Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Chương 77

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Cao Nhiên nói xong câu đó, chỉ đợi được một chuỗi tút tút đáp lại, điện thoại bị cúp mất rồi.

Cậu nhìn băng gạc trên thái dương người đàn ông lại thấm máu, tất cả cảm xúc đều chuyển thành đau lòng, biết vừa nãy lúc mình giật di động bị người đàn ông cản lại, trong quá trình hai người giằng co không cẩn thận đụng phải chỗ đó, “Anh Tiểu Bắc.”

Phong Bắc cầm lại điện thoại, mặt tái nhợt, chẳng nói chẳng rằng xoay người đi vào màn mưa.

Cao Nhiên tựa như trở lại năm năm trước khi còn là một thiếu niên, cậu quýnh lên, hoảng hốt chạy lại ôm lấy người kia từ phía sau, dùng sức rất mạnh.

Phong Bắc bị đẩy mạnh ngả về phía trước, anh quát khẽ, “Em điên à?”

Cao Nhiên siết chặt cánh tay, ghé sát mặt lên lưng người đàn ông, “Tiên sư nó, anh dám thử bỏ em lại lần nữa xem!”

Động tác giãy thoát của Phong Bắc khựng lại, “Khóc cái gì?”

“Không khóc.” Cao Nhiên cọ mũi lên áo người đàn ông, “Em không khóc.”

Phong Bắc dở khóc dở cười, “Còn cãi bướng.”

Anh bung ô, ngăn trở ánh mắt kì quái của người trên đường, “Ra đằng trước đi.”

Cao Nhiên chần chừ, hiển nhiên chuyện năm năm trước không từ mà biệt đã để lại bóng tối trong lòng cậu, cậu sợ, “Anh sẽ không thừa dịp em buông tay mà chạy đi chứ?”

Phong Bắc miệng trêu nhưng mắt thì đỏ hoe, “Đúng thế, bị em đoán trúng mất rồi, em vừa buông lỏng ra, anh sẽ chạy ngay.”

Cao Nhiên từ đằng sau người đàn ông vòng ra đằng trước, mắt cậu đen láy, trên mặt không có lấy chút nét cười nào, “Nếu anh chạy, chờ đến khi em tìm được anh rồi, em sẽ đánh gãy hai chân anh nhốt anh lại.”

Phong Bắc giơ tay hất tóc mái ướt mem của thanh niên ra, búng trán cậu một cái, “Đồ vị thành niên 23 tuổi.”

Cao Nhiên bĩu môi.

“Đứng yên nào.” Phong Bắc đè thanh niên cứ chui vào lồng ngực anh lại, “Lá gan không nhỏ nhỉ, nhốt anh lại à? Người trẻ tuổi, em can đảm thật đấy.”

Cao Nhiên thăm dò, “Anh Tiểu Bắc, anh không giận em chứ?”

Phong Bắc hỏi ngược lại, “Anh cần phải giận em sao?”

Cao Nhiên nắm chặt lấy bàn tay đang giương ô của anh, che ô về phía đỉnh đầu anh, nói đầy nghiêm túc, “Chỉ cần anh đừng bỏ em lại nữa, dù bất cứ điều gì xảy ra, em cũng sẽ cùng anh đối mặt, em là đang nghiêm túc hoạch định tương lai của chúng ta.”

Phong Bắc lại hướng ô về phía thanh niên.

Mặt Cao Nhiên thấy sao mà nong nóng, “Anh không phản ứng chút nào à?”

Phong Bắc, “Ồ.”

“…” Xấu hổ ghê.

Cao Nhiên biết đến nỗi lo của Phong Bắc, cậu cũng biết người khó chịu mấy năm nay không chỉ có mình, còn có cả ba cậu và Phong Bắc, nhưng giờ đến bước đường này rồi, nhìn từ ngoài vào, chém một đao xuống, còn tốt hơn là lấy kim chốc chốc lại đâm vào nhiều.

Đời người vốn có rất nhiều con đường để đi.

Cao Nhiên biết ba cậu hi vọng cậu đi con đường nào, không cần giàu sang gì cho cam, chỉ cần làm người thành thật kiên định, thuận lợi thành gia lập nghiệp.

Điều trước cậu làm được, điều sau cậu cũng làm được, chỉ là không phải loại mà ba cậu muốn.

Nếu như Cao Nhiên không quen Phong Bắc, không thích anh, không yêu đến mức không thể nào thay thế được, cậu sẽ đi học một trường đại học chính quy bình thường, học một ngành bình thường, sau khi tốt nghiệp có một công việc bình thường.

