Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1006

...........

Côn Lôn Thánh Sơn bây giờ so với xưa càng tỏa ra một loại cao lãnh quý phái bất đồng, thật giống như không còn một chút yêu khí ớn lạnh nào nữa, mà tất cả vạn vật nơi này đều quy đồng, tựa như Tây Thiên Cực Lạc, toàn bộ nhập thánh, nắm giữ thánh nhân khí độ.

Mạc Phàm đi theo Băng Thần Minh Lang ở tại ở chỗ cao không khỏi rét lạnh vì Bạch Sương khí hậu, sơn phong nơi này quanh năm bị tuyết trắng bao trùm, có một chút người dân Minh Lang thôn đã được cho phép đến cư trú sinh hoạt ở trên núi, bọn hắn xây vài ngôi nhà sàn để tiện ngủ lại qua đêm, liền ngay cả cung lâu trên gạch ngói vụn cũng là toàn bộ sáng sớm ngưng kết sương trắng.

Mới bắt đầu, Mạc Phàm trước tiên đi đến phần mộ của Quan Ngư cùng Nam Giác, thắp hai nén hương cầu bình an, cầu hai vị siêu độ. Xong xuôi tất cả hắn mới lại tiếp tục lên đường.

Lần này Mạc Phàm chỉ dẫn theo mỗi lão lang, những Lonna, Apase, Austin, Tiểu Kỳ Lan vẫn còn ở Amazon sinh hoạt. Riêng Tiểu Viêm Cơ ---- bị phạt, không cho đi chơi, tống lên Parthenon Thần Miếu ở. Hiện tại khuê nữ và bạch bạch đang đi theo Thần Tượng Giroud để đốt lửa luyện sắt.

Mạc Phàm cần chế tác ma cụ toàn bộ đều là Đế Vương cấp tinh luyện, không có lửa của Viêm Cơ và Bạch Phượng Hoàng, coi như Giroud có thiên tài cỡ nào, có mời toàn bộ thế giới công tượng luyện kim giả về cũng sẽ bó tay.

Mặt khác, lão lang bây giờ cốt khí càng lúc càng giống một cái vô thượng tiên đế tuyết lang, mấy tháng qua được Ma Thụ Thánh Quân khôi phục, ăn uống sinh mệnh quả để cho nhục thể càng so với trước phát triển hơn, gân guốc, cốt cách càng săn chắc hơn, từ đó tốc độ cũng cải thiện.

Đi một thoáng đã đến Lưu Viên Hồ.

Ném lão lang về Đệ nhị long môn, Mạc Phàm tự mình đến thành hồ hoài niệm, mỗi một bước đi đều là trong lòng nặng trĩu cảm giác, còn có thể mộng tưởng nhìn về xa xăm mặt nước, cảm giác mơ hồ hình bóng một cái thiếu nữ ngây thơ lãng mạn đếm sao ngắm trăng trên bầu trời, nàng ngồi dựa cột vào Ngọc Sương Kiều, quơ một đôi tuyết cơ đôi chân dài, chân dài...

“Ân, tỉnh lại, bây giờ là ban ngày, mẹ nó không có sao trăng gì cả”. Mạc Phàm tự cốc đầu mình một cái, dừng bồn chồn mơ tưởng.

Hơn nữa, coi như là có, nàng hẳn cũng là đang bị nhốt trong lồng kính vị diện, lại như thế nào có tâm trạng ngắm cảnh.

Mạc Phàm chọn cách thanh tịnh bình dị chèo thuyền qua Lưu Viên Hồ, trên thuyền, hắn bắt gặp một chút tiểu hải quỷ, tiểu ngư dưới nước tung tăng vờn nhau, xác thực là một chữ ‘bình’ trong bình họa tiên cảnh.

Lần nữa Mạc Phàm bị chìm vào một chút tiêu dao tự tưởng tượng, lần này là nghĩ về Tuyết Tuyết.

Hắn nội tâm rung động trước cảnh sắc, phảng phất rất muốn đem Tuyết Tuyết lên đây thả diều ngắm cảnh, nàng nhất định sẽ thích, Thiên Hy nhất định cũng sẽ thích...

Bất quá, nghĩ lại nếu đem Mục Ninh Tuyết lên đây...

“Khụ, khụ, vẫn là thôi đi!”

Ngày bình thường Mạc Phàm sợ Mục Ninh Tuyết bắn chết người ta, nhưng đặt ở Côn Lôn, nàng sợ Mục Ninh Tuyết không còn mạng trở về.

Vạn Yêu Thần Tọa, cái này thiên hạ hậu xưng dạnh tự cho nàng, tuyệt đối không phải vì nhan sắc!!!

