Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Chương 41

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu

Dương Chí không thuốc lá cũng chẳng rượu bia, hai tối rồi không ngủ, tinh thần không ổn lắm, chỉ có thể bôi dầu lên thái dương cho tỉnh táo tập trung chút.

Lúc thẩm vấn kế toán Ngô, Phong Bắc đứng ở ngay bên cạnh.

Mùi tinh dầu trong không khí rất nồng, Dương Chí rút nắp bút, rút hai lần vẫn chưa xong.

Phong Bắc phất tay bảo Dương Chí đứng sang một bên, anh ngồi vào, phụ trách ghi chép.

Người trung niên đối diện chính là kế toán Ngô, đầu tóc rối bù dài đến tận eo, xương gò má lồi ra, da vàng như nghệ, cánh tay gầy đến da bọc xương, lộ vẻ bệnh tật khó mà che giấu được.

Trên người kế toán Ngô có mùi mục rữa, tỏa ra từ trong xương, thời gian dài ẩn náu ở nơi tối tăm không có ánh mặt trời, mốc rồi.

Mà trên người ông ta không có vết thương ngoài da, cũng không có vết sẹo nào cả.

Cho thấy ông ta không bị đối xử một cách bạo lực.

Phong Bắc hút xong hơi thuốc cuối cùng, ném tàn xuống đất di giày lên, anh đánh giá người trung niên gầy guộc này.

Nhà Vương Đông Bình ở khu hẻo lánh, trong ngõ chỉ có một mình nhà ông ta, nhà đất, cũ nát lắm rồi, Lý Quyên lại dễ lên cơn, không ai ghé qua nhà họ cả.

Cả họ hàng cũng không sang.

Nếu không cẩn thận kích thích người ta, nhỡ họ xảy ra chuyện gì, thế thì họ quá đen đủi rồi.

Cho nên mấy năm nay, Vương Đông Bình và Lý Quyên gần như là bị cô lập, không ai quan tâm họ sống chết ra sao.

Hơn nữa, thời đại này thay đổi quá nhanh, phải đi cùng nhịp điệu, không thể bị đoàn quân bỏ rơi được.

Chuyện của nhà mình còn lo chưa xong, nào có ai rảnh rỗi đến vậy.

Ra khỏi ngõ nhà Vương Đông Bình, rẽ trái là ngõ cụt, không có hộ gia đình, chỉ có một căn nhà nhỏ cũ nát.

Nói là nhà, thực chất nó là một túp lều, rách bươm.

Phóng mắt nhìn, chẳng có cái gì có giá trị cả.

Theo điều tra, căn nhà nhỏ đó trước đấy cũng từng là một gia đình, người già chết, nhỏ rời đi, gia đình đó trở thành một căn nhà trống.

Một năm hai năm… mười năm hai mươi năm trôi qua, căn nhà trống biến thành nhà hoang.

Không ai ngờ có người lại núp ở đó, đào lối đi dưới lòng đất.

Vương Đông Bình chính là lợi dụng lối đó mà tránh sự theo dõi của cảnh sát.

Phong Bắc đến nhà Vương Đông Bình mấy lần, đi qua căn nhà hoang tàn đó mấy lần, cũng thật chưa từng nghi ngờ.

Căn phòng thẩm vấn yên tĩnh phải đến gần mười phút.

Dương Chí không sờ được đội trưởng đang tính toán gì, nên không nói nhiều.

Phong Bắc vẫn còn đang đánh giá người trung niên, phát hiện cả người đối phương từ trên xuống dưới, chỉ có một nơi lạc lõng một cách kì lạ, ấy chính là đôi tay kia.

Móng tay gọn gàng sạch sẽ, còn được cắt tỉa, xương ngón tay thon dài, không cần nhìn cũng biết lòng bàn tay không có vết chai.

Mặt khác, trên đầu hai ngón trỏ có gì đó đen đen, như là mực nước.

Đoán chừng là đột nhiên bị bắt, chưa kịp rửa.

Phong Bắc căn cứ vào mấy chi tiết này mà đoán được hai điều, một, kế toán Ngô là người nho nhã, thích luyện chữ viết thư pháp.