Cao Nhiên sẽ giống như tất thảy những người đi làm khác, chém gió với đồng nghiệp cùng đơn vị, đối phó với ông chủ, tan tầm thì hẹn bạn bè đi uống một chén, về căn nhà thuê ôm máy tính một hồi, tắm giặt xong lên giường lướt điện thoại đến khi mắt díp lại, ngày này qua tháng nọ.

Đến một tuổi nào đó, Cao Nhiên bị người nhà giục kết hôn, có người yêu thì dắt về nhà, không có người yêu thì tận dụng các cô các bà dẫn mối xem mắt, tìm một cô gái mọi mặt đều không có vấn đề gì kết hôn sinh con, bình thản một đời.

Nhưng mà không có nếu như, giả thiết này không có ý nghĩa.

Lại như nghỉ hè năm ấy, nếu Cao Nhiên không ra sông mò tép, cũng sẽ không chết chìm, sẽ không xuất hiện tại thế giới này, tất cả những chuyện sau đó đều không xảy ra.

Giả thiết như vậy cậu có thể nói đến tận hơn một trăm cái, thậm chí còn không giống nhau, nhưng bất kể là loại nào đi nữa, vẻn vẹn chỉ là phí nước bọt.

Cao Nhiên thu lại tâm tư, “Anh Tiểu Bắc, chờ ba em đi công tác về, em sẽ nói chuyện tử tế với ba, ba không tha thứ cho em, đánh em, mắng em, em đều chuẩn bị tâm lý hết rồi, anh đừng rời bỏ em, khó khăn gì em cũng không sợ.”

Phong Bắc lấy tay che mắt thanh niên lại.

Môi Cao Nhiên bỗng chạm đến gì đó mềm mại quá đỗi, cậu lập tức trở lại năm năm trước, về lại gian phòng làm việc kia, cái gì cũng không đổi, người vẫn là người ấy.

Phong Bắc vào đại bệnh viện gần đó xử lý lại vết thương, rồi dẫn theo Dương Chí, làm công tác tư tưởng cho anh, Cao Nhiên đi đến xưởng.

Diện tích của xưởng rất lớn, đằng sau có đến mấy tòa nhà, cậu của Cao Nhiên thỉnh thoảng vẫn ở bên này, cái gì cũng có, còn trang trí rất xa hoa.

Trên đường đi Cao Nhiên mua hoa quả và hai bộ mô hình đồ chơi, ngẫm lại liền đi siêu thị nhỏ mua bao lì xì, ra cây ATM rút tiền bỏ vào, mấy chữ đạo lý đối nhân xử thế không ai thoát khỏi được.

Nếu là trước đây, cậu có thể không quan tâm, nhưng giờ cậu đã tốt nghiệp, lớn rồi, không thể không làm.

Lưu Tú kéo con trai sang phòng bên cạnh.

Cao Nhiên thấy mẹ cậu lấy túi ra, liền xòe bao lì xì, “Con chuẩn bị rồi.”

Lưu Tú mở ra nhìn số tiền bên trong, cô rút bốn tờ ra, “Con còn chưa kết hôn, mừng sáu trăm được rồi.”

Cao Nhiên nói được, cậu cũng không hứng thú với mấy cái chú ý khi mừng tiền, “Mẹ, nếu không phải con gặp Tào Thế Nguyên, còn chẳng biết là mẹ với bà về.”

“Mẹ sợ ảnh hưởng đến công việc của con.” Lưu Tú lấy ngón tay nhấp nước bọt quệt lên miệng bao lì xì, “Con về huyện làm gì thế?”

Cao Nhiên nói chuyện Lữ Diệp và Vương Bác.

Động tác ấn bao lì xì của Lưu Tú khựng lại, cảm xúc cô trở nên rất kích động, “Mẹ đã nói với con thế nào, làm cảnh sát nguy hiểm lắm, con xem đi, mẹ nói không sai đúng không?”

“Thời này làm việc gì mà chẳng nguy hiểm ạ.” Cao Nhiên ôm lấy cậu, “Trong xưởng của cậu không phải còn có mấy công nhân đang làm việc thì bị máy móc chém đứt tay sao?”

Cậu còn nói, “Đừng nói đi làm, ngay cả đi trên đường lớn, ở bên ngoài đi dạo phố, đi thang máy xuống nhà, lái xe về nhà, ngồi xe về nhà, đứng trên vỉa hè, ăn cơm vân vân, đều có khả năng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn mà.”

Lưu Tú sụt sịt mũi, “Mỗi con nói thế.”

Cao Nhiên vén tóc mẹ cậu ra sau, “Mẹ à, con nói thẳng với mẹ, chính là không muốn mẹ nghe từ miệng người khác mấy chuyện này, người ta nói bô bô, mẹ sợ đến không ngủ được, đi quãng đường xa xôi đến tìm con.”

