Toàn Chức Pháp Sư

Chương 393

Dịch: Hoangforever

Biên: Tiếu Diện Tà Thần

Cứ điểm phía Tây. Bầu trời lúc này như biến thành một cái võng lớn màu trắng. Bạch Ma Ưng dày đặc chi chít, bao phủ khắp bầu trời.

Móng vuốt sắc bén, lực lượng nguyên tố va chạm vào nhau tung tóe khắp bầu trời. Tiếng chim gáy bén nhọn và tiếng gầm thét của ma pháp vang dội khắp nơi.

Mười mấy cây số xung quanh cứ điểm phía Tây biến thành một bãi chiến trường kịch liệt. Nhân số loài người căn bản kém xa số lượng Bạch Ma Ưng tham chiến.

Cho dù cứ điểm phía Tây có toàn quân xuất động thì bọn họ cũng chỉ có thể xếp thành hàng, đứng ở phía dưới bắn tỉa. Bọn họ đứng ở đó và oanh giết một số con Bạch Ma Ưng bay ở tầm thấp.

Trận chém giết này được chia làm mấy tầng.

Trên mặt đất, Sơ cấp Ma pháp sư và Trung cấp Ma pháp sư nghĩ ra tất cả mọi biện pháp để hấp dẫn lực chú ý của quân đoàn Bạch Ma Ưng bay về phía mình.

Bọn họ muốn đám Bạch Ma Ưng này chủ động bay xà xuống mặt đất tấn công bọn họ. Lợi dụng phương pháp dụ địch này, bọn họ chém giết Bạch Ma Ưng số lượng cũng không có ít.

Trên không trung là chiến trường chủ yếu nhất. Đây là chiến trường giữa các Ma pháp sư Cao cấp có năng lực phi hành với quân đoàn Bạch Ma Ưng.

Uy lực ma pháp Cao cấp như thế nào thì không cần phải nói tới rồi. Nó rất là mạnh mẽ và khổng lồ. Chỉ trong tích tắc, một ma pháp Cao cấp có thể cướp đi tính mạng của một trăm con Bạch Ma Ưng cấp bậc Nô Bộc.

Mặc dù số lượng Ma pháp sư Cao cấp kém xa so với Bạch Ma Ưng nhưng cũng không có vì vậy mà thấy bọn họ có dấu hiệu bị đánh lui lại.

Mà ở chiến trường ở vòm trời là nơi của Tứ Trảo Ma Ưng cùng những cường giả mạnh nhất trong nhân loại chém giết nhau.

Bất kể là Tứ Trảo Ma Ưng cấp thống lĩnh của quân đoàn Bạch Ma Ưng hay là thị vệ cung đình, quân thống, Thẩm phán viên của nhân loại. Bất kỳ một ai ngã xuống cũng sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng tới chiến cục hai bên….

Số lượng Tứ Trảo Ma Ưng có tầm mười con. Bọn nó có hình thể to lớn và bay sát đám mây. Từ cái thân thể to lớn màu trắng kia đột nhiên hiện ra bốn cái móng vuốt đủ để san phẳng một ngọn núi!

Sinh vật như vậy xuất hiện một con cũng đủ để một thành phố nho nhỏ gặp phải nguy cơ tai họa thật lớn rồi. Huống hồ ở đây lại có tới mười con thống lĩnh!

Mười con Tứ Trảo Ma Ưng màu trắng lơ lửng ở dưới tầng mây, giống như mười đám mây tách ly khỏi đám mây lớn vậy.

Bọn nó lạnh lùng, hai con mắt nghiêm nghị nhìn chăm chú vào đám nhân loại nhỏ bé có thể bay lượn ở trong không gian kia.

Ở cái độ cao này, Bạch Ma Ưng cấp nô bộc, cấp chiến tướng đều không thể bay tới được. Bởi vì ở đây, gió mạnh dữ dội và cái lạnh thấu xương khiến cho cấp bậc của bọn nó chịu không nổi.

Tứ Trảo Ma Ưng cũng không có từng con một chiếm cho mình một khu vực riêng. Bọn nó vẫn duy trì trận hình tam giác, chiếm đoạt một mảng lớn không gian…

Mà ở vị trí trên cao hơn cả nơi mười con Tứ Trảo Ma Ưng cấp thống lĩnh đang lơ lửng giữa bầu trời. Trong không khí lạnh thấu xương, có một con chim ưng khổng lồ. Cả người nó là lông vũ màu bạc đang được mười con thống lĩnh này vây quanh.

Con chim Ưng khổng lồ có lông vũ màu bạc này hoàn toàn khác xa tất cả các con Bạch Ma Ưng còn lại. Bộ lông màu bạc của nó không có lấy một cái lông vũ nào