Hai, kế toán Ngô không bị Vương Đông Bình giam cầm, chỉ là ông ta không muốn ra thôi, ông ta đã quen sống ở căn nhà nhỏ kia rồi.

Bởi đối với ông ta mà nói, nơi đó rất an toàn.

Phong Bắc uống ngụm nước, khụ hai tiếng hắng giọng, “Kế toán Ngô, mấy năm nay ông sống tốt không?”

Kế toán Ngô không đáp.

Phong Bắc cố làm ra vẻ mong mỏi lắm, “Thị trấn đang thay đổi rất nhiều, xí nghiệp quốc gia dần dần tư hữu hóa, khuyến khích người người nhà nhà làm chủ, dân chúng cũng có ý phối hợp với chính phủ phát triển thị trấn thành…”

Kế toán Ngô mở miệng, giọng khản đặc khó nghe, châm chích, “Dù có thay đổi thế nào đi nữa, lòng người vẫn xấu xa, tăm tối như cũ.”

Phong Bắc nhíu mày, cạy được miệng ra thì dễ rồi.

Anh thở dài, “Khách sạn Thiên Nguyên có ma, mảnh đất đó không ai mua.”

Kế toán Ngô lại lộ vẻ mặt đó, không hé răng.

Phong Bắc nói, “Mấy năm qua chính phủ vẫn luôn tìm cách.”

Kế toán Ngô lại lộ vẻ mặt đó lần thứ ba, ông ta mỉa mai, “Tin đồn cũng chỉ là để chặn miệng công nhân, cho dân chúng một câu trả lời hợp lý thôi, những kẻ đó muốn lấy được món hời kếch sù, giá đất không những không giảm mà còn tăng, không thể đồng ý mới kéo dài đến giờ.”

Phong Bắc hơi nhướn mày.

Chính phủ và các anh không cùng trên một sợi dây, không có mối liên hệ gì cả, nội bộ trên dưới đó hoạt động ra làm sao, anh cũng không rõ lắm.

Nhưng mà, Phong Bắc vẫn có thể đoán ra một ít.

Anh gõ nhịp ngón tay, “Ông và Vương Đông Bình giống nhau, các ông đều căm hận xã hội này, bởi vậy các ông mới đứng chung một phe.”

Kế toán Ngô nở nụ cười không rõ ý.

Phong Bắc nói, “Lợi dụng danh sách bố trí mật mã số, quả thực xuất kỳ bất ý, nhưng một khi bị nhìn thấu, sẽ tự mình bại lộ.”

(*) Xuất kỳ bất ý: Hành động nhằm vào lúc người ta không chuẩn bị, khó đoán được

“Lúc sát hại nạn nhân thứ năm đã dùng danh sách đó một lần, vì lý do an toàn, sẽ không dùng lại lần thứ hai, nhưng khi các ông sát hại nạn nhân thứ sáu lại dùng đến lần nữa, vì sao lại phạm vào sai lầm trí mạng cấp thấp như thế này?”

Kế toán Ngô dửng dưng.

“Ban đầu tôi cho là các ông phách lối, quá tự tin, cảm thấy cảnh sát ngu xuẩn, rặt một đám ăn không ngồi rồi, tuyệt đối không thể phá nổi, sau đó mới phát hiện không đúng.”

Phong Bắc đứng dậy, chống tay lên bàn, nghiêng người về trước, “Ông đang đưa Vương Đông Bình đến trước mặt cảnh sát, cũng có thể không phải là ông, mà là người khác, còn ông và Vương Đông Bình bị người đó đẩy ra, mật mã lần hai chính là đễ dẫn dắt cảnh sát vào bắt người.”

Kế toán Ngô hơi ngả đầu ra sau, “Đội trưởng Phong, cảnh sát các anh phá án, ngoại trừ dựa vào trực giác, phân tích, suy luận, còn dựa vào việc nói hươu nói vượn nữa à?”

Phong Bắc cười nói, “Tôi đây cũng không phải đang ly gián, chỉ sợ các ông chẳng hay biết gì mà thôi.”

Kế toán Ngô nhắm hai mắt lại.