Lưu Tú giận dữ nói, “Con còn lý sự.”

“Được rồi được rồi, cậu lên chức ông, việc vui biết bao, nếu cậu thấy mẹ như thế này sẽ nghĩ thế nào chứ.” Cao Nhiên nói sang chuyện khác, “Em bé ở phòng nào ạ? Con xem chút.”

Lưu Tú dẫn con trai sang.

Em họ Cao Nhiên còn chưa tốt nghiệp đại học đã làm ba, vợ cậu ta là bạn học, hai đứa bé trai song sinh giống cậu ta.

Các họ hàng mới nhìn thấy Cao Nhiên đã cười vang giục cậu.

“Tiểu Nhiên, phải tranh thủ đấy, đừng để đến khi hai đứa cháu trai của cháu đi dạo trên đường rồi mà cháu vẫn còn độc thân, thế thì mẹ cháu sốt ruột đến bạc đầu mất.”

“Đúng thế đúng thế, mẹ cháu ôm em bé không buông tay, thèm cháu lắm rồi, cháu cho mẹ ôm nhanh lên, cho mẹ đỡ phiền lòng.”

“Yêu sớm cưới sớm một chút, cái gì cũng sớm vào, chờ sau này con cái lớn rồi, các cháu vẫn còn trẻ.”

“…”

Cao Nhiên đưa tiền lì xì xong thì chạy ra ngoài, trong đó đáng sợ ghê.

Lưu Tú tìm thấy con trai ở dưới lầu, đưa túi bánh kẹo mừng cho cậu, than thở, “Chẳng biết bao giờ mẹ mày mới được bế cháu nữa.”

Cao Nhiên nhìn trời mưa nhỏ lất phất, “Con không muốn.”

“Không muốn?” Lưu Tú sầm mặt, “Thế mày mua quan tài cho mẹ đi.”

Cao Nhiên nghe vậy thì mí mắt khẽ giật, cậu bất đắc dĩ nói, “Mẹ à, không có cháu thì không sống được sao ạ?”

“Sống được,” Lưu Tú nói, “Nhưng sống không tốt.”

Mưa tạt lên người Cao Nhiên, cậu lùi về sau, dựa lên vách tường nói, “Mẹ, cả nhà bình an, không phải đã tốt lắm rồi sao?”

“Mày đừng chơi trò này với mẹ.” Lưu Tú nói, “Tuổi gì làm việc đó, mẹ không ép mày, cho mày với người mày yêu quen nhau, tiến triển thuận theo tự nhiên, nhưng mày đừng quên, cái nhà này chỉ có mỗi mình mày, ổn ổn rồi thì thu lòng dạ về đi, hôn nhân là đại sự cả đời, ai cũng phải trải qua thôi.”

Cao Nhiên nói, “Thế chủ nghĩa độc thân, chủ nghĩa DINK sao lại nổi lên ạ?”

(*) DINK – Dual Income, No Kids, thu nhập gấp đôi, không sinh con

Lưu Tú giận quá đánh thằng con một cái, “Mẹ mày không quan tâm ba cái thứ đó!”

Cao Nhiên làm lố kêu gào thảm thiết, “Mẹ, mẹ chẳng nương tay chút nào hết, con là do mẹ đang đi tưới cho đất trồng rau tiện đường nhặt về đúng không?”

“Nếu mày không sống cho tử tế, dám làm thứ vớ vẩn,” Lưu Tú lại đánh thằng con, “Xem mẹ mày trừng trị mày thế nào!”

Cao Nhiên nhớ đến câu nói của Tào Thế Nguyên, lại nhớ đến những gì cậu nói với ba trong điện thoại, cảm thấy hai cái giò này khó giữ, “Ba có gọi cho mẹ không ạ?”

Lưu Tú nói không, cô nhìn chằm chằm mặt con trai, “Có chuyện gì rồi?”

Cao Nhiên vâng một tiếng.

Lưu Tú mơ hồ cảm thấy đó là chuyện to tát đến nỗi cô không thể đối phó nổi, theo bản năng ngăn cản con trai, “Đừng nói với mẹ, chờ ba con về, cả nhà ngồi lại với nhau thì nói.”

Cao Nhiên cũng nghĩ vậy, sống hay chết cũng chỉ cần một lần thôi, cậu không muốn mỗi bên trải qua một lần, chịu không nổi, “Mẹ à, mẹ với bà ở nhà cậu mấy ngày?”

“Vốn định mai về,” Lưu Tú hơi thẫn thờ, vẫn đang nghĩ chuyện con trai nói, cảm thấy sẽ không vô duyên vô cớ nói thế, “Thế nhưng ba con bảo với mẹ ba sẽ đến thẳng đây, lúc đó cả nhà mình về lại thành phố.”

