Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Chương 38

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Cao Nhiên nằm nhoài trên quầy y như con chó chết.

Bà chủ tiệm thuê sách kêu oai oái, “Bạn kia, nằm úp lên quầy làm cái gì? Dậy nhanh lên, vỡ kính thì nhóc đền nhá?”

Cao Nhiên cởi áo khoác đồng phục ra lau loạn xạ trên mặt, vừa lau mồ hôi vừa thở dốc, vai đột nhiên bị vỗ một cái, cậu quay đầu, thấy một gương mặt phóng đại, trái tim nhảy ra khỏi cuống họng run lên, giờ mới về lại vị trí cũ.

Đệt mợ, người dọa người thật sự có thể dọa chết người.

Lý Quyên đầu tóc rối bù, mặc đồ rách nát, đôi mắt đầy tơ máu quét qua những học sinh trong cửa hàng, mắt mở trừng trừng, dường như có thể nhào lên bất cứ lúc nào, ánh nhìn khiến người ta sợ hãi.

Đám học sinh thấy khó chịu, có đứa không nhịn được mắng, đồ điên ở đâu ra đây.

Bà chủ tiệm thuê sách chực lấy chổi đuổi người, Cao Nhiên thấy thế, cuống quýt kéo người phụ nữ trung niên ra khỏi tiệm thuê sách, “Bác à, sao bác lại ở đây ạ?”

Lý Quyên có vẻ sốt ruột lắm, “Con này, con có thấy Tiểu Hải nhà bác đâu không? Giờ này rồi mà nó còn chưa về nhà, chả biết chết dí ở đâu rồi.”

Động tác dắt xe đạp của Cao Nhiên khựng lại, rồi vờ như chẳng có gì tiếp lời, “Bác trai đâu ạ? Bác ấy biết bác ra ngoài không? Con đưa bác về nhà nhá.”

Lý Quyên không chịu về, “Bác còn phải đi tìm Tiểu Hải đây này!”

Cao Nhiên nuốt nước bọt hỏi, “Bác ơi, bác đến từ hướng nào thế?”

Lý Quyên giơ ngón tay chỉ, “Bên đó đó.”

Cao Nhiên nương theo đó nhìn qua, không phải là hướng cậu từ trường chạy đến, là hướng khác, “Chắc không ạ? Bác ơi, có phải bác nhớ nhầm rồi không?”

Lý Quyên nghe vậy thì cười phá lên, “Con à, nghe con nói kìa, bác còn chưa lẩn thẩn đến nỗi không nhớ được đường đâu.”

Cao Nhiên cau chặt lông mày.

Kỳ thực cậu thà rằng người theo dõi cậu là người phụ nữ trung niên này còn hơn.

Bà chủ tiệm thuê sách chưa trông thấy người đã nghe thấy tiếng, còn sang sảng nữa, cực mất kiên nhẫn, “Cháu kia, đi cùng với bà cô kia ra xa chút, đừng đứng chắn cửa!”

Cao Nhiên chép miệng, dẫn theo người phụ nữ trung niên rời khỏi tiệm thuê sách.

Lý Quyên nhìn đông rồi lại ngó tây, miệng lẩm bẩm, “Tan học không về, bài tập không làm, cả ngày chả khiến người ta bớt lo gì cả.”

Cao Nhiên gọi, “Bác ơi.”

Lý Quyên ngoái lại, “Con, sao con còn ở đây?”

Cao Nhiên, “…”

Lý Quyên vừa đi vừa nói, “Con đi cùng bác làm chi? Về nhà con đi, bác tìm Tiểu Hải nhà bác cái đã.”

Cao Nhiên định mở miệng, người phụ nữ trung niên đi đằng trước bỗng quay phắt người lại, chẳng nói gì, chỉ nhìn chằm chằm, khiến da đầu cậu râm ran.

Lý Quyên nghiêm mặt, “Con nói thật với bác đi, Tiểu Hải bị thầy giữ lại rồi đúng không?”

Cao Nhiên lắp bắp, “Không, không ạ.”

Lý Quyên không nói nữa.

Đến đây đã ra khỏi ngõ hẻm, đường rộng, nhiều người qua lại, thỉnh thoảng liếc mắt ngó chừng người phụ nữ trung niên, ăn mặc như vậy, tám phần mười là người điên rồi.

Vừa rồi Cao Nhiên căng thẳng quá, giờ thả lỏng, cảm giác đói và buồn ngủ bủa vây, cậu ngáp một cái, bụng réo òng ọc.

Một người bước đến từ phía bên trái, khoảng tầm hai mươi, da ngăm đen, đôi mắt nhỏ mà tròn, nom rất hài hước.

Cao Nhiên nhận ra, đó là một trong những cấp dưới của Phong Bắc, tên gì cậu không biết, hoặc là có từng nghe, mà không nhớ rõ.

Người thanh niên đưa hai cái bánh bao trong tay qua, “Đội trưởng bảo anh mua cho em nè.”

Cao Nhiên ngớ ra, “Cảm ơn anh.”

Thanh niên đánh giá cậu nhóc đang gặm bánh bao, anh chấp hành nhiệm vụ bên ngoài, không về được nhà, không được ngủ, bản thân mình còn chả để ý chuyện ăn uống, huống chi là em trai em gái trong nhà.

Đội trưởng rốt cuộc là lấy đâu ra hơi sức nhỉ? Cái mối lo lắng này cũng kì cục quá đi.

Cao Nhiên vừa ăn vừa để ý người phụ nữ trung niên, sợ cô đột nhiên lao ra giữa đường, nếu xảy ra chuyện gì, thật đúng là chả biết phải làm sao.

Nuốt miếng bánh bao trong miệng xuống, Cao Nhiên nhỏ giọng hỏi, “Anh ơi, em cảm thấy có người theo dõi em.”

Thanh niên nói, “Có đâu.”