Sau đó Phong Bắc hỏi thế nào đi nữa, kế toán Ngô vẫn không phun ra nửa lời.

Phong Bắc dùng sức vò đầu, đi qua đi lại một cách nóng nảy, đá một phát lên chân bàn, “Sáu vụ án, sáu mạng người!”

“Nạn nhân đầu tiên mà một người bán thiết bị xây dựng, hôm gặp chuyện ông ta mới vừa được ôm cháu trai, nạn nhân thứ hai là một người phụ nữ, chồng bị bệnh liệt giường, nguồn kinh tế trong nhà dựa cả vào cô, trên có già dưới có trẻ, nạn nhân thứ ba là một nhân quản lý cấp cao đứng tuổi, vợ là bà chủ gia đình không có thu nhập, họ có một cô con gái, ông ta vừa chết, cả gia đình coi như xong, nạn nhân thứ tư là một cô gái trẻ, mới vừa yêu đương, nạn nhân thứ năm là một đầu bếp, bố anh ta thời trẻ làm công, bị máy móc chém đứt một cánh tay, sinh hoạt bất tiện, anh ta gặp chuyện, bố anh ta chỉ còn biết chờ chết, nạn nhân thứ sáu chỉ là một người làm công bình thường, có vợ ở quê, dựa vào tiền sinh hoạt anh ta gửi về hàng tháng, các ông phá đi sáu gia đình!”

Kế toán Ngô ngoảnh mặt làm ngơ.

Phong Bắc sầm mặt, làm bộ muốn xông lên.

Dương Chí đúng lúc kéo người lại từ phía sau, “Đội trưởng, ra ngoài rồi nói.”

Một giây trước khi cửa đóng lại, giọng kế toán Ngô vang lên trong phòng thẩm vấn, “Mẹ tôi vốn khỏe mạnh, công nhân đến nhà phá, trong lúc hỗn loạn làm bà bị thương, mọi chuyện kéo dài liên miên, mẹ tôi giận phát ốm.”

“Ngày tôi cõng mẹ đi viện, trên đường bị mấy công nhân ngăn cản, nói có tiền công mới thả chúng tôi đi, tôi không có tiền, dập đầu quỳ lạy bọn họ, họ vẫn không thả, cuối cùng tôi cõng người mẹ đã tắt thở trên lưng về nhà.”

Cánh cửa đóng lại.

Phong Bắc và Dương Chí đứng ngoài cửa, chẳng ai nói gì, cứ thế yên lặng hồi lâu.

Rời xa phòng thẩm vấn, Dương Chí nhịn nữa nhịn mãi, nhịn không được, tâm lý thực sự rất hốt hoảng, “Tại sao họ không tìm những công nhân kia, hoặc là chính phủ… Không phải đội trưởng, ý của em là… cũng không phải ý em, nhưng có câu, oan có đầu nợ có…”

Phong Bắc ngắt lời, “Khác gì nhau không?”

Dương Chí nói, “Chắc có?”

Phong Bắc hỏi, “Người nhà của những người đó có phải vô tội không?”

Dương Chí gật đầu.

Phong Bắc nói, “Họ chết rồi, người nhà của họ sẽ phải gánh chịu nỗi đau.”

Dương Chí yên lặng.

“Logic của người có tư duy bình thường không thể áp dụng với những kẻ phản xã hội, bởi họ căn bản không quan tâm đến chuyện đó.”

Phong Bắc nói, “Huống hồ tôi nghi không phải là giết bừa.”

Dương Chí giật thót, “Không phải? Nhưng các nạn nhân đó không có chung mối quan hệ xã hội mà.”

Chân mày Phong Bắc nhíu chặt, “Phương hướng trinh sát của chúng ta sai rồi.”

“Đầu to, cậu đi điều tra trọng điểm tình hình làm ăn của Tiền Lập Sơn năm đó, lai lịch, giao thiệp, khoản nợ.”

Phong Bắc giao việc xong thì đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa sắp xếp suy nghĩ.

Tại sao Vương Đông Bình không giết kế toán Ngô?

Nguyên nhân rất đơn giản.