Cao Nhiên hỏi ngày bao nhiêu, cậu định nghỉ phép về nhà, lúc đó hẳn sẽ trời long đất lở.

Lưu Tú nói ngày, “Này Tiểu Nhiên, con dẫn người yêu con về đi, ăn cùng một bữa cơm.”

“Để con hỏi đã,” Cao Nhiên nói, “Con đi thăm bà.”

Lưu Tú gọi với về phía bóng lưng con trai, “Tiểu Nhiên, vừa nãy con đùa mẹ đúng không? Hả?!”

Cao Nhiên không đáp.

Bà Cao dựa vào đầu giường nghe radio, sắc mặt không tệ.

Cao Nhiên kéo ghế ngồi bên giường, “Bà ơi, con là Lục Lục đây, con đến thăm bà nè.”

Bà Cao mấp máy đôi môi khô khốc, răng rụng mất hai chiếc, nói chuyện không lưu loát như trước, năm sau tệ hơn năm trước, già rồi.

Cao Nhiên ghé sát vào, nắm lấy đôi bàn tay gầy rộc nhăn nheo của bà cụ, “Bên ngoài đang mưa, mưa cả một ngày rồi, cứ ẩm ẩm thế nào ấy, khó chịu ghê.”

Bà Cao mắt mờ chân chậm, “Kiến Quốc đó à…”

Cao Nhiên nhìn bà nội tóc bạc trắng, gầy trơ xương, đột nhiên có dự cảm xấu, cậu siết chặt lấy bàn tay gầy đét, nghẹn ngào, “Chú tuần sau về ạ.”

“Về là tốt.” Bà Cao lặp đi lặp lại, “Về là tốt, về là tốt rồi.”

Cao Nhiên nghe bà Cao còn nói câu gì đó đằng sau nữa, cậu không nghe rõ, “Bà ơi, bà nói gì thế?”

Bà Cao nhìn vào một chỗ hư không nào đó, miệng lèm bèm, “Công ty của Lục Lục được nghỉ trung thu, nó sắp về rồi, có bánh trung thu, bánh trung thu ngon lắm, đường trong đó rất ngọt.”

Cao Nhiên thở dài, mấy năm nay bệnh tình bà cụ nghiêm trọng, trí nhớ cực kì kém, ngay cả con lớn nhất cũng không nhận ra, chỉ nhận ra hai người, một là con dâu trưởng luôn ở bên chăm sóc bà, hai là con trai nhỏ rất hiếm khi trở về.

Chỉ cần nhìn thấy con trai nhỏ, mắt bà cụ cười híp tịt lại, chẳng cần nói vui đến mức nào.

Người quả là một sinh vật kì quái, không nhớ người tốt với mình, lại cứ muốn nhớ nhung người đối xử với mình không tốt.

Ngày 15, mấy trăm cảnh sát đến nghĩa trang cách mạng công cộng đưa tiễn Lữ Diệp và Vương Bác đoạn đường cuối cùng.

Tất cả mọi người trở lại cương vị của mình, dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh trạng thái, vùi đầu vào trong công việc.

Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, phá và bắt xong một vụ lại có vụ mới, thời đại đang tiến bộ, người ta trở nên thông minh hơn, biết lợi dụng tất cả những gì đang phát triển trong nước, về sau sẽ rất khó bắt tội phạm, họ không được xem thường.

Trước khi Phong Bắc rời đi đứng ở ven sông cùng Dương Chí một quãng thời gian rất lâu, hai người lớn tuổi hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, đối với cuộc sống, với tình cảm, mỗi người đều có nỗi chua xót và mê man riêng.

Dương Chí đã lên chức đội trưởng từ lâu, nhưng ở trước mặt Phong Bắc vẫn gọi xưng hô trước đây, không muốn thay đổi, “Đội trưởng, em thấy Cao Nhiên hôn anh.”

Giọng anh rất đỗi bình tĩnh, trên mặt cũng không tỏ vẻ chán ghét hãi sợ gì, chỉ là thoáng như bừng tỉnh.

Mặt Phong Bắc chẳng hề thay đổi.

Dương Chí bắn tàn thuốc lên nền đất, năm đó anh cũng từng buồn bực nhiều lần, tại sao đóa hoa tổ quốc nhiều như vậy, đội trưởng chỉ chăm sóc và chiều chuộng đặc biệt một mình đóa Cao Nhiên? Hồi đó anh còn tưởng đội trưởng muốn có đứa em trai, Cao Nhiên lại rất đáng yêu, rất hợp làm em trai.