Lúc từ Minh Lang thôn bước qua vùng hắc sắc cấm giới, Mạc Phàm tại không gian chi nhãn, ám mạch, phong tức, băng cảm các loại siêu nhiên lực cảnh báo, hắn đồng dạng được một phen bất ngờ, bỗng nhiên có một đầu nhìn qua vô cùng đấu chiến Thần Điêu bay phía trên vân đỉnh buông xuống chân núi chặn lại hắn, đó là Thập Uyên Chúa Tể Hỗn Thiên Bằng Vương.

Không nghĩ tới Chúa Tể Everest cũng trở thành bộ hạ của máy bay nương tử, mà lại, nó cấp bậc tựa hồ muốn đột phá so với Thánh Thành kinh sách ghi chép nha, đã là chân ướt chân ráo bước vào đỉnh vị Quân Vương hàng ngũ.

Đỉnh Vị Quân Vương, vậy cũng là khái niệm cân tốt 3, 4 cái Thượng Vị Quân Vương, đánh được một chục đầu Trung Vị Quân Vương không thành vấn đề...

Ác bá ôn chín đuôi cũng hiếu kỳ lon ton chạy ra đón khách viếng thăm, phảng phất có một loại lâu rồi chưa được đánh người, muốn động vũ lực.

Bất quá, nó thấy Mạc Phàm về sau, đột nhiên cong đít xoay người bỏ chạy, để cho Mạc Phàm cũng là một mặt mộng ngốc trệ, phải mất hơn 10 phút đồng hồ truy đuổi, nắm đuôi nó kéo lại, đàng đàng hoàng hoàng chào hỏi một phen.

Hóa ra, mao mao chín đuôi bị tâm ma, trong ký ức vẫn còn in hằn sợ hãi một chiêu Hồng Ma Bổ Thiên kia, đối với Mạc Phàm có cực nặng bài xích...

Mấy năm gần đây kể từ khi Côn Lôn Yêu Hoàng tỉnh giấc, nó được bạn tặng ngụy thần hồn Bát Vĩ tăng phúc mệnh cách, thật giống như Thiên Sứ Chi Hồn vậy. Về sau nó lại nhận được vô số lợi lộc hiếm có kỳ trân dị bảo trên Côn Lôn, trên Himalayas, chủ yếu tu luyện Bát Vĩ Thần Hồn của mình.

Cuối cùng, nó thành công đột phá lên Cửu Vĩ Thần Hồn, tương đương với gia trì một cách mệnh cách 16 cánh Sí Thiên Sứ, mặc dù còn kém xa lắm với cái kia Thiên sứ cổ đại liên kết thánh hoàn mà Azazel từng chúc phúc cho Cổ Nguyệt Tru Đế, nhưng nhiêu đây cũng quá đủ để ép vị vạn thú chi vương này vọt lên nội cảnh Thượng Vị Quân Vương rồi.



Kinh khủng nhất chính là, Mạc Phàm phát hiện nó còn không gian tăng trưởng nhiều lắm a, tựa hồ đây cũng chưa phải là cực hạn của mệnh cách ngụy thần hồn này, Mạc Phàm cho rằng Cửu Vĩ thần hồn giới hạn hạn chót, nói không chừng có thể ngang bằng với thần hồn Thiên Phụ đi!!

Thực sự cân nhắc nghiêm túc mà nói, Mạc Phàm bắt đầu lo ngại cho âm mưu của nóc nhà Sahara, có phải hay không thế giới ma pháp top 1 thiên triều đế quốc, bây giờ nên viết xuống hai chữ ‘Côn Lôn’ thì mới đúng...

Đi vào Lưu Viên Cung, Hỗn Thiên Bằng Vương đại khái nói suy đoán cho Mạc Phàm biết, thời gian gần đây hẳn là chủ thần của nó tại luyện vẽ.

Lưu Viên Cung có một cái cung điện trong sơn cốc, sơn cốc nằm sâu trong thánh đảo, được bao quanh bởi Lưu Viên hồ, Mạc Phàm đi thuyền đến, trong sơn cốc sương khói lộ ra mấy phần lạnh mát.

“Diu diu diu diu diu ~~~~~~~~~~”

“Du ~ Du ~ du ~~~~~~”

*Tiếng nhạc*

“Ta ta ta ta ~~~~~~~~~~~”

Xuyên qua làn khói sương lạnh, vốn dĩ còn đang thổn thức ở trong gam màu ấm áp của bức tranh thủy mặc này, Mạc Phàm đột nhiên nghe thấy một bản nhạc Blue ngạo đời có giai điệu du dương đầy mê hoặc nổi lên...

“Loại nhạc này đàn ra được sao? Vẫn là dùng máy Cassette?”