Anh thật thà nói, “Anh có nhiệm vụ gần đây, khoảng năm giờ đội trưởng nói em sắp tan học, bảo anh qua một chuyến, không có chuyện gì khác, chỉ là đưa em về nhà thôi.”

Nội dung trong điện thoại khiến anh bối rối hết sức, muốn hỏi cái gì cũng chả nhớ ra, lúc đó chỉ cảm thấy đội trưởng có vẻ quan tâm đứa nhỏ hàng xóm này một cách khác thường.

Mặt Cao Nhiên đần ra, không có sao? Chẳng lẽ do cậu tưởng tượng ra à?

Thanh niên khoe hàm răng trắng, mặt không lớn, miệng vừa cười là toét đến tận mang tai, “Anh đi theo suốt mà.”

Cao Nhiên méo mặt, “Hay là anh?”

Thanh niên cười ha hả, “Dám lắm.”

Cao Nhiên câm nín.

Lý Quyên đột nhiên chạy về một phía.

Cao Nhiên vội vàng đuổi theo kéo lại, “Bác ơi, trên đường đông người lắm, xe cũng nhiều, bác chậm một chút.”

“Vừa nãy hình như là thầy Tiền…”

Vẻ mặt chần chừ của Lý Quyên biến thành khẳng định, cô hét toáng lên, “Thầy Tiền! Thầy Tiền ơi!”

Cao Nhiên hơi ngạc nhiên, nhưng cậu không để lộ ra, biết cách che giấu rồi, “Bác ơi, bác biết thầy Tiền ạ?”

Lý Quyên thấy người kia đã chẳng còn bóng dáng đâu nữa thì tỏ ra bực dọc, trách thiếu niên kéo mình, giọng điệu chẳng tốt đẹp chi, “Thầy ấy là giáo viên dạy toán của Tiểu Hải nhà bác.”

Cao Nhiên cảm thấy lạ lùng thay.

Con người phụ nữ trung niên này đã mất được năm năm rồi, sao mà bác ấy biết thầy Tiền được? Chẳng lẽ…

Hai người quen nhau từ trước? Khi đứa bé ấy còn chưa qua đời ư?

Không đúng.

Cao Nhiên buồn bực trong lòng, thầy Tiền chỉ dạy cấp ba, chưa từng nghe thầy ấy dạy cả tiểu học với cấp hai nữa, “Bác à, thầy Tiền nói lớp và chỗ ngồi của con bác cho bác sao?”

“Nhờ thầy Tiền, nếu không thành tích của Tiểu Hải sẽ không được tốt như vậy đâu, năm nào cũng lấy danh học sinh ba tốt, mỗi tội lên cấp ba cạnh tranh nhiều hơn, không đạt được, còn phải cố gắng nhiều thêm chút nữa.”

Lý Quyên chỉnh lại đầu tóc, “Thầy Tiền là người tốt, sẽ được đền đáp.”

Cao Nhiên không moi được câu trả lời, cậu có chút mất hứng, may mà có được thu hoạch khác, “Thầy Tiền là người rất tốt, lúc con không hiểu hỏi thầy, thầy đều sẽ kiên nhẫn giảng lại cho con.”

Lý Quyên hỏi, “Con này, trên lớp con đứng thứ mấy?”

Cao Nhiên nói, “Hai mươi ạ.”

Lý Quyên cười nói, “Thế là chưa được đâu, Tiểu Hải nhà bác lúc nào cũng ở tốp 10 đấy.”

Trong nửa câu sau toàn là sự kiêu ngạo.

Trong đầu Cao Nhiên chợt lóe lên gì đó, cậu không bắt kịp, “Bác à, con biết nhà thầy Tiền ở đâu, con dẫn bác tới nha?”

Lý Quyên gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Cao Nhiên hỏi cô làm sao.

Lý Quyên không nói nguyên nhân, chỉ bảo là muốn đi tìm con.

Cao Nhiên nhìn người phụ nữ trung niên, chuyện liên quan đến con cô, cô điên, còn những chuyện khác, cô không điên chút nào, nhớ đường, có thể tự chạy đến, tìm đến trường, có thể tự lo liệu cuộc sống, không nhắc đến con trai, cô sửa soạn một tý, thoạt trông chẳng khác gì người thường.

Lý Quyên dừng bước nhìn quầy hoa quả, ánh mắt dính lên chỗ bày táo, trong mắt là bao khát khao.

Cao Nhiên lục túi, “Hai người chờ chút nha.”

Cậu nhanh chóng chạy lại mua một cân táo, “Bác ơi, cho bác nè.”

Trên gương mặt chằng chịt nếp nhăn của Lý Quyên thoáng lên nét kinh ngạc, cô vội vàng xua tay, “Táo này đắt lắm, con mang về nhà đi.”

Cao Nhiên cười hì hì nói, “Con không thích ăn táo, lỡ mua rồi, bác cầm đi.”

Lý Quyên sợ đến tái mặt, “Thế… Thế cám ơn con.”

Cao Nhiên nói không có chi.

Lý Quyên ôm đống táo như ôm báu vật, đôi mắt liếc về chỗ thanh niên đứng, “Con à, đó là ai thế? Sao cứ đi theo con vậy?”

Cao Nhiên nói là anh họ cậu, cậu nói vậy theo bản năng thôi, nói xong nghĩ đến vụ án ở quê kia, bất giác thở dài.

Lòng người phức tạp, có rất nhiều mặt, với người thân là một cái mặt, với người ngoài lại một cái mặt, với kẻ thù là một cái mặt, với bạn bè là một cái mặt khác, tất cả đều khác nhau, mắt thường nhìn không thấu.

Cao Nhiên đưa Lý Quyên về nhà, dối rằng con trai cô lúc tan học đi ngay trước mặt cậu, chắc về nhà từ lâu rồi.

Vương Đông Bình đi được nửa đường thì gặp được họ, liên tục nói cám ơn.

Cao Nhiên định đi, Vương Đông Bình lại bảo cậu chờ chút, “Con à, lần này thật sự làm phiền con rồi.”