Giờ nhớ lại, Dương Chí mới thấy điểm đáng ngờ nhiều vô vàn, mình lại chẳng tóm được cái đuôi chân tướng, mãi đến tận năm năm sau ngày hôm nay mới chộp được, mà còn là tình cờ nữa chứ.

Dương Chí lại mở miệng, “Người nhà Cao Nhiên biết không?”

Phong Bắc nói, “Bố em ấy biết.”

“Thế các anh tính thế nào?” Dương Chí nói, “Cha mẹ trên cả cõi đời này đều muốn tốt cho con cái, không có cha mẹ nào lại muốn con cái phải sống dưới áp lực dư luận xã hội cả.”

Phong Bắc híp mắt châm thuốc, không nói gì.

Tâm thái Dương Chí già dặn hơn rất nhiều, người cũng gầy rộc đi, anh dùng bàn tay rảnh rỗi vuốt mặt, “Đội trưởng, anh tuyệt đối đừng có giống em, mất đi rồi mới trách mình không biết quý trọng, cái gì cũng không kịp.”

Phong Bắc vỗ vỗ vai anh.

Tầm mắt Dương Chí rơi vào chỗ cách đó không xa, phát hiện thanh niên đang nhìn về phía này, trong mắt hiện ra cảnh giác rõ ràng, dường như sợ anh khuyên đội trưởng từ bỏ, thấy thế, đột nhiên anh cảm thấy nói cái gì cũng dư thừa.

Tuổi còn rất nhỏ, chưa chắc đã không chín chắn, không biết trả giá.

Dương Chí dập điếu thuốc, “Đội trưởng, anh hãy bảo trọng nhé.”

Phong Bắc ôm choàng lấy anh, “Cậu cũng vậy.”

Trở lại thành phố A, Phong Bắc cắm bình truyền dịch mở họp, sốt cao khiến anh thoạt trông tiều tụy hơn một chút.

Không biết có phải ảo giác hay chăng, Cao Nhiên cảm thấy tóc bạc nơi thái dương người đàn ông nhiều thêm không ít, cậu quyết định khi nào có thời gian nhổ hết từng cọng đi.

Ánh mắt Phong Bắc lia qua, Cao Nhiên điếc không sợ súng nhướn mày với anh.

“Tiểu Triệu, đã chứng thực khẩu cung của Tôn Lão Thực chưa?” Phong Bắc quay đầu nhìn Triệu Tứ Hải, “Trong nhà còn ai?”

Triệu Tứ Hải nói đã chứng thực rồi, không phải giả, “Có một đứa con, một tuổi rưỡi rồi, là hắn và nạn nhân Phùng Nguyệt, cũng chính là Thạch Lựu sinh ra, hắn bị tình nghi có liên quan đến buôn người, đã bị tạm giam rồi, đứa nhỏ được đưa đi trại mồ côi, em đã đánh tiếng với bên kia rồi, nói để ý tình hình đứa bé một chút.”

Căn cứ vào khẩu cung của Tôn Lão Thực, sau khi Phùng Nguyệt mất tích, hắn có đi tìm xung quanh, thế nhưng tìm không thấy, chuyện này rất nhiều người trong thôn biết.

Trong nhà còn có đứa bé cần chăm sóc, Tôn Lão Thực bèn không tìm mẹ đứa bé nữa.

Dù sao trước đó Tôn Lão Thực dùng toàn bộ gia tài mua Phùng Nguyệt về, chính là để nối dõi tông đường cho hắn, nếu đã có con rồi, còn là một thằng cu nữa, người chạy rồi thì thôi.

“Ngày 26 tháng 5 lúc hơn 3 giờ chiều, có người nhìn thấy nạn nhân rời khỏi làng.” Phong Bắc lật xem khẩu cung trên bàn, “Con mới hơn một tuổi, là lúc chưa ổn định, tại sao cô ấy không ở nhà mà lại muốn rời thôn?”

“Em hỏi rồi, không ai biết nguyên nhân nạn nhân rời thôn cả, cô ấy đi một mình ra ngoài.” Triệu Tứ Hải nói, “Thời gian đấy, Tôn Lão Thực đang trong nhà người khác đánh bài, người cùng bàn có thể làm chứng, có người đến gọi, nói là đứa bé nhà hắn khóc dữ lắm, hắn mới quay về, cũng là lúc đó mới phát hiện nạn nhân không có nhà.”

Anh bổ sung, “Lúc đó trời đã tối rồi, Tôn Lão Thực đứng ở cửa gọi nạn nhân, hắn gào khản cổ cũng không có ai trả lời, nạn nhân cả một đêm không về, hôm sau hắn ôm đứa bé đi xung quanh tìm, về sau sống chết mặc bay.”