Kế toán Ngô cũng là nạn nhân của khách sạn Thiên Nguyên, bị xã hội ruồng bỏ, ông ta tìm thấy mùi quen thuộc trên đối phương —— đáng thương, phẫn nộ, vặn vẹo, căm hận, tuyệt vọng.

Từ khẩu cung của Lý Quyên có thể nhìn ra, cô thật sự ghét kế toán Ngô.

Nếu Lý Quyên biết sự tồn tại của kế toán Ngô, chắc chắn sẽ không giảng hòa.

Cho nên Lý Quyên không biết chuyện.

Phong Bắc căn cứ vào manh mối có sẵn mà suy đoán, còn một kẻ ẩn trong bóng tối, anh phải đẩy kẻ đó ra ngoài.

Sáng hôm sau, trong thị trấn xảy ra một việc lớn, tất cả báo trong các sạp hàng bị càn quét sạch sành sanh.

Phong Bắc quăng mạnh tờ báo ra ngoài, “Liên hệ toàn soạn kia ngay cho tôi!”

Dương Chí nhặt tờ báo lên nhìn, tròn mắt, “Đội trưởng, e là không được rồi.”

Phong Bắc quắc mắt nhìn qua.

Dương Chí nuốt nước bọt, “Tòa soạn này không động vào được, nếu không sẽ liên lụy đến cả cấp trên.”

Nói đến đây, đã sáng tỏ rồi.

Phong Bắc triệu tập tất cả mọi người trong đội, “Ai tiết lộ vụ án ra ngoài?”

Tất cả mọi người đều không lên tiếng, bối rối.

“Câm hết rồi à?”

Phong Bắc gầm lên, “Hay cần tôi thẩm vấn từng người một?”

“Đội trưởng, em không truyền ra ngoài.”

“Em cũng không.”

“Mấy ngày nay bọn em đều ăn uống ngủ nghỉ ngay trong cục, không có thời gian về nhà gặp bạn bè, muốn nói cũng không nói được.”

“…”

Từng thành viên trong đội lần lượt tỏ thái độ.

Phong Bắc nghĩ đến điều gì đó, đang định tìm cục trưởng Trịnh, thì ông đã gọi điện qua.

Cục trưởng Trịnh thấy người bước vào, cười toe toét, “Đội trưởng Phong làm tốt lắm, cục thành phố gọi đến, bên kia rất hài lòng hiệu suất làm việc của cậu.”

“Đúng rồi, báo hết tên những người có công lên, cục thành phố sẽ tuyên dương với phát thưởng.”

Phong Bắc trầm giọng nói, “Cục trưởng Trịnh, vụ án chưa kết thúc.”

Động tác bưng tách trà của cục trưởng Trịnh khựng lại, “Chưa kết thúc? Hung thủ đã sa lưới, còn cái gì mà điều tra nữa? Không phải tôi nói cậu đâu, việc này tôi còn phải xem báo mới biết, thằng nhóc cậu không báo cáo cho tôi, lại liên hệ tòa soạn trước…”

Câu tiếp theo bị ngắt giữa chừng.

“Cháu không liên hệ tòa soạn.” Đội trưởng Phong nghiêm mặt, “Cục trưởng Trịnh, án giết người liên hoàn có cá lọt lưới.”

Nụ cười trên mặt cục trưởng Trịnh loáng cái đã chẳng thấy tăm hơi, “Vụ án đã được đăng báo, kinh động đến cả cục thành phố, bây giờ cậu nói cái này với tôi, đùa gì thế?”

Sắc mặt Phong Bắc rất khó coi, “Cục trưởng Trịnh, đây là một kế, có người làm việc này, mục đích là biến vụ án thành một đống giấy vụn nhét vào kho dữ liệu.”

Sắc mặt cục trưởng Trịnh còn khó coi hơn.

Phong Bắc nói, “Người của cháu không tiết lộ ra bên ngoài, như vậy, cung cấp vụ án cho tòa soạn chỉ có thể là người biết chuyện.”

Anh nói hết cả thông tin đã kiểm chứng và chưa kiểm chứng ra.

Cục trưởng Trịnh trầm ngâm.