Cao Nhiên nói chỉ là tình cờ gặp được thôi, muốn hỏi người trung niên tại sao lại không trông, thấy chú ta mồ hôi mồ kê khắp người, tóc tai cũng có, vẻ như mới làm việc xong, mệt mỏi chán chường, cậu liền không hỏi ra miệng nữa, “Bác à, thầy Tiền từng tới nhà bác ạ?”

Vương Đông Bình ngờ ngợ, “Thầy Tiền nào cơ?”

Cao Nhiên nhìn người trung niên, phát hiện chú không có gì bất thường, “Là thầy toán của con,  bác gái nói bác ấy quen.”

“Sao mà quen cho được chớ.”

Vương Đông Bình nói, “Bả nói linh tinh đó, con nghe thì nghe thế thôi, đừng coi là thật.”

Cao Nhiên im lặng một chút rồi đổi chủ đề, “Bác ơi, lần trước bác gái đi viện khám, bác sĩ nói thế nào ạ?”

Vương Đông Bình than thở, “Bác nghe cũng không hiểu lắm, đại khái là vì chuyện thằng bé mà bả bị kích thích, nếu thấy thứ gì liên quan đến con trai, sẽ phát bệnh.”

Cao Nhiên “À” một tiếng, “Có chữa khỏi được không ạ?”

Vương Đông Bình cười khổ, “Hỏi thì có hỏi, bác sĩ không trả lời thẳng, mà cứ đưa đẩy, nói phải uống thuốc đúng giờ, kết hợp điều trị, cố hết sức đừng nhắc đến con trai trước mặt bả, làm được những điều đó rồi, liệu rằng có khá hơn không, khá hơn đến mức nào, còn phải xem bệnh tình của bả.”

Cao Nhiên gãi cổ, an ủi vụng về, “Bác à, chỉ cần sống, thì đều sẽ có hi vọng.”

“Hầy!”

Vương Đông Bình lau mắt bằng đôi tay bẩn thỉu, chú vào nhà, lúc ra thì cầm thêm một xấp tiền, toàn tiền lẻ, vuốt phẳng phiu, “Con à, táo mua hết bao nhiêu đó? Bác gửi con tiền.”

Cao Nhiên quay đầu chạy.

Thanh niên chạy theo, nghĩ thầm chắc giờ cậu nhóc về nhà thôi, ai dè gặp được đội trưởng Tào, nom hai người một lớn một nhỏ còn khá là thân quen, anh không rõ tình hình, trước hết chọn quan sát tình huống ở chỗ rẽ hẵng.

Cao Nhiên quay đầu lại, thấy chẳng có ai, trợn trắng mắt.

Tào Thế Nguyên có việc ở bên này, gặp được cậu nhóc là ngoài dự đoán của anh, “Đi một mình à?”

Cao Nhiên lờ đi, lặng lẽ dắt xe về phía trước, lúc đưa người phụ nữ trung niên về quên tìm chỗ sửa xe, cậu muốn táng mình ghê, quá là sơ suất, không thì không đến nỗi mất công dắt về lại thế này.

Đi được chừng mười bước, Cao Nhiên phát hiện hồ ly đi theo mình, cậu hốt hoảng, “Ông làm gì thế?”

Tào Thế Nguyên nói, “Đưa nhóc về.”

Cao Nhiên từ chối ngay và luôn, “Không cần!”

Tào Thế Nguyên không nói gì, ánh mắt rơi lên mái tóc cậu nhóc, cau mày.

Cao Nhiên mất mặt, thẹn quá hóa giận, “Nhìn cái giề?”

Tào Thế Nguyên cười nói, “Đáng yêu ghê.”

Cao Nhiên trợn mắt líu lưỡi, “…Đồ điên.”

Cậu tăng tốc độ dắt xe, sải bước qua ngõ hẻm, tấm áo đồng phục học sinh màu xanh trắng bị gió thổi ngược ra sau, trông sống động vô cùng.

Tào Thế Nguyên không nhanh không chậm theo sau, ngữ điệu cũng y chang, “Cậu bạn nhỏ, tôi có một hương liệu giúp dễ ngủ, nhóc dùng, rất có ích với giấc ngủ của nhóc.”

Cao Nhiên hừ lạnh, “Dẹp đi, tui ngủ xong khỏi tỉnh nữa.”

Cánh tay bị tóm lại, cậu giãy mấy lần, cũng không thoát được, bực bội, càng làm sâu đậm quyết tâm đi học lấy miếng võ phòng thân.

Tào Thế Nguyên xoay người cậu nhọc lại, khiến cậu đối mặt với mình, đặt ra câu hỏi, “Nhóc có thể hoàn toàn tin tưởng đội trưởng Phong, tại sao lại tồn động cảnh giác với tôi nhiều đến vậy?”

Cao Nhiên nói không thèm suy nghĩ, “Ảnh sẽ không hại tui.”

Tào Thế Nguyên nói, “Nhóc cần tối thiểu một phút cân nhắc vấn đề này.”

Cao Nhiên nói cậu không cần suy nghĩ.

Tào Thế Nguyên nhai nốt viên kẹo còn trong miệng, “Trong tình huống bình thường, khi một người bật thốt lên, cảm tính làm chủ, nhóc không đủ lý tính.”

Cao Nhiên thấy phiền, đẩy anh ra rồi đi.

Tào Thế Nguyên kéo lại cậu nhóc lần thứ hai, xòe bàn tay với cậu, trên đó có một viên kẹo, “Cậu bạn nhỏ, tôi không có ác ý với nhóc, trái lại, nhóc có thành kiến với tôi, nguyên nhân là ở lần gặp mặt đầu tiên, nhóc phán đoán sai ấn tượng với tôi.”

Cao Nhiên muốn cười đến rụng răng, “Một người một lần hai lần thôi miên tui, còn không có ác ý? Ai tin!”

Việc này mà đặt vào ai, thì người đó cũng giận, chả hiểu ra sao, đương nhiên không thể không khiến người cảnh giác.