Có đội viên suy đoán, “Phương diện trí lực của nạn nhân có vấn đề, chúng ta không thể dùng tư duy logic bình thường để nghĩ được, có phải cô ấy bị hung thủ lừa không, tưởng là hung thủ muốn đưa cô ấy đi, đến chỗ hẹn vào đúng giờ hẹn, lại bị sát hại?”

“Hộp cơm thu được tại hiện trường đã được xác nhận là của nạn nhân, cô ấy đến chỗ hẹn còn mang thứ đó làm gì? Hơn nữa,”

Phong Bắc đưa ra điểm nghi vấn, “Tôn Lão Thực nói kẹp tóc đó là hắn mua cho nạn nhân, nhưng hắn chỉ cho nạn nhân dùng ở nhà, không cho mang ra ngoài, cảm thấy cố ấy đeo cái kẹp tóc đó là quyến rũ đàn ông, tại sao hôm nạn nhân rời thôn lại đeo?”

Triệu Tứ Hải nói, “Hung thủ là tình nhân của nạn nhân!”

“Gặp riêng tình nhân trong nhà xưởng bỏ hoang, tự làm cơm mang đi cho hắn ăn, còn mang theo kẹp tóc để chưng diện, cũng hợp tình hợp lý nhỉ.”

“Người bị chướng ngại trí lực, chắc không nghĩ được tới đó đâu?”

“Anh không phải cô ấy, sao biết cô ấy không nghĩ tới đó? Tôi thấy chướng ngại trí lực cũng muốn được yêu, không có gì mâu thuẫn hết.”

Phong Bắc nghe các đội viên thảo luận, anh đặt mấy tờ báo cáo trên tay xuống, lặng yên nhìn vào mắt thanh niên, rồi lại lặng yên dời đi tầm mắt.

Cao Nhiên từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, không biết đang nghĩ gì.

Xế chiều hôm đó, Cao Nhiên đi thôn Thập Nguyên.

Thôn này ở ngoại ô thành phố A, tập trung rất nhiều công nhân viên ngoại tỉnh theo thời vụ, xung quanh đầy rẫy hiện tượng phổ biến của tầng đáy xã hội, không dính một chút nét phồn hoa hưng thịnh của thành phố A nào.

Cao Nhiên không định đi thẳng đến nhà Tôn Lão Thực, tổ kỹ thuật đã khám nghiệm xong hết rồi, cậu là tay mơ của tổ hành động, tỷ lệ có được phát hiện mới quá đỗi xa vời.

Đằng trước có một bác gái, bà đẩy xe trẻ con vừa đi vừa nhìn xung quanh, thấy thùng rác thì lục lọi, có hộp giấy và chai lọ thì lấy ra bỏ vào chiếc túi buộc trên hông xe.

Dẫn theo cháu, kiếm đồ đồng nát, hai cái này không sai vào đâu được.

Cao Nhiên nhìn hai bên một chút, nhặt mấy vỏ chai nước khoáng lại gần.

Bác gái liên mồm nói cám ơn, bà nhét chai vào trong túi, xốc túi lên áng chừng cân nặng, đẩy xe định đi.

Cao Nhiên gọi người lại, “Bác ơi, bác có biết Thạch Lựu không?”

“Thạch Lựu à, có biết một chút, cô ấy số khổ lắm.” Bác gái chuyển chủ đề, “Chàng trai, cậu là cảnh sát à? Đến tra án?”

Cao Nhiên chứng minh thân phận.

Bác gái khó hiểu, “Không phải các cậu từng tới rồi sao? Sao lại quay lại rồi?”

“Vụ án vẫn đang được điều tra.” Cao Nhiên cười tươi, thân thiện nói, “Cháu qua đây xem thế nào.”

Bác gái thả lỏng đề phòng, rung chuông lên dỗ đứa cháu trong xe, “Cảnh sát các cậu bắt nhầm người rồi, Tôn Lão Thực không phải bọn buôn người đâu, hắn bỏ tiền ra mua, không phải bán.”

Cao Nhiên sầm mặt, “Mua hay bán cũng đều là phạm pháp cả.”

Bác gái dường như nghe thấy cái gì khó tin lắm, “Mua cũng phạm pháp sao?”

“Đúng vậy, đều phải bị pháp luật trừng phạt.”

Cao Nhiên nghiêm túc đáp lại, rất nhiều người có ý thức pháp luật rất kém, còn nhầm lẫn nữa, trên cả nước không biết có bao nhiêu người như Phùng què, bao nhiêu Tôn Lão Thực, lại có biết bao nhiêu Phùng Nguyệt, cái đường dây buôn người kia dài quá, không biết đầu dây nằm ở đâu.