Không rõ là bị kinh hãi, hay là xoắn xuýt vì vướng tay vướng chân.

Phong Bắc nghiêm túc nói, “Cháu sẽ bí mật điều tra, đợi đến khi có chứng cứ, lập tức bắt người.”

Cục trưởng Trịnh lên tiếng, “Nếu cậu bị phát hiện trước khi tra được thì sao?”

Phong Bắc nói, “Cháu tự đi.”

“Tự đi? Cậu tự đi, là có thể tự tin một trăm phần trăm sao?”

Cục trưởng Trịnh nói, “Cậu có nghĩ đến, nếu như phải phiền đến vị kia, mọi chuyện sẽ càng phức tạp, không phải thứ một đội của cậu có thể gói ghém được, đến lúc đó tôi còn phải ra mặt nữa!”

Phong Bắc nghiêm túc nói, “Cục trưởng Trịnh, cháu là một cảnh sát nhân dân.”

Phòng làm việc tĩnh lại một chút.

Cục trưởng Trịnh cầm ống nghe lên định bấm một dãy số, rồi lại buông xuống, ông thở dài, xem ra không trông mong gì việc an ổn về hưu rồi.

Thôi được, cứ thế đi.

Lúc tan học, Cao Nhiên gặp một bóng dáng quen thuộc trong con ngõ trước cổng trường.

Anh chơi hẳn một cây đen, tựa vào tường, hơi cong lưng, bên mép ngậm điếu thuốc, tư thế rất tùy ý, lại chẳng mất đi hương vị đàn ông.

Đây không phải là thứ mà các học sinh cấp ba có được.

Các nữ sinh cứ nhìn mãi thôi.

Cao Nhiên đạp xe qua, chống một chân xuống đất hỏi, “Sao anh lại ở đây thế?”

Phong Bắc nhướn mắt cười, “Tiện đường.”

Cao Nhiên chẳng biết người đàn ông nói thật hay giả nữa.

Phong Bắc liếc mắt ra sau, “Bạn thân em đâu?”

Cao Nhiên nói, “Hôm nay ba Soái Soái về, xin nghỉ nửa ngày.”

Gần đây nhà Soái Soái xảy ra chuyện, mẹ cậu qua đời, các thầy cô đều biết.

Cân nhắc đến sức khỏe tinh thần của cậu, cậu xin nghỉ, các thầy cô căn bản đều sẽ đồng ý.

Điếu thuốc bên mép Phong Bắc run lên, “Ba nó? Không thấy em nhắc đến.”

Cao Nhiên nói là ba dượng, “Soái Soái gọi chú ấy là ba, không gọi bằng chú.”

Phong Bắc chậc một tiếng, “Thế thì ngạc nhiên thật.”

Bình thường khi xây dựng gia đình mới, đứa nhỏ đều sẽ ôm tâm lý mâu thuẫn mãnh liệt với nửa kia mới của cha hoặc mẹ, cho rằng đó là kẻ xấu đã phá hoại tình cảm cha mẹ.

Gọi một tiếng chú dì đã tốt lắm rồi, có người còn gọi là này, hoặc là không thèm để mắt đến.

Tiếng chuông không ngừng reo lên.

Đám học sinh có đứa đi bộ, có đứa đi xe, ùa ra ba cái ngõ hẻm.

Cao Nhiên dừng lại không đi, xe đạp cản đường, có cậu nam sinh ở đằng sau gắt lên.

Đây tuyệt đối là cơ hội tốt để thu hút sự chú ý của nữ sinh, nếu bắt được, sáng mai đi học chắc chắn có thể tìm thấy trong ngăn bàn học một lá thư tình.

Có điều, họ làm ầm ĩ thế, lại khiến cho Cao Nhiên và Phong Bắc thành tiêu điểm.

Thiếu niên ngây ngô rạng rỡ và ông chú thành thục cường tráng, sự đối lập hoàn toàn.

Phong Bắc liếc mắt nhìn những nữ sinh xuất hiện trong tầm mắt, đồng phục học sinh, cặp sách, tóc đuôi ngựa, khuôn mặt non nớt, người nào cũng tràn đầy hơi thở thanh xuân, vừa sạch sẽ vừa hồn nhiên, giống như thiếu niên vậy.