Thôi miên ấy à, nghĩa là trước mặt người kia mình chỉ là đồ ngu, hỏi gì nói đấy, địa chỉ gia đình, sở thích, vân vân, lúc tỉnh lại cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Rất đáng sợ, huống chi cậu là người có bí mật, vẫn luôn cẩn thận tỉ mẩn giấu diếm, sợ bị phát hiện.

Cho nên Cao Nhiên mới sợ hồ ly như vậy, mỗi lần tiếp xúc, đều sợ thêm.

Tào Thế Nguyên bóc viên kẹo kia tự ăn, “Trên đời này, giữa người và người dù có bất kể mối quan hệ thế nào đi nữa, đều là lợi dụng và bị lợi dụng mà thôi, không tránh khỏi.”

Cao Nhiên lộ ra vẻ mặt phản cảm, “Ông muốn nói cái gì?”

Tào Thế Nguyên cười khẽ, “Nhóc hiểu mà.”

Vẻ phản cảm của Cao Nhiên càng sâu sắc hơn, cậu xị mặt, “Tui thèm vào nói với ông.”

Tào Thế Nguyên từ tốn nói, “Bệnh rụng tóc là vấn đề có thể lớn có thể nhỏ.”

Cao Nhiên quắc mắt, “Không liên quan đến ông!”

Tào Thế Nguyên cất bước, đi từng bước từng bước một về phía cậu.

Cao Nhiên lùi về sau vài bước, cái đệt, người kia đâu? Trốn đâu mất tiêu rồi? Không phải đến bảo vệ cậu sao?

Tào Thế Nguyên tóm một phát lấy cánh tay cậu nhóc, ánh mắt nghiêm túc, “Nhóc trốn cái gì?”

Cao Nhiên không rút tay ra được, bị nắm đến đỏ lên, huyệt thái dương cậu nhảy thình thịch, giơ chân đạp thẳng.

Tào Thế Nguyên không tránh, cho cậu đạp, chẳng bao lâu sau, trên quần có thêm vài dấu giày bẩn thỉu.

Cao Nhiên đạp mệt, hổn hển nói, “Đội trưởng Tào, anh là nhân viên chấp pháp, không thể phạm pháp như thế chứ? Có câu nói rất hay, vội quá khó buôn, anh như thế này thật không hay.”

(*) Vội quá khó buôn: (上赶着不是买卖) đại ý là khi hai bên mua bán trao đổi, bên kia mà vội vàng ra giá quá thì trái lại sẽ không bán được hàng. Về sau ý nói làm cái gì cũng phải có mức độ, một vừa hai phải thôi.

Tào Thế Nguyên thả lỏng tay, rũ mi mắt, thoạt trông như bị tổn thương.

Cao Nhiên nhắm tịt mắt vào rồi mở ra, hồ ly vẫn là dáng vẻ ngày thường, chớp mắt vừa nãy chỉ là giả mà thôi.

Trực giác nói cho Cao Nhiên biết, hồ ly chắc chắn có vấn đề, không biết là có tâm tư gì, chẳng thể nào nhìn thấu, rất nguy hiểm, là người cảnh sát không giống cảnh sát nhất.

Thanh niên ở ngã rẽ thấy tình hình không ổn, do dự một chút, cuối cùng vẫn không đi ra, mà đi xa một chút gọi cho sếp báo cáo tình huống.

Đều là đồng nghiệp cả, gặp lúng túng thì khó xử lắm.

Phong Bắc cáu ầm lên, “Cậu ở đằng sau xem kịch à? Tôi bảo cậu đi làm cái gì? Hả?!”

Thanh niên bị quát mà ngơ ra, anh thấp giọng, “Đội trưởng, là thế này ạ, em với đội trưởng Tào cũng không giao tiếp mấy, với cả em cũng không biết ảnh với Cao Nhiên…”

Phong Bắc mất kiên nhẫn ngắt lời, ra lệnh, “Giờ cậu qua đó cho tôi, anh ta ở bao lâu, cậu ở lại bấy lâu, theo dõi một tấc cũng không chừa.”

Thanh niên lầm bầm, “Đội trưởng sao gắt thế nhỉ, đội trưởng Tào cũng có ăn con nhà người ta đâu.”

Bầu không khí giằng co rạn nứt ngay khi thanh niên xuất hiện, trong vòng có mấy giây mà vỡ choang thành mảnh nhỏ theo gió cuốn đi.

Thanh niên cười chào hỏi, “Đội trưởng Tào, trùng hợp ghê.”

Tào Thế Nguyên hơi gật đầu, coi như là đáp lại.

Thanh niên vừa đến, Tào Thế Nguyên cũng chẳng ở lâu rồi đi, Cao Nhiên thở một hơi, lưng áo ướt sũng.

Ban đầu Cao Nhiên không để ý, nhưng thanh niên cứ chốc chốc lại nhìn cậu một cái, cậu chịu hết nổi, “Có gì anh nói thẳng luôn đi.”

Thanh niên khụ một tiếng, “À thì, quan hệ giữa em với đội trưởng Tào cũng khá phết nha.”

Cao Nhiên nhìn mắt anh.

Thanh niên không thoải mái lắm, “Mắt anh làm sao?”

Cao Nhiên nói, “Có vấn đề.”

Thanh niên hiểu ý cậu, đùng cái mặt đỏ bừng.

Lúc Cao Nhiên về đến nhà đã gần tám giờ, cậu mệt đứ đừ, mời thanh niên ăn tối.

Thanh niên xua tay từ chối, nói còn có nhiệm vụ.

Cao Nhiên không ép ở lại, dấm dúi đưa anh hai củ khoai lang, “Vất vả rồi.”

Thanh niên cầm mỗi tay một cái, “Nếu đội trưởng hỏi…”

Cao Nhiên vỗ vai anh đầy nghĩa khí, “Yên tâm.”

Lúc này thanh niên đi thật.