Sau đó Cao Nhiên tán gẫu với bác gái, lảng sang chuyện khác.

Bác gái nói Tôn Lão Thực có duyên với đàn bà con gái lắm, mình ở ngoài thì không đứng đắn chút nào, lại cứ quản đông quản tây Thạch Lựu, không cho cô ấy nói chuyện với thằng đàn ông khác, nhìn một chút thôi cũng bị mắng, nói cô ấy quyến rũ người ta.

Cao Nhiên ngạc nhiên ra mặt, cậu đã xem ảnh của Tôn Lão Thực và cũng gặp người thật rồi, trông bình thường lắm, thế mà lại có duyên với phụ nữ cơ à?

Bác gái nhìn ra tiếng lòng Cao Nhiên, bà đùa, “Cậu thanh niên này còn chưa yêu đương đúng không? Thời đại này đàn ông chỉ cần biết bốc phét, dùng được, miễn là không phải miệng méo mắt lác, thì luôn sẽ có đàn bà con gái dán vào.”

Cao Nhiên hỏi, “Có những ai dán vào ạ?”

“Bác cũng không biết.”  Bác gái phất tay, “Nói linh tinh sẽ bị ông trời ghi sổ nợ đấy.”

Cơ mặt Cao Nhiên giật giật, “Thế Thạch Lựu thân thiết với ai nhất ạ?”

Bác gái nói không rõ lắm.

Cao Nhiên lại hỏi, “Thạch Lựu có chị em tốt không ạ?”

“Hình như không?” Bác gái suy nghĩ một chút rồi nói, “Đứa bé còn đang phải bú sữa, còn phải lo cho nhà cửa nữa, cô ấy ít ra ngoài lắm, bác cũng không ghé nhà cô ấy, số lần đi ngang qua cũng rất ít, không dư hơi quản mấy chuyện vô bổ ấy.”

Cao Nhiên hơi thất vọng, “Cảm ơn bác ạ.”

Bác gái thở dài một tiếng, “Đời cha ăn mặn, đời con khát nước, đúng là tạo nghiệt mà.”

Cao Nhiên tiếp tục đi, sắp xếp lại thông tin vừa đạt được, đã xác định Tôn Lão Thực mắc bệnh tâm lý, hẳn là bị cái gì kích thích.

Tôn Lão Thực có duyên với phụ nữ, điểm này cứ gác sang một bên đã, tạm thời không biết có giá trị điều tra hay không.

Dựa vào kết quả điều tra của nhóm cảnh sát đầu tiên, xung quanh không ai biết Phùng Nguyệt qua lại gần gũi nhất với ai, cũng không ai biết ngày cô ấy mất tích đã đi đâu, có hai khả năng, một, tất cả mọi người đều không chú ý, cho nên không biết, hai, Phùng Nguyệt có ý tránh né, giấu rất kín.

Tính khả thi của trường hợp hai nhỏ hơn, nếu Phùng Nguyệt biết tính toán đến vậy, đã chạy trốn ngay từ lần bị bán đi đầu tiên rồi, về sau cũng có rất nhiều cơ hội, chứ không phải bị bán hết lần này đến lần khác như thế.

Cao Nhiên nhìn điện thoại di động, ba cậu không nhận điện của cậu, không đáp lại tin nhắn của cậu, không biết đang nghĩ gì, đếm ngày thì chỉ còn hai ngày nữa là về rồi.

Hi vọng trước đó có thể phá được vụ án băm xác này, nếu không thì với trạng thái của cậu và Phong Bắc vào lúc đó, khó để dụng tâm công tác lắm.

Cao Nhiên xốc lại tinh thần, hai ngày này cố gắng nhiều hơn để tìm nghi phạm vậy.

Đột nhiên có một bóng người chạy đến, Cao Nhiên lùi ra sau hai bước nghiêng người, nhìn thấy chỗ cậu đứng ban đầu có một viên bi ve đang chầm chậm lăn.

Bóng người đang ngồi xổm trên đất là một thiếu nữ, thoạt trông mới 18, 19 tuổi, đôi mắt to tròn hơn bình thường rất nhiều, tựa như hòn bi ve mà cô bé đang nắm trong tay vậy.

Ánh mắt Cao Nhiên rơi lên mái tóc của thiếu nữ, vàng hoe, xơ xác, lại còn mỏng dính, dán vào da đầu, mặt cô bé nhỏ gầy, cằm nhọn hoắc, trông như thiếu dinh dưỡng vậy.

Thiếu nữ gãi gãi mái tóc của mình.