Họ đặt mình vào trong cùng một quãng thời gian.

Mà quãng thời gian đó đã lui khỏi cuộc đời Phong Bắc từ xưa lắc rồi, sắc màu đều đã nhạt phai, chẳng thể nhớ nổi dáng vẻ năm xưa nom thế nào nữa.

Thái dương Phong Bắc khẽ giật, cảm giác nguy hiểm bao trùm, thấy mình như bị bài xích ở bên ngoài, không chen vào được.

Nếu thiếu niên yêu sớm, anh hộc máu mất.

Phong Bắc lập tức kéo thiếu niên qua, nhanh chóng đạp xe chở cậu ra khỏi con ngõ.

Cao Nhiên ngồi đằng sau, lờ đi cơn xấu hổ và ánh mắt tò mò phía sau, “Hôm nay thầy Tiền không lên lớp, tiết toán bị chủ nhiệm chiếm mất.”

Phong Bắc nói, “Anh ta lên thành phố rồi, không đi xe buýt, mà xe của thành phố tới đón.”

Cao Nhiên ngạc nhiên lắm, đang định nói gì, chợt nghe người đàn ông bảo, “Tối nay anh đi xuyên đêm vào thành phố.”

Bầu không khí chợt trở nên khẩn trương.

Cao Nhiên kéo kéo lưng áo người đàn ông, “Một mình ạ?”

Phong Bắc ừm, “Một mình.”

Cao Nhiên bật thốt lên, “Dưới tay anh chẳng phải có không ít người sao? Không dẫn mấy người theo được ạ?”

Phong Bắc nói nhiều người không tiện hành động, “Nếu thuận lợi, tuần sau là về rồi.”

Cao Nhiên cau chặt lông mày.

Nếu không thuận lợi thì sao? Cậu không hỏi thành tiếng.

Phong Bắc chuyển chủ đề, “Tối em tự ngủ một mình, không được thì uống thuốc, ở trong túi áo bên trái anh ấy.”

Cao Nhiên thò tay vào, mò được một lọ thuốc, “Anh làm cho em ạ?”

Phong Bắc rung chuông, đi vượt qua giữa một đôi tình nhân ngây ngấy đang đạp xe song song phía trước, “Đây là thuốc ngủ một người bạn cũ của anh cho, mỗi lần chỉ một viên, không được uống nhiều.”

Cao Nhiên cẩn thận cất đi, “Cảm ơn anh.”

Phong Bắc đáp lễ, “Đừng khách sáo.”

Anh tò mò hỏi, “Thế thôi à? Em không hỏi thành phần của thuốc, có tác dụng phụ hay không, người bạn kia của anh có đáng tin không sao?”

Cao Nhiên ngớ ra, thành thật đáp, “Không.”

Theo lý thuyết, thuốc không thể uống bậy, cậu cũng không ngốc, nhất định sẽ hỏi, kết quả chẳng hỏi câu nào.

Giờ phút này, lòng Phong Bắc cứ lâng lâng.

Bầu không khí dễ chịu hơn hẳn.

Tóc mái Cao Nhiên bị gió thổi tung, cậu híp mắt, mặt đầy chờ mong, “Em còn chưa lên thành phố bao giờ, chờ em qua sinh nhật mười tám tuổi, sẽ xin ba em cho đi.”

Phong Bắc ngoái đầu lại nhìn thiếu niên, “Chừng nào mới sinh nhật mười tám tuổi?”

Cao Nhiên nói, “Sắp rồi.”

Mắt Phong Bắc tối đi, ngoài miệng lại đùa, “Năm nào tháng nào?”

Cao Nhiên đảo mắt, “Mùng sáu tháng sáu sang năm.”

Phong Bắc nhẩm tính, còn khoảng tầm mười tháng, may mà thời gian trôi đi cũng mau.

Qua năm này, cởi một tấm áo bông, một chiếc quần len, là đến rồi.