Trong lòng nhấc lên như thế một cái nho nhỏ hoang mang, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, người ta đang cố gắng hòa nhập xã hội hiện đại, cũng không phải là muốn mấy năm sau cởi áp chế vị diện đi ra, vẫn còn là cái kia bộ dáng niên đại công chúa ngủ trong rừng.

Mạc Phàm bị thu hút, thế là tiếp tục chèo thuyền hướng về nơi phát ra tiếng nhạc...

Cuối cùng, chỗ sâu nhất sơn cốc thơ mộng, hắn đã nhìn thấy nàng.

Một yểu điệu chi nữ khép mình ngồi trong sơn cốc, tay nàng nắm lấy một cây bút, ngay tại ưu nhã vẽ tranh. Phía ngoài sơn cốc bị không ít tầng tầng thứ nguyên lăng kính màu vàng nhạt bao phủ lại, thế nhưng là sơn cốc bên trong vẫn có gió, một làn gió u phong tinh tế thổi qua, khăn lụa màu trắng nhan sa nhẹ nhàng bãi động, thỉnh thoảng lộ ra cái cằm trắng nõn xinh đẹp không tỳ vết, cùng cái kia xinh đẹp khêu gợi môi đỏ.

Mạc Phàm đứng tại trên thuyền vừa cập bến cốc, ánh mắt ngân đồng xuyên qua làn sương, lẳng lặng nhìn một hồi.

“Không tốt gặp, ngồi ở đây một chút nghe nhạc, đợi nàng vẽ tranh xong, lại tiến vào”.

Mạc Phàm thu liễm khí tức, không có đánh quấy Vĩ Linh Hoàng nhã hứng, thế là ngồi yên trên thuyền ngắm cảnh nghe nhạc, cũng không có tự ý xông vào.

Trước đó liền có nghe Ymir nói, mỗi một cái Đế Hoàng thường thường sẽ chuẩn bị một chút chiêu thức ngụy trang để đề phòng có kẻ xông sơn, coi như bị vị diện nhốt, vẫn là có thể tung át chủ bài.

Lúc này gặp nàng ở chỗ này vẽ tranh, Mạc Phàm bỗng nhiên cũng nên có một chút cẩn thận, quan hệ cả hai dù sao vẫn đang rất mập mờ, không tính là rất thân rất thân, cũng nên hạn chế chọc giận nàng, miễn cho nàng không phải đang vẽ cái nào đó quỷ dị tế tự đồ, sau đó lấy nghi thức cổ xưa đem tên của mình viết lên nguyền rủa mình liền tốt.

Hắn không có gì vội vàng gấp gáp, cứ như vậy buộc dây, neo thuyền vào cột chèo, sau đó cẩn thận ngồi trước cốc.

.....

Đồng hồ điểm bốn giờ trôi qua.

Nhạc vẫn còn, người vẫn vẽ tranh...

“Có lẽ nàng đã vẽ sắp xong!”


Mạc Phàm nghĩ như thế, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, chỉ có thể ngồi ở trên thuyền chơi với cá.

Hắn thỉnh thoảng, vụng trộm không gian chi nhãn nhìn lén dung nhan nàng.

Nhạc Blue đúng là rất du dương dễ nghe, có chất thơ ca, người cũng nhìn rất đẹp, chỉ là nhìn chằm chằm máy bay nương tử ngón tay, cái kia linh động mà thon dài ngón tay ngọc vẽ họa cho người ta một loại đẹp hưởng thụ, Mạc Phàm buông lỏng bản thân, chính mình từ lúc nào đã vô thanh vô tức say mê một hồi, bất tri bất giác hoàng hôn đi qua, hoàng hôn giáng lâm, toàn bộ rừng hoa ở sơn cốc từ lúc mới bắt đầu lãng mạn dần dần biến thành hương diễm kiều diễm...

Mạc Phàm ánh mắt dừng lại trên cổ nàng lâu nhất, giống bạch ngọc sứ như vậy quá không thực tế, quá đỗi hoàn mỹ, đây chính là mị lực trời sinh sao?

Cũng không phải là dạng kia thiếu máu trắng xanh tái nhợt, ngược lại có những tinh điểm nho nhỏ hồng nhuận phơn phớt bày lộ ra càng để hắn thấy động lòng.

Bản thân nàng có một loại đặc thù mị lực, dễ dàng đánh vỡ đạo tâm cứng nhắc như bia đá của người khác, để người khác trở nên càng hãm sâu, lún xuống vô tận giếng tình si mê.

Không được!

Quá không thích hợp!!

Chính mình một người đã có tận ba cái lão bà...

Gia thất con cái đều có, không thể lại tiếp nhận thêm nàng...

Mạc Phàm khắc sâu thần thức, thường xuyên phát ra một cái yên tĩnh thanh âm, thanh âm này nói với chính mình, chính mình tại sao lại bị hấp dẫn, thậm chí bắt đầu tưởng tượng lan man đâu?