Cao Nhiên thu động tác của cô bé vào đáy mắt, cô bé rất để ý mái tóc của mình, cũng rất quan tâm đến ánh nhìn của người khác, “Em gái, em biết đi đến nhà Tôn Lão Thực như thế nào không?”

Thiếu nữ ú ớ.

Cao Nhiên sửng sốt, không biết nói chuyện ư? Cậu tiếp tục thăm dò, “Em dẫn anh đi được không?”

Thiếu nữ nhìn Cao Nhiên.

Đôi mắt Cao Nhiên cong lên, “Anh là người nhà của chú ấy.”

Hình như thiếu nữ tin thật, cô bé đi về một hướng, vừa đi vừa vuốt ve hòn bi ve trong tay, rất đỗi nâng niu.

Trước khi đến Cao Nhiên đã xem bản đồ rồi, biết là đang đi trên đường đến nhà Tôn Lão Thực, cậu quan sát thiếu nữ đi đằng trước, ngoại hình rất gần với hung thủ mà cậu suy đoán.

Bước chân chậm dần, Cao Nhiên bất giác dừng lại, thiếu nữ xuất hiện tại hiện trường vụ án trong ý thức của cậu, cô bé đứng sau giá sắt, lùi chân ra sau, gót chân đặt trên vách tường, tay dùng sức kéo một sợi dây thừng.

Hình ảnh thay đổi, thiếu nữ cầm kéo cắt đi mái tóc dài của nạn nhân, cắt đi mười đầu ngón tay ngón chân của cô, dùng dao cắt đầu cô, lại chặt tay chân cô.

Cao Nhiên đột nhiên thoát ra từ hiện trường vụ án giả lập trở lại hiện thực, cậu ngẩng đầu, phát hiện thiếu nữ không biết từ lúc nào đã dừng lại tại chỗ, dùng đôi mắt đen láy kia nhìn mình.

Ban ngày ban mặt, vẫn khiến người ta rờn rợn.

Cao Nhiên bước từng bước một đến trước mặt thiếu nữ, “Sao không đi nữa?”

Thiếu nữ chỉ lên vai trái cậu.

Cao Nhiên nhìn lại, trên vai có một phiến lá ngân hạnh, cậu lấy xuống kẹp giữa hai ngón tay ngắm nghía, “Nhà anh cũng có cây ngân hạnh, nhưng trước giờ anh chưa thấy quả ngân hạnh bao giờ, em từng thấy chưa?”

Thiếu nữ lắc đầu.

Cao Nhiên cau mày, “Anh đoán quả đó chắc khó ăn ghê lắm.”

Thiếu nữ che miệng, cô bé đang cười.

Khóe mắt Cao Nhiên luôn đặt trên người thiếu nữ, cậu ngửa đầu nhìn cây ngân hạnh, “Lá mùa thu đẹp thật đấy, vàng óng ánh, làm thẻ đánh dấu trang sách cũng đẹp lắm, em gái đang học lớp mấy rồi?”

Thiếu nữ thả bàn tay che miệng xuống, trầm mặc.

“Đang học cấp ba sao?” Cao Nhiên thuận miệng nói, “Hôm nay là thứ sáu, sao em không ở trường?”

Thiếu nữ vẫn trầm mặc.

Cao Nhiên sải bước tiến lên, cậu sóng vai cùng thiếu nữ, lấy bánh kẹo mừng ở trong túi ra, “Em ăn kẹo không?”

Bàn tay thiếu nữ giơ lên giữa không trung, sau đó lại rút về, cô bé nhìn về một phía, mắt trợn tròn.

Cao Nhiên phát hiện cô bé đang nhìn phía sau lưng mình, cậu ngoái ra sau, rồi lại quay đầu về, trước mặt đã không thấy bóng người.

Phong Bắc rảo bước lại gần, “Em lại tự ý hành động.”

Cao Nhiên nhét lại kẹo vào trong túi, sự xuất hiện của người đàn ông nằm trong dự đoán của cậu, chỉ là chẳng ngờ sẽ không đúng lúc đến thế, cậu vẫn chưa biết thân phận của cô bé kia.

Phong Bắc đoán được suy nghĩ trong lòng thanh niên, “Anh biết cô bé đó là ai, qua đây chính là vì cô bé đó.”

Cao Nhiên đang định hỏi, lại nghe người đàn ông lặp lại câu nói trước đó, cậu khoác tay lên vai người đàn ông, ôm như anh em, “Em có viết báo cáo mà.”

Phong Bắc nhíu mày, “Sao anh không thấy?”

“Trên bàn anh Triệu.” Cao Nhiên liếc mắt, “Đội trưởng Phong, anh có dẫn em đâu, sao em phải đưa cho anh?”

Phong Bắc nghẹn lời.
Bình Luận (0)
Comment