Cao Nhiên gọi đến nhà Giả Soái, không ai nghe, cậu gọi cho bác cả của Giả Soái, lúc này mới thông, nói là Giả Soái đang ở bệnh viện, chưa về.

Lưu Tú nói, “Ăn cơm trước đi, hâm thức ăn mấy lần rồi.”

Cao Nhiên mở miệng, “Mẹ, mẹ nói mẹ của Soái Soái liệu…”

Cậu không nói tiếp, dừng lại, trong lòng cứ có cảm giác bất an.

Lưu Tú thở dài, “Khó nói lắm.”

Người ngã một cái, ai mà biết sẽ ngã thành thế nào.

Bà cụ chính là ví dụ sống đấy.

“Dự báo hai ngày tới, có mưa và giông, gió đông…”

Cao Nhiên nghe dự báo thời tiết, “Bà ơi, bà đừng có đi qua đi lại trước mặt con nữa, nghỉ một chút được không ạ?”

Bà Cao lẩy bẩy đi lại, miệng liến thoắng, “Sau khi ăn xong mà đi lại, sẽ sống được đến chín mươi chín tuổi, bà phải sống lâu một chút, thấy Lục Lục lên đại học, còn phải thấy Lục Lục cưới vợ, sinh cháu bụ bẫm.”

Mắt Cao Nhiên đỏ lên, cậu thở dài.

Dù cậu nói thế nào đi nữa, bà cũng vẫn không nhớ ra cậu, nói cậu không phải cháu mình.

Cao Nhiên chống cằm, trong đầu có hai nhóm nhỏ, một nhóm nghĩ mật mã 26, 96 là cái gì, một nhóm khác thì lại lo lắng tình hình mẹ Soái Soái.

Điện thoại reo lên, Cao Nhiên lập tức nhấc máy, “Soái Soái, ông về rồi à.”

Giọng của Giả Soái nghèn nghẹn, “Bác cả nói ông tìm tôi.”

Cao Nhiên ừ, “Mẹ ông sao rồi?”

Giả Soái nói, “Còn chưa tỉnh, tôi về lấy đồ, tối phải vào viện trông tiếp.”

Cao Nhiên hít một hơi, “Cần tôi qua không?”

Giả Soái nói, “Không cần.”

Cao Nhiên nghĩ, “Mai tôi xin nghỉ cho ông.”

Giả Soái nói, “Tôi nói với cô chủ nhiệm rồi.”

Cao Nhiên nghe giọng điệu bình tĩnh của bạn mình, thầm nghĩ chắc nó khó chịu, kiềm nén lắm đây, vẫn luôn là như vậy.

“Thế ông đi ngủ sớm chút đi.”

Đặt ống nghe xuống, Cao Nhiên xoa mặt, nghĩ trưa mai đến bệnh viện thăm mẹ Soái Soái.

Có khi mai tỉnh rồi lại không sao chưa biết chừng.

Cao Nhiên lên gác tiếp tục giải mật mã, cậu mang theo một miếng gừng, cắt thành lát mỏng đắp lên ba chỗ hói kia, dùng sức xoa.

Vụn gừng và giấy nháp bừa bộn trên bàn trên đất.

Chu Kiến Trúc rảo bước trên đường, chờ mãi mới tới cuối tuần, tính nghỉ lấy hơi, ai dè lại bận đến tận bây giờ.

Chưa kể đống quần áo dồn một tuần chưa giặt, tuần sau công ty còn muốn sắp xếp gã đi công tác nữa chứ.

Áp lực công việc khiến gã không tài nào thở nổi.

Người trên đường rất đông, ngay lúc Chu Kiến nghĩ xem liệu có nên đổi nghề không, một chiếc xe chở cát rầm rầm lao qua.

Xe chất đầy hạt cát, bay tứ tung làm người đi đường ho sặc sụa.

Chiếc xe tải lại phóng rất nhanh, cát từ trong khe hở chỗ thân xe rơi vãi ra đường, tạo thành một vệt dài trên mặt đất.

Chu Kiến bịt mồm, mãi mới hết ho, định mở miệng chửi bới vài câu, lại nghe thấy không biết là ai trên đường thở dài một câu.

“Tiếc ghê, hạt cát tốt như vậy.”

Chu Kiến không khỏi cảm than, người này tốt tính thật đấy, bị sặc mà vẫn còn thương xót mấy hạt cát này.

Bến xe buýt ở trước đó không xa.

Bởi mai là cuối tuần, hôm nay có rất nhiều người đợi ở bến chờ xe, chừng mười phút sau, Chu Kiến chen lên xe về nhà.

Ngay khoảnh khắc gã bước lên xe, đột nhiên có tiếng thở than vọng lại từ đằng sau.

“Tiếc ghê, hạt cát tốt như vậy.”

Chu Kiến nghe thấy xong thì ngẩn ra, cũng không để ý lắm, tìm một chỗ ngồi trên xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Gã ngủ thiếp đi.

Xe đến bến, Chu Kiến xuống xe, trời cũng chẳng còn sớm sủa gì nữa, gã kiểm tra lại đồ đạc trên người, chắc chắn là không bỏ sót gì trên xe xong, mới rảo bước về nhà.

Nhà là Chu Kiến thuê, nước sơn trên cửa sắt đã bong tróc từ lâu, trước mắt chỉ có mình gã sống.

Ngay khi Chu Kiến đứng trước cửa nhà mình, gã ngây ngẩn cả người.

Bởi chẳng biết là ai chơi ác, đổ một đống cát cao phải đến nửa mét ngay trước cửa nhà gã, chặn lỗi vào.

Chu Kiến cau mày, thường ngày quan hệ giữa mình và hàng xóm cũng không đến nỗi nào mà.

Rốt cuộc là ai làm chuyện thất đức này đây?

Chu Kiến trèo qua đống cát, khó khăm lắm mới mở được cửa, tìm trong nhà ít dụng cụ, bắt đầu xử lý đống cát trước cửa.