Vĩ Linh Hoàng là của Thiên Phụ Chaos, là quá khứ xa xưa...

Chính mình không phải đồ vật thay thế, mình và Chaos phân biệt!!

Mạc Phàm đột nhiên có một loại cảm xúc bài xích này, hắn cực lực khống chế tâm tình.

“Vẫn là nên về đi, không gặp nàng cũng được”. Mạc Phàm tự nhủ trong lòng nói ra.

Hắn đứng lên, dự định quay người rời khỏi nơi này.

Nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là có chút nhung nhớ, cảm thấy tiếc tiếc, chi bằng để lại cho nàng một đoạn giấy cảm tạ.

Mạc Phàm kì thật nghe Trương Tiểu Hầu nói về sự kiện Côn Lôn mấy năm trước nguyên nhân, hắn tự nhiên càng có thiện cảm, càng hiểu hơn về Vĩ Linh Hoàng rất nhiều, đương nhiên song song đó, vẫn còn rất lớn cảm giác kính sợ khó nói thành lời...

Mạc Phàm cẩn thận dùng ám ảnh ma pháp lén lút đến bỏ mẫu giấy vào một đóa hoa mẫu đơn trước thềm cốc.

Ngay sau đó, hắn còn chưa kịp quay người rời đi, liền ngửi được một cỗ nhàn nhạt u lan hương thơm, vốn cho rằng là mùi hương đặc thù rừng hoa, lại theo đến gần đằng sau mới ý thức tới, vậy đại khái là nương tử mùi thơm cơ thể...

Tiên hạ thủ vi cường....

Dưới hoàng hôn ấm áp, Vĩ Linh Hoàng xông ra từ trong cốc, ôm chặt lấy Mạc Phàm từ phía sau, nàng vẫn chính là nàng, không một hồi do dự lưỡng lự.

Trong lúc hắn còn đang bất lực bị kẹp chặt không thể dị chuyển, bên tai đã vang vảng tiếp nhận một đạo dễ nghe âm thanh, tựa hồ mật ngọt rót vào đồng dạng.

“Làm sao tới lại muốn đi?” Dựa mặt vào vai Mạc Phàm, Vĩ Linh Hoàng tựa như mèo con thều thào nói ra.

Xong ! ! !


Bao nhiêu dứt khoát khống chế trước đó đổ sông đổ biển.

Mạc Phàm giờ khắc này đã không còn một chút trấn định tinh thần, hắn toàn bộ đạo tâm cương trực đã bị gục ngã.

Muốn trả lời, lại không biết nên trả lời thế nào.

Cho dù là vô địch quân vương, cho dù là nam nhân cứng rắn cách mấy, một cảnh này, còn có hi vọng thoát nổi hay sao?

Mạc Phàm tận lực hít sâu, tận lực thở mạnh, trút xuống tất cả.

Hắn chậm rãi xoay người lại, tinh thần đình trệ chết lặng, có chút tâm viên ý mã không giống bình thường, hắn ánh mắt xao xuyến nhìn chằm chằm không rời đôi đồng tử u buồn như có cố sự của Vĩ Linh Hoàng, căn bản không có cách kìm hãm bản thân ham muốn.

Thực sự rất đẹp, nàng hẳn nên là trời sinh tuyệt thế sắc đẹp mới đúng...

Dáng vóc, gương mặt, hương thơm... hoàn toàn là một cái siêu thực cảm giác...

Chẳng lẽ bây giờ lại nói, ta hôn ngươi một cái được không?

“Không!” Vĩ Linh Hoàng chuyển đổi sắc mặt cực nhanh, tỏ ra giảo hoạt vũ mị nói.

“? ? ? ?” Mạc Phàm lúc này mới thần hồn trở lại bên người, lập tức buông nàng ra, lùi ra sau mấy bước.

Hắn đột nhiên ý thức được, có cái gì đó không đúng...

Vì sao nàng xuất hiện ở đây??

Vị diện chế tài đâu???

Chỉ thấy tại Mạc Phàm còn đang suy nghĩ vấn vương cái gì đó, Vĩ Linh Hoàng xuất thủ trong nháy mắt, vẻn vẹn ngắn ngủi chưa tới một giây, cho hắn lãnh hơn 3000 quyền khắp toàn thân, đánh cho mềm xương.

Cuối cùng, một chỉ phát lực giữa trán, nghe póc một tiếng, nhạc tắt, người tắt...

Mạc Phàm ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh...

Hắn chỉ kịp để lại một trăn trối suy nghĩ trong lòng...

Ba lão nóc nhà kia là đồ cùi bắp....

Thế giới ma pháp, Côn Lôn mới là nơi đáng sợ nhất!!!

.........................






Bình Luận (0)
Comment