cao Nhiên, nghiêng mặt thờ ơ nói, “Tao quên không nói cho mày nghe mẹ tao chết như thế nào nhỉ, bả hút thuốc phiện, có lần quá liều, chết mất tiêu.”

Cao Nhiên sững tại chỗ, cánh tay nổi một lớp da gà.

“Cho nên thứ duy nhất mà cả đời này tao chắc chắn sẽ không sờ vào chính là ma túy.” Vương Trường Hựu dứt lời cũng phất tay một cái, động tác thì hào sảng, bóng lưng lại cô độc biết bao.

Cao Nhiên bảo Phong Bắc hỏi Thạch Kiều ở thành phố A, biết Tào Thế Nguyên đi công tác, nhiệm vụ tương đối khó giải quyết, trong thời gian ngắn khó mà tiến triển được.

Cậu không liên lạc được Tào Thế Nguyên, chẳng thể nào nói về chuyện của Tưởng Tường, chỉ có thể bàn với Phong Bắc một phen, bắt đầu ra tay điều tra Tưởng Tường, điều tra một cách hết sức bí mật, phát hiện Tưởng Tường thường tham gia một câu lạc bộ tư nhân nhỏ ở thành phố H.

Nhưng mà Cao Nhiên không lộ mặt, Phong Bắc đánh tiếng với đồn địa phương, công an đến tận nơi điều tra, bắt được đám trai gái trẻ tuổi mặc quần áo sặc sỡ, kiểm tra nước tiểu, ai cũng dùng ma túy đá.

Không lâu sau khi niêm phong câu lạc bộ, Cao Nhiên gọi điện thoại cho Vương Trường Hựu hỏi về Tưởng Tường, nghe cậu ta bảo người trên giường đã thay được hai đợt rồi, cơ mặt giần giật, “Có phải quần áo đâu, mày thay chăm chỉ như vậy làm chi?”

“Mới mẻ, kích thích, với cả…” Vương Trường Hựu cười, “Sẽ không quen thuộc ai hết, mày biết mà, cái thứ như thói quen không phải là thứ sức người có thể đối phó được, phải dự phòng từ sớm.”

Cao Nhiên hết cách phản bác.

Vương Trường Hựu cũng không biết tung tích của Tưởng Tường.

Người trong cục đều biết Cao Nhiên ở chung với Phong Bắc.

Việc này vẫn phải nhờ Triệu Tứ Hải giúp một phen, thay vì nói dối, giấu diếm cho qua, chẳng bằng chủ động nói toạc, thẳng thắn, mọi người sẽ không cảm thấy có vấn đề gì.

Có hôm tan tầm, Triệu Tứ Hải nói chuyện với Cao Nhiên trước mặt mấy người trong đội, “Tiểu Cao, giá thuê nhà của em tăng lên cao như thế, chẳng có lời đâu, thà rằng đến chỗ đội trưởng Phong thuê luôn một phòng, đều là anh em trong đội, đội trưởng Phong nhất định sẽ lấy rẻ cho em.”

Thế là xong chuyện.

Từ đó về sau, Cao Nhiên có thể trắng trợn cùng đi làm với Phong Bắc.

Một tối nọ, Cao Nhiên đến nhà trọ lấy quần áo mùa đông.

Cao Hưng ngủ y như lợn chết, trong ngực còn đang ôm con hổ bông cũ xì.

Cao Nhiên nhặt tấm chăn trên nền nhà đắp lên người Cao Hưng, cậu khom lưng nhìn, “Gầy rồi, ăn nhiều thịt với rau vào, bớt ăn đồ ăn vặt đi.”

Cửa phòng đóng lại, Cao Hưng mở mắt ra, cậu lắng tai nghe tiếng bước chân bên ngoài, tiếng mở cửa đóng cửa, vẫn không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, Cao Hưng mới phát hiện mình ôm hổ bông, nhớ lại Cao Nhiên từng bước vào, chắc chắn đã thấy rồi, mặt cậu thoắt cái thoạt xanh thoạt đỏ, một lúc sau ném hổ bông ra ngoài.

Hổ bông nằm trên đất, nom đáng thương vô cùng, y như chủ của nó vậy.