Nhưng gã chưa xúc được cái thì hai, thì một câu đầy nuối tiếc vang lên từ đằng sau.

“Tiếc ghê, hạt cát tốt như vậy.”

Chu Kiến giật bắn mình, vội vàng xoay người lại, gã thấy một bóng người ăn mặc giản dị, đứng quay lưng, nghiêng đầu nhìn gã, ánh mắt bình tĩnh.

“Tiếc ghê…” Lại là một câu than thở nữa.

“Hạt cát tốt như vậy.”

Đồn cảnh sát nhận được tin, trước tiên là đến bảo vệ hiện trường, chờ cảnh sát hình sự tới.

Đống cát là tử huyệt của Phong Bắc, anh không đến gần, đứng cách đó một đoạn hút thuốc.

Hít được vài hơi thuốc, Phong Bắc nén không nổi cơn giận, đạp đổ thùng nước gạo ven đường.

Mùi thối tỏa ra, quyện vào với mùi máu, khiêu chiến cực hạn của mỗi người nơi đây.

Theo lời pháp y, thời gian tử vong vào khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ tối nay, nguyên nhân cái chết giống với những nạn nhân trước đó,

Thi thể trong đống cát nằm nghiêng, đầu hướng về phía khách sạn Thiên Nguyên.

Điểm khác biệt duy nhất là thi thể bị chôn trong đống cát.

Hung thủ thay đổi thủ pháp gây án, có lẽ cảm thấy như vậy càng hay hơn.

Đương nhiên cũng không loại trừ còn có nguyên nhân khác.

Dương Chí vác cái mặt nhăn nhó lại gần nói, “Đội trưởng, lần này hung thủ để lại số 63, 856.”

Phong Bắc ném điếu thuốc xuống đất, lấy chân di lên, “ĐM nhà nó, người thứ sáu rồi!”

Tất cả mọi người bao gồm cả Dương Chí đều không lên tiếng.

Qua các vụ án liên tiếp hung thủ khiến họ nhận ra được một điều, lực lượng cảnh sát vô năng.

Phong Bắc điều chỉnh hô hấp, mượn bộ đàm của Dương Chí liên lạc với lão Trương, “Tình hình bên Tiền Túc thế nào rồi?”

Lão Trương nói, “Ở nhà chấm bài.”

“Cửa sổ mở, tôi thấy rõ rành rành.”

Phong Bắc lại hỏi cấp dưới đang theo dõi Vương Đông Bình, đáp người ở nhà, sau khi trời tối thì không ra khỏi cửa.

Phương hướng trinh sát sai hết thật rồi sao?

Phong Bắc ngồi xổm xuống, ôm đầu, thở dài não nề.

Quá nửa đêm, Phong Bắc về nhà, phát hiện thiếu niên đang nằm trên giường mình, chân đung đưa, chưa ngủ.

Bóng đèn tròn trong phòng sáng lên.

Cao Nhiên lấy tay che, chờ khi quen rồi mới phát hiện sắc mặt người đàn ông là lạ, “Xuất hiện nạn nhân thứ sáu sao?”

Phong Bắc cởi quần ngồi ở đầu giường, “Ừm.”

Cao Nhiên nhăn mặt, cậu ngồi dậy, dựa lưng vào vách tường, vô thức chà chà ngón tay út.

Cậu có thể giải được 202212, nhưng không thể phá nổi 2696.

Đã cố hết sức rồi.

Căn phòng tĩnh lặng một lúc lâu, Phong Bắc mới mở miệng, giọng khàn khàn thấm đượm sự mệt mỏi, “Anh không tắm đâu.”

Như là anh chồng đang báo cáo cho vợ vậy.

Đầu óc Cao Nhiên rối bời, không để ý đến cái đó, “Tùy anh.”

Phong Bắc mang theo một thân mồ hôi bẩn thỉu nằm bên cạnh thiếu niên, vỗ vỗ sau lưng cậu, lặng yên dỗ cậu vào giấc.

Cao Nhiên lăn qua lộn lại trong ổ chăn, cậu ra rất nhiều mồ hôi, bèn vén phần chăn bên mình lên hứng ít gió đêm.

Chăn bị một bàn tay to chặn lên đắp lại, Cao Nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh, môi khẽ mấp máy.

Phong Bắc lấy tay che mắt thiếu niên, “Ngủ đi.”

Cao Nhiên hỏi, “Anh Tiểu Bắc, lần này hung thủ có để lại số không?”

Phong Bắc không nói gì.

Cao Nhiên biết là có, cậu gỡ bàn tay che mắt mình ra, sờ sờ cái kén trong lòng bàn tay đó, suy nghĩ sự việc.

Hai người đều không tài nào ngủ nổi.

Vụ án một ngày chưa phá được, tảng đá lớn đặt trong lòng cũng không dịch đi.

Rạng sáng, đứa nhỏ leo tường về, người lớn thì rửa mặt xong đến cục cảnh sát.

Chính phủ tạo áp lực cho cục trưởng Trịnh, cục trưởng Trịnh quay đầu gọi Phong Bắc đến, nói chuyện cách cái bàn làm việc, mà phun nước bọt tung tóe khắp mặt bàn.

“Hai vụ năm 95 97 tạm thời không nhắc đến, chỉ tháng này thôi mà đã có bốn vụ rồi.”

Cục trưởng Trịnh xòe bốn ngón tay, con ngươi muốn lồi ra ngoài, “Bốn vụ, bốn vụ đấy!”

Ông đi vòng qua bàn đến trước mặt Phong Bắc, “Tháng này mới qua có hai mươi ba ngày, còn bảy ngày nữa, đội trưởng Phong, cậu nói tôi nghe xem nào, trong bảy ngày tới liệu có thêm nạn nhân thứ bảy, thứ tám nào không?”

Phong Bắc trầm mặc hút thuốc.

