Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Chương 37


Nhớ đến chữ của quy tắc này biến thành màu đỏ tươi, Tô Dung nhếch khóe miệng: “Nếu quy tắc đó là giả thì sao?”“Như vậy chẳng phải, hải sản bò ra khỏi nước… Cực kỳ nguy hiểm.”Câu nói này đã thành công khiến ba người trở nên trầm mặc, ba người liếc nhau, Vương Kiến Quốc ra lệnh một tiếng: “Chạy!”Ngay trong lúc bọn họ không hề quay đầu chạy ra khỏi khu thủy sản, bóng đen lúc nãy lại lần nữa xẹt qua người họ.

Nhưng điều khác biệt chính là, ai cũng nhìn thấy được, bóng đen kia ngày càng đến gần bọn họ.“Đừng giết tao!” Triệu Bằng sụp đổ hô lớn: “Người phụ nữ bên kia chắc chắn ăn ngon hơn tao! Mày đi giết cô ta đi!”Chết tiệc! Tên khốn này!Tô Dung thầm mắng trong lòng một tiếng, cố gắng tăng tốc chạy nhanh hơn.

Mọi người đều biết, đối mặt với sự rượt đuổi của một con hổ, không cần trở thành người chạy trốn nhanh nhất, chỉ cần không trở thành người chạy chậm nhất là được.Thật đáng tiếc, Tô Dung chính là người chạy trốn chậm nhất.Phụ nữ bẩm sinh đã có thể lực yếu hơn đàn ông.Trong lòng cô dâng lên sự tuyệt vọng, không muốn tin bản thân lại chết ở chỗ này.

Nhưng hai bóng dáng phía trước lại giống như bị trời phạt, dù cô dùng hết sức lực toàn thân cũng không đuổi kịp.Nhưng trong chớp mắt, bóng đen kia lại bay đến trên đầu kẻ đang kêu la hoảng loạn.“A!”Triệu Bằng kêu thảm thiết một tiếng, vùng vẫy rồi ngã trên mặt đất, điên cuồng dùng cánh tay xua đuổi vật trên đầu mình.Tô Dung và Vương Kiến Quốc vô thức dừng lại.


Ở trong mắt bọn họ, trên đầu Triệu Bằng có thêm một con bạch tuộc.

Đó là một con bạch tuộc màu xanh biển, lớn chừng một đứa trẻ, cả người tỏa ra mùi hôi tanh tưởi.

Tám cái xúc tua bám chặt vào đầu Triệu Bằng, mạnh mẽ bao bọc lấy toàn bộ đầu Triệu Bằng, cắn nuốt từng chút một.Triệu Bằng chỉ cảm thấy trên đầu mình xuất hiện từng cơn đau nhức, giống như đỉnh đầu đang bị người khác mở ra.

Gã muốn thét chói tai, nhưng lại có cái gì đó giống như xúc tua che miệng gã lại, sau đó xé rách rồi đi vào miệng, gã chỉ có thể rên lên vài tiếng tuyệt vọng.

Đôi mắt bởi vì bị lực mạnh dồn nén mà lồi ra ngoài, giống như lúc nào cũng có thể nổ tung.Đau đớn, sự đau đớn vô tận.


Trong sự tuyệt vọng cùng cực, cuối cùng Triệu Bằng cũng đi đến cái chết.Ở bên ngoài, Tô Dung mơ hồ nghe được trong miệng bạch tuộc truyền đến âm thanh, đầu lâu bị cắn vang lên tiếng “Rắc rắc”, tiếng kêu thảm thiết của Triệu Bằng vang lên, cũng ngày càng nhỏ.

Từ trong khe hở, máu tươi không ngừng chảy ra, kết hợp cùng não người màu trắng tạo thành từng đốm.Nhìn thấy cảnh tượng kh ủng bố này, cô đột nhiên nghĩ đến, tốc độ của bạch tuộc hiển nhiên đã vượt xa bọn họ, cho nên kịch bản chạy ở phía trước sẽ an toàn không thể dùng được.

Có lẽ tiếng kêu la của Triệu Bằng đã hấp dẫn bạch tuộc, mới có thể bị tấn công đầu tiên.“Đừng nhìn, mau chạy đi!” Vương Kiến Quốc thét chói tai đánh thức Tô Thức đang ngây ngốc, cô phục hồi tinh thần, vội vàng chạy theo đi ra ngoài.Mãi cho đến khi rời khỏi khu thủy sản, hai người mới dừng lại, thở hổn hển không ngừng.Siêu thị lúc này cũng yên tĩnh như khi bọn họ tiến vào, ánh đèn trắng chiếu xuống khiến gương mặt hai người không còn có huyết sắc.

Biểu cảm của Vương Kiến Quốc rất khó coi: “Hiện tại phải làm sao bây giờ? Chỉ còn lại hai người chúng ta.

Nếu hôm nay không thể tìm được cách rời đi, có lẽ chúng ta phải chết ở chỗ này.”.

Bình Luận (0)
Comment