Cao Hưng nhìn chằm chằm trần nhà, không lâu sau lại nhảy xuống giường đi tới đi lui trong phòng khách, phòng bếp, ban công, nhận ra một sự thật rất đỗi thương đau, Cao Nhiên vừa tới, nhà bỗng chốc không còn quạnh quẽ như vậy nữa.

Thôi vậy, Cao Hưng sụp vai ngồi trên ghế sô-pha, lẩm bẩm, “Thôi vậy…”

Đó là tình cảm của Cao Nhiên, cậu có ủng hộ hay không cũng có tác dụng gì đâu, chỉ cần vẫn là anh của cậu, không từ bỏ cậu là được rồi.

Sở dĩ Cao Hưng biết đến sự thật xong lại vẫn xoắt xuýt như vậy, chính là sợ Cao Nhiên giống như mấy cô gái rơi vào bể tình, cả ngày chỉ biết xoay mòng mòng quanh một người đàn ông, trí thông minh tụt xuống thẳng tắp, lơ là những người xung quanh, không cần cậu nữa mà thôi.

Đêm mùa đông, gió lạnh gào thét, thổi đến mức khiến người ta ong ong cả đầu.

Cao Nhiên xuống xe bước vào trong chung cư, bước chân bỗng khựng lại, cậu không quay đầu, mà gọi điện thoại cho Phong Bắc, mới vừa thông lại tắt đi, đổi thành gửi tin nhắn: Anh đừng xuống đón em, em tự về.

Phong Bắc không yên tâm, cầm áo khoác ra ngoài, lúc đến cửa thì dừng lại, bực bội châm thuốc dựa vào vách tường hút.

Cao Nhiên biết Phong Bắc có thể kiềm chế được bản thân, sẽ không có chuyện nhận được tin nhắn của cậu vẫn còn nằng nặc xuống nhà, có người theo dõi, trong lòng cậu cũng có đối tượng nghi ngờ, chỉ là không tìm ra động cơ mà thôi.

Tối đó, Phong Bắc xem lại camera của chung cư, không phát hiện ra manh mối gì.

Về sau Cao Nhiên và Phong Bắc đều chú ý đến hành vi ngôn từ, ở ngoài chỉ là cấp trên cấp dưới bình thường.

Trước tết Cao Nhiên nhận được một cuộc điện thoại, số lạ, cậu lập tức đoán được thân phận của người đó, “Tưởng Tường?”

Đầu bên kia không đáp.

Qua tiếng hít thở bên kia truyền đến Cao Nhiên có thể đoán được tâm trạng của người đó, ấy là bất ngờ khi chưa mở miệng đã bị nhận ra, hơi ngạc nhiên, càng thiên về nghi ngờ và phỏng đoán hơn.

Giọng Tưởng Tường vang lên, “Đúng, là tao.”

Cao Nhiên cầm giấy viết xuống một hàng chữ, bảo đồng nghiệp bên cạnh lập tức lần theo vị trí của điện thoại, giọng nói của cậu không có bất cứ khác lạ nào, “Có việc gì không?”

Thông qua mấy chữ Tưởng Tường vừa mới nói trong điện thoại, Cao Nhiên phán đoán hơi thở của cậu ta rất yếu, không đều, trên người bị thương, là ngoại thương, hơn nữa còn là vết thương mới.

Tưởng Tường cười nói, “Cao Nhiên, hóa ra mày đi theo tao là chỉ vì có việc nhỉ, không hổ là bạn học cũ.”

Con ngươi Cao Nhiên rụt lại, cau chặt mày, bị lộ lúc nào vậy? Giọng cậu vẫn thoải mái, “Ý mày là gì?”

“Đừng phí lời,” Tưởng Tường thiếu kiên nhẫn, “Đi ra ôn chuyện, lần trước còn chưa tâm sự đủ đâu.”

Cậu ta nói thêm, “Một mình mày đến, nếu như có thêm người, ngày mai toàn bộ thành phố A sẽ biết, đội trưởng Phong nổi tiếng của cục thành phố là một tên đồng tính, yêu chính đội viên của mình, một sinh viên xuất sắc vừa tốt nghiệp năm nay.”

Huyệt thái dương của Cao Nhiên bắt đầu đau, cậu bình tĩnh mở miệng, “Địa chỉ.”
Bình Luận (0)
Comment