Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không?

Chương 14

Lúc Thẩm Văn Hiên và tiểu thiếu gia đi từ trong phòng ra thì trời đã tối rồi.

Hai người nói với dì giúp việc là không ăn tối nên cũng chẳng có ai tới làm phiền họ.

Đến bảy giờ rưỡi, hai người đi từ trên phòng xuống, mỗi người lấy một que kem.

Tiểu thiếu gia mặt đỏ bừng cầm kem dâu tây, màu sắc trên mặt còn hồng hơn cả kem.

Video thứ hai họ xem là video hai người, Thẩm Văn Hiên còn biết điều, chọn một cái có bối cảnh vườn trường tương đối ngây thơ, hai người đàn ông trong video đều mặc áo sơmi trắng quần bò, người công thì rất cao, có khi hơn một mét tám, đặt người thấp hơn kia lên bàn rồi mở hai chân người đó ra.

Thẩm Văn Hiên xem mà toát mồ hôi, cậu ta nhịn không được liên tưởng người đàn ông cao cao kia là Hàn Dữ Tiếu.

Nhưng xem một lát, trong lòng lại bắt đầu soi mói.

Hàn Dữ Tiếu đẹp trai hơn người này nhiều, tay cũng đẹp hơn, giọng nói cũng dễ nghe hơn.

Có một lần học thể dục, quần áo Hàn Dữ Tiếu ướt cả nên phải cởi bớt ra, để lộ dáng người hơi gầy mà khỏe mạnh bình thường vẫn bị quần áo che đi, cả cánh tay có cơ bắp nữa.

Cậu ta không nhịn được sờ soạng một tí, thế mà bị Hàn Dữ Tiếu gạt tay thẳng, còn mắng cậu ta, thế nhưng cũng không thấy giận dữ gì.

Một lát sau, Hàn Dữ Tiếu bảo mình chịu thiệt, mặt không đổi sắc chạy đến sờ eo cậu ta, bảo là phải sờ lại cho công bằng.



Thẩm Văn Hiên liếm kem, sắc hồng trên mặt vừa mới giảm xuống một chút đã lại tăng cao.

Cuối cùng cậu ta cũng nhận ra, từ đầu Hàn Dữ Tiếu này đã không có ý tốt.

Trong phòng im lặng trong chốc lát.

Hai người im lặng ăn kem, ánh mắt đều sáng lấp lánh, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Qua một lúc, tiểu thiếu gia hỏi Thẩm Văn Hiên “Cậu đã bao giờ nghĩ sẽ ở bên Hàn Dữ Tiếu chưa?”

Thẩm Văn Hiên không nói gì, cắn một miếng kem ngậm vào trong miệng, hơi lạnh từ miếng kem có vị sữa chậm rãi tan ra.

Đã lâu rồi cậu ta không ăn hết một cây kem to như thế, dạ dày không tốt, nếu ăn nhiều sẽ bị đau bụng.

Sau khi Hàn Dữ Tiếu biết thì tự quyết định phải quản lý cậu ta, không cho ăn nhiều đồ lạnh bao giờ, một khi bị phát hiện thì sẽ tăng thêm bài tập giao cho cậu ta.

Nhưng trời nóng đột ngột, Thẩm Văn Hiên làm sao chịu được, đôi mắt nhìn người khác đi mua kem dần trở nên tha thiết, tức giận vẽ một con rùa vào quyển sách, trên con rùa kia viết thêm tên Hàn Dữ Tiếu.

Hàn Dữ Tiếu vừa bực mình vừa buồn cười, đi mua cho Thẩm Văn Hiên cây kem bằng nửa cái bàn tay, hai người cùng ăn, chỉ vì muốn Thẩm Văn Hiên đỡ thèm.

Thẩm Văn Hiên tức giận mắng cậu keo kiệt, rồi lại ngoan ngoãn nghe lời, đầu lưỡi hồng phấn dán lên cái kem, còn cắn mãi không buông chỉ mong ăn được nhiều thêm vài miếng.

Có vài lần cậu ta thấy sắc mặt Hàn Dữ Tiếu cứng lại, tưởng rằng cậu muốn mắng mà không biết mắng thế nào.

Hiện giờ Hàn Dữ Tiếu không quản cậu ta nữa, ăn bao nhiêu kem cũng không ai quản, muốn bao nhiên thì ăn bấy nhiêu.

Nhưng cắn một miếng kem sữa đầy miệng, lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập mà chẳng có vị gì, chẳng ngon bằng lúc tranh ăn với Hàn Dữ Tiếu.