Cục trưởng Trịnh chắp tay sau lưng đi đi lại lại, “Tôi biết mấy ngày qua cậu và người của cậu đã gắng hết sức rồi, tôi cũng biết đây là tội phạm IQ cao, tất cả thăm dò đều không có hiệu quả, nhưng mà!”

Ông dừng một chút, “Câu đã cố gắng hết sức không thể nào đem ra báo cáo với quần chúng nhân dân được, họ chỉ mong muốn thấy một kết quả thôi, chính là hung thủ bị đưa ra công lý, chứ không phải nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!”

Phong Bắc bắn tàn thuốc vào trong gạt tàn.

Mặt cục trưởng Trịnh khẽ giật, cái gạt tàn ông dùng để trưng bày kia, thế mà lại thành đồ chuyên dụng của thằng ranh này.

“Án treo mỗi năm ngày một nhiều, điều này nói lên cái gì? Chứng tỏ tỷ lệ tội phạm IQ cao ngày càng tăng.”

Cục trưởng Trịnh vỗ bàn, “Lợi ích của quần chúng nhân dân bị tổn hại, họ chỉ vào chúng ta đòi một lời giải thích công bằng, chúng ta phải xứng đáng với bộ cảnh phục này, xứng đáng với sự tin tưởng của họ!”

Phong Bắc liếm đôi môi khô khốc, “Cục trưởng Trịnh, chú nói đúng lắm ạ.”

“Đừng có chơi chiêu này với tôi.”

Cục trưởng Trịnh uống một ngụm trà thấp giọng nói, ông đặt tách trà xuống, câu mấu chốt của vở kịch mới lòi ra, “Cấp trên hạn thời gian, trong tháng này nhất định phải phá án.”

“Nói cách khác, cậu và người của cậu có bảy ngày.”

Thái dương Phong Bắc nảy lên, “Bao nhiêu cơ? Bảy ngày á? Đùa nhau chắc, án giết người liên hoàn từ năm 95 đến giờ, trải qua năm năm, manh mối tích lũy được lại càng không đáng kể, ngay cả bóng dáng kẻ tình nghi cũng không xác định được, trong một tuần lại phá được á? Trừ phi là chính hung thủ không muốn sống nữa, cho chúng ta manh mối chờ chúng ta đến bắt, điều này có khả năng sao?”

Cục trưởng Trịnh phẩy tay, “Cậu muốn nói cái gì thì nói, trong vòng bảy ngày phải cho tôi kết quả, một kết quả tôi có thể đưa được lên cấp trên.”

“…”

Phong Bắc sập cửa xong thì chửi bậy, “Bảy ngày, ỷ vào đứng nói chuyện không đau thắt lưng, giỏi quá ta.”

Tào Thế Nguyên đút tay trong túi quần, chậm rãi hướng về phía này, “Có phải cục trưởng Trịnh cho cậu bảy ngày để phá án không?”

Phong Bắc lờ đi.

Vụ án buôn bán ma túy của Tào Thế Nguyên có bước đột phá, một cảnh sát nằm vùng thành công vào được nội bộ, anh bận rộn theo sát, không thì còn phải ở bên này phụ trách án giết người liên hoàn với Phong Bắc, vừa nãy bị vị ở trong kia dạy bảo cũng phải có một suất của anh ta nữa.

Thoát nạn.

Phong Bắc đi về văn phòng, Tào Thế Nguyên gọi lại, “Đội trưởng Phong, mấy tháng tới tôi bận lắm, phiền cậu chăm sóc cậu bạn nhỏ chút nhé.”

Cái giọng điệu này thật khiến người khác bốc hỏa mà.

Phong Bắc lạnh mặt quay người, sải bước áp sát, thấp giọng nói bên tai Tào Thế Nguyên, “Chỉ cần không phải bị mù, đều có thể nhận ra em ấy ghét mày, thấy mày cứ như thấy quái vật rồi.”

Tào Thế Nguyên cười nhạt, “Thế thì làm sao?”

“Thế thì làm sao à?” Phong Bắc siết cổ áo anh ta, “Người ta không thích mày, mày lại cứ quấn lấy xem trò vui, mày rảnh quá hả?”

Tào Thế Nguyên hỏi lại, “Cậu khác gì tôi chứ?”

Phong Bắc biết anh ta ám chỉ điều gì, thoáng chột dạ một chút, lại bình tĩnh lại, đắc ý nói, “Ít nhất em ấy không ghét tôi, nguyện ý gần gũi, thậm chí ỷ lại tôi.”

Tào Thế Nguyên khẽ cười, “Chính là vì nó còn nhỏ, qua hai năm nữa, nó lớn lên, tiền đồ rộng mở, cậu xem nó còn cần cậu nữa không.”

Phong Bắc cũng cười, “Có phải muốn thấy sự bất an trên mặt tao không? Mơ đi.”

Đồng tử Tào Thế Nguyên rụt lại, đây là dấu hiệu anh ta nổi giận.

Phong Bắc cũng không để người này trong mắt, “Tào Thế Nguyên, con người của tao, xấc xược, nóng tính, thích nói thẳng, không thích ra vẻ giả dối, mày đánh không lại tao, đừng ép tao đánh mày nhập viện.”

Anh bực mình hết sức, vụ án đã đủ làm đầu anh nổ tung rồi, không muốn dây dưa với Tào Thế Nguyên nữa, đẩy người ra, đi một mạch chẳng buồn quay đầu.

Tào Thế Nguyên vươn ngón tay thon dài sửa lại cổ áo, thong thả vuốt phẳng các nếp nhăn.

Một giây sau đáy mắt anh ta lóe lên ánh tàn độc, thoáng cái lại biến mất.

Phong Bắc gọi người đưa đến toàn bộ tài liệu của công trường tới, “Cần gọi điện báo cho người nhà thì gọi đi, cả ngày hôm nay không cho ai đi đâu hết, ngồi đây xem hết từng quyển với tôi, nghe rõ chưa?”

Sắc mặt mọi người đều hết sức nghiêm túc, “Nghe rõ ạ.”