Buổi tối Cao Nhiên lăn qua lộn lại không ngủ được, cứ mãi nghĩ theo hướng tiêu cực, lo cho sự an toàn của Phong Bắc.

Cậu biết mình rất lo lắng, càng ngày càng lo lắng.

Kể từ khi đến thế giới song song, tật xấu ngày một nhiều.

Cao Nhiên lấy lọ thuốc ra, đổ một viên ra tay, nuốt chửng xuống.

Ợ ra toàn là mùi thuốc.

Sáng chủ nhật, Giả Soái đến tìm Cao Nhiên.

Cao Nhiên nghe tiếng gọi thì giấu ngay quyển tiểu thuyết xuống dưới tấm đệm cao su, chạy tới cửa lại vòng về, giấu tiểu thuyết vào góc tủ quần áo.

Sau khi đã làm đủ biện pháp an toàn, Cao Nhiên mới cuống quýt chạy ra ngoài, đứng trên ban công ngó xuống dưới, “Soái Soái, ba ông đâu?”

Giả Soái nói, “Đi rồi.”

Cao Nhiên lạch bạch chạy xuống lầu ngạc nhiên nói, “Nhanh thế à?”

Giả Soái chỉ đáp một chữ, “Bận.”

Cao Nhiên để ý vẻ mặt của thằng bạn thân, từ nhỏ đã không có cha, giờ mẹ cũng mất, ba dượng lại bận rộn làm việc, không để ý nhà cửa, trong lòng hẳn là khó chịu lắm đây.

Cậu sắp xếp từ ngữ, “Ba ông làm nghiên cứu, nhiều việc, chẳng còn cách nào, tôi đoán chắc chú cũng muốn ở cạnh ông lâu chút.”

“Tôi biết.”

Vẻ mặt Giả Soái cực kì bình tĩnh, tập mãi thành quen, thậm chí còn chẳng thấy làm sao cả, cậu đổi chủ đề, “Tôi đọc báo, hóa ra đó là án giết người liên hoàn.”

“Ừm, phá rồi.” Cao Nhiên không nhiều lời, dở sống dở chết, “Cho nên ba tôi tức tốc tìm ngay lớp học thêm cho tui, bắt đầu từ cuối tuần sau, toán với tiếng Anh.”

Giả Soái bước vào nhà cùng cậu, “Ông muốn lọt vào tốp 10, chắc chắn phải học thêm rồi.”

Miệng Cao Nhiên méo xẹo, “Tốp 10? Chờ tui vào tốp 20 trước đã nhé.”

Hôm nay Lưu Tú từ ái cực kì, còn thân thiết nữa, cô bưng một mâm trái cây ra, mỗi ô nhỏ đều chất đầy lạc hạt dưa kẹo mè.

Cao Nhiên há hốc mồm, mua lúc nào vậy, cậu cũng chẳng biết nữa.

Lưu Tú chả thèm nhìn ánh mắt oán giận của thằng con, niềm nở kêu Giả Soái hết ăn cái này tới cái kia, bảo cậu đừng làm khách.

Nói nhiều muốn chết, còn cứ chốc chốc lại chăm chú nhìn cậu.

Cao Nhiên có cảm giác như mẹ cậu muốn nhận Soái Soái làm con nuôi rồi ấy.

Lưu Tú đang tràn trề tình mẹ.

Dẫu rằng Giả Soái căn bản không lộ ra chút cảm xúc rầu rĩ không vui nào, cũng không phát tín hiệu “con rất cần sự quan tâm”, cậu chẳng khác gì so với lúc thường cả.

Một lát sau, trên bàn nhà chính nhiều thêm hai đống vỏ lạc.

Cao Nhiên nói không ăn tiếp được nữa, nếu không tối không chui vào chăn ngủ được.

Giả Soái gom lại toàn bộ vỏ lạc, tỉ mỉ lau bàn, “Ra ngoài đánh bóng bàn không?”

Cao Nhiên lắc đầu, không có hứng, chẳng biết anh Tiểu Bắc trong thành phố ra sao rồi, liệu có gặp nguy hiểm không, có vướng vào chuyện gì không giải quyết được không.

Hai ngày trôi qua.