“Tớ không nhận lời cậu ấy” Thẩm Văn Hiên ủ rũ “Cậu ấy tỏ tình làm tớ sợ, mắng cậu ấy bảo là cậu ấy lừa gạt tớ, không thật lòng muốn làm anh em với tớ”

“Sau đấy cậu ấy không thèm để ý đến tớ luôn” Thẩm Văn Hiên nói với vẻ tội nghiệp.

Tiểu thiếu gia đồng tình vỗ vỗ vai cậu ta.

“Cậu thì sao?” Thẩm Văn Hiên hỏi tiểu thiếu gia “Cái người cậu bao đấy, anh ta có thích cậu không?”

Tiểu thiếu gia không trả lời được.

Vốn cậu cũng chẳng phải kẻ tinh tường với chuyện yêu đương, đến tận lúc này vẫn là Ngu Hành Chu điều khiển mối quan hệ của họ.

Có đôi khi cậu cảm thấy Ngu Hành Chu có thích mình một chút, có đôi khi lại cảm thấy Ngu Hành Chu chỉ coi cậu là một đứa trẻ mà thôi.

Nhưng cậu không nhụt chí.

“Tớ có thể cố gắng thêm chút nữa” Tiểu thiếu gia nghiêm túc nói với Thẩm Văn Hiên “Tớ chưa từng hi vọng anh ấy có thể thích tớ một trăm phần trăm, chỉ cần anh ấy thích tớ một chút thôi là được rồi”

Cậu dùng ngón trỏ và ngón cái giữ một khoảng không nhỏ xíu trước mặt nhìn Thẩm Văn Hiên.

Thẩm Văn Hiên nghĩ thầm, quả thực là rất ít.

Cậu ta cảm thấy đau lòng thay tiểu thiếu gia một chút, thế nhưng nghĩ lại, còn Hàn Dữ Tiếu thì sao, lúc Hàn Dữ Tiếu tỏ tình với cậu ta, phải chăng cũng chỉ mong có được một chút thích như thế?



Tiểu thiếu gia đeo cặp sách lên lưng đi về nhà, trước khi đi còn khuyên Thẩm Văn Hiên đối xử tốt với Hàn Dữ Tiếu một chút, dù không ở bên nhau thì cũng đừng làm người ta khổ quá.

“Bị người mình thích từ chối là chuyện rất khó chịu” Tiểu thiếu gia nghiêm túc nói với Thẩm Văn Hiên “Tuy rằng Hàn Dữ Tiếu cứ tranh vị trí số 1 với tớ nhưng cậu ấy cũng không phải người xấu”

Tiểu thiếu gia đi rồi, Thẩm Văn Hiển ngồi ngẩn người thật lâu chỗ cầu thang.

Lần đầu tiên cậu ta cảm thấy căn nhà trống trải đến vậy.

Công việc của cha mẹ vẫn luôn bận rộn, thường thường trong nhà chỉ có cậu ta và dì giúp việc. Cậu ta cũng đã quen như vậy.

Nhưng sau khi học bù với Hàn Dữ Tiếu, có đôi lần học quá muộn, cậu ta liền kéo Hàn Dữ Tiếu ở lại, hai người cùng xem TV cùng chơi game. Hàn Dữ Tiếu chơi giỏi hơn nhưng cuối cùng vẫn nhường cậu ta.

Buổi tối hai người ngủ chung giường, trên người cùng một loại mùi hương sữa tắm, Thẩm Văn Hiên như con chó nhỏ gác lên người Hàn Dữ Tiếu, cảm thấy nếu đây mà là anh trai của mình thì tốt.

Cậu ta suy nghĩ, dạ dày lại bắt đầu đau.

Ăn hết cả một cái kem thì dạ dày đã bắt đầu không ổn, đau đến mức sắc môi cũng trở thành màu trắng.

Cậu ta biết thuốc dạ dày để ở đâu, nhưng không đi lấy.

Hàn Dữ Tiếu nhận được điện thoại của Thẩm Văn Hiên lúc đang đi làm, quần áo ướt mồ hôi, di động trong ngực rung liên hồi.

Cậu nhìn tên trên màn hình điện thoại, vốn không định nghe máy, nhưng lại nhịn xuống, bấm nghe.

Điện thoại vừa được kết nối đã nghe tiếng hít mũi của Thẩm Văn Hiên.

Trong lòng cậu căng thẳng “Thẩm Văn Hiên?”

Thẩm Văn Hiên nghe thấy tiếng cậu, cảm thấy dạ dày càng đau hơn.

Cậu ta quệt mũi, nhỏ giọng nói “Hàn Dữ Tiếu, tớ đau dạ dày”

Hàn Dữ Tiếu cởi nút áo bảo hộ lao động “Cậu đang ở nhà à?”

“Ừ”

“Đợi tớ đến”
Bình Luận (0)
Comment