Tài liệu vừa nhiều vừa lộn xộn, lượng công việc cực lớn, không chút manh mối lật xem, áp lực tăng lên gấp bội.

Phong Bắc không thích uống rượu, chỉ hút thuốc, nghiện nặng, chỉ cần anh phiền lòng một chút thôi, điếu thuốc sẽ chẳng thể rời khỏi tay.

Căn phòng họp khói tỏa mịt mù.

Đến trưa, mọi người ăn linh tinh mấy miếng cơm rồi lại tiếp tục.

Trời tối, đêm khuya, không ai rời đi.

Phong Bắc hút hết điếu này đến điếu khác, họng đau nhức, anh uống hơn nửa cốc nữa, dập tắt cuống thuốc lá trên tay ném lên sàn, lúc lấy hộp thuốc lá mới phát hiện đã hết rồi.

“Diệp Tử, lấy cho tôi bao thuốc lá.”

Lữ Diệp ngóc đầu lên từ trong đống tài liệu, “Đội trưởng, anh hút hơn một bao thuốc rồi.”

Phong Bắc chẳng nói chẳng rằng bóp nát hộp thuốc rỗng ném ra ngoài.

Lữ Diệp lại muốn nói.

Dương Chí nháy mắt với chị, “Đội trưởng bảo em đi, thì em đi đi, sao nói nhiều vậy làm gì.”

Lữ Diệp lạnh lùng nhìn lại, “Anh muốn đi thì đi, tôi không đi.”

“Ha, em cáu gì anh chứ.”

Dương Chí gãi đầu, thương lượng, “Ây thì, đội trưởng, anh cũng hút hơi nhiều thật, hại thân lắm, hay là anh học theo đội trưởng Tào, ăn kẹo đi?”

“Đàn ông đàn ang suốt ngày ôm kẹo theo, giống anh ta người thường không học theo được.”

Phong Bắc cười, “Đừng nói nữa, làm như ăn kẹo không hại thân ấy?”

Dương Chí không tin, “Ăn kẹo mà cũng hại thân á? Không thể nào?”

Một cảnh sát lớn tuổi nói, “Căn cứ vào điều tra của Tổ chức y tế thế giới, ăn kẹo còn hại hơn hút thuốc nhiều.”

Dương Chí giật mình, “…Ối giời ơi, em không biết thật, thế em phải bảo cháu gái ăn ít kẹo thôi, giờ con bé ăn kẹo còn nhiều hơn ăn cơm nữa.”

Những người khác cũng cười đùa đôi câu.

Bầu không khí thoáng thả lỏng chút.

Phong Bắc uể oải bóp sống mũi, anh ngửa đầu xoa cái cổ đau nhức, vô tình liếc tấm bảng trên tường, một dãy số xuất hiện trong tầm mắt anh.

Khựng lại một chút, Phong Bắc nhìn một hồi, chợt phát hiện ra cái gì, ngay lập tức đứng lên chạy tới.

Nội dung trên bảng là danh sách người phụ trách khách sạn Thiên Nguyên, dựa theo thứ tự đăng ký trước sau.

1: Vương Hồng

2: Đới Thành

3: Nghê Đại Tráng

4: Lưu Nhất Bính

5: Tiền Lập Sơn

6: Ngải Thanh



Phong Bắc nhìn lần lượt xuống dưới, 9: Ngô Quân.

Anh ôm thái độ thử một lần xem mà nhìn chuỗi số 2696 hung thủ để lại ở vụ án mạng thứ năm.

Chữ cái đầu của bốn người chiếu theo thứ tự sẽ là d, a, w, a, ghép lại thành dawa.

(*) Số 2 Đới Thành phiên âm là /dài chéng/, số 6 Ngải Thanh phiên âm là /ài qīng/, số 9 Ngô Quân phiên âm là /wú jūn/, ghép lại kí tự đầu theo thứ tự 2696 là dawa

Đột nhiên Phong Bắc nín thở, anh dùng tay nối lại, mấy chữ đó đọc lên thành Đại Oa, chính là con đường phát hiện nạn nhân thứ sáu.

Dương Chí sáp lại gần, duỗi cổ nhìn, “Đội trưởng, sao thế ạ?”

Phong Bắc nhanh chóng lật lại mấy bức ảnh trên bàn, con số để lại ở hiện trường nạn nhân thứ sáu là 63856, anh nhìn lại bảng, không thể xác định được 6, 3, 8, 5, 6 lần này là 63, 856 hay là 638, 56…

Số lượng tổ hợp có thể có quá nhiều, nếu đánh vỡ thứ tự kia, vậy càng khó mà giải được.

Đảo ngược cái đầu tiên lại thôi mà, quá dễ.

Trời mới biết hung thủ có dùng phương pháp giống lần thứ nhất hay không.

Phong Bắc bảo Dương Chí đưa bản đồ thành phố cho anh, “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh lên.”

Dương Chí vội vàng tìm mang tới.

Phong Bắc mở bản đồ ra, toàn là địa điểm nhỏ li ti, hoa mắt chóng mặt, anh day mạnh huyệt thái dương, càng hiểu rõ muốn phá giải chuỗi mật mã kia, vẫn cần thêm một ít thời gian.

Phải loại trừ một đám đi, thu nhỏ phạm vi lại hơn nữa mới được.

“Đội trưởng?”

Phong Bắc đi qua đi lại, bây giờ chưa phán đoán được lần gây án tiếp theo của hung thủ, nhưng hắn đã bại lộ rồi, “Đi điều tra xem danh sách công nhân đầu tiên của khách sạn Thiên Nguyên đang nằm trong tay ai.”

“Đội trưởng, giờ đã là rạng sáng rồi…” Dương Chí nhìn đồng hồ đeo tay, “Hơn hai giờ rồi, hay là chờ đến sáng điều tra đi?”

Phong Bắc quát, “Ngay bây giờ, đi liền đi!”
Bình Luận (0)
Comment