Cao Nhiên bị nhiệt, khóe miệng mọc lên một cục.

Lưu Tú đỡ nắp nồi gọi Cao Nhiên đến, bảo cậu lấy nước trong các lớp tấm gỗ trên bề mặt nắp mà bôi lên miệng.

Cao Nhiên nghe theo, cậu không để ý, tay đụng vào cái nồi sắt kế bên, bỏng.

Lưu Tú vội vàng múc một gáo nước dội lên chỗ thằng con bị bỏng, lải nhải, “Sáng đến tối cứ hồn vía lên mây, lông mày nhíu chặt, ăn cơm cũng thở dài, tóc rụng chả còn mấy sợi, người cũng không béo lên được, cả nhà này mày là lắm phiền não nhất đấy!”

Cao Nhiên thầm nghĩ, đều là trả giá cho việc sống lại đó ạ.

Lưu Tú không yên tâm, bảo cậu chúng hẳn tay vào trong thùng, “Mày ngâm đi, tao lên trạm xá xem có thuốc bỏng không.”

Cao Nhiên nối cậu tự đi.

Kết quả đợi đến khi Cao Nhiên phản ứng lại, cậu đã đứng trước cục cảnh sát rồi.

Cậu vuốt mặt, “Cái đệt, mình sao thế này? Trúng tà à?”

Hay là anh Tiểu Bắc bỏ bùa mình?

Cao Nhiên quay đầu xe, hướng về tiệm tạp hóa nhỏ cách đó không xa mua bao thuốc lá.

Ông chủ hỏi muốn loại nào?

Cao Nhiên không buồn nghĩ ngợi nói một cái tên, là loại Hồng Tháp Sơn anh Tiểu Bắc thường dùng.

(*) Thuốc lá Hồng Tháp Sơn



Mua thuốc rồi, còn phải mua bật lửa.

Cao Nhiên mua xong, lúc đi ra trong túi chẳng còn lấy một xu.

Cậu ngồi xổm dưới gốc cây ven đường hút thuốc, ho sặc sụa, cảm giác như mình là thằng oắt con lén làm chuyện xấu sau lưng người lớn vậy.

Hay là…

Gọi điện thoại cho anh Tiểu Bắc nhỉ?

Cao Nhiên lắc đầu, không được, nhỡ đâu lúc cậu gọi tới, anh Tiểu Bắc đang chấp hành nhiệm vụ thì sao, xảy ra chuyện mất.

Thôi, đừng gọi nữa, anh Tiểu Bắc xong việc sẽ về, ảnh giỏi như vậy, nhất định có thể giải quyết xong xuôi.

Tiết toán hôm thứ tư, mọi người không thấy bóng dáng của giáo viên chủ nhiệm nữa, tiến vào phòng học chính là thầy dạy toán.

Các bạn nữ khe khẽ hoan hô.

Dù sao thầy toán cũng là thầy giáo trẻ tuổi đẹp trai nhất trường, thầy có ưu đãi này cũng thường thôi.

Dù đã có người yêu đi nữa, vẫn là thần tượng của các bạn nữ.

Cả một tiết học, Cao Nhiên đều chẳng nghe lọt một công thức nào, toàn bộ lực chú ý đều dồn vào bóng hình trên bục giảng, quan sát nhất cử nhất động của anh ta.

Cao Nhiên để ý, quần thầy Tiền dính phấn nhưng chẳng lau, trước giờ anh ta đều để ý hình tượng bản thân, chưa bao giờ như vậy cả.

Đây là biểu hiện của việc mất tập trung.

Trong lòng Cao Nhiên có suy đoán, anh Tiểu Bắc đã bắt được sợi dây con gái thị trưởng rồi.

Chiều tối thứ sáu, Phong Bắc từ thành phố trở về, cầm một phần khẩu cung và vài vật chứng, một ngụm nước cũng chưa uống đã dẫn người đến nhà Tiền Túc.

Tiền Túc đang ngồi trên bàn làm việc đưa lưng về phía họ, đầu cũng chẳng ngoái lại, “Đợi tôi chấm xong mấy quyển bài tập này đã.”
Bình Luận (0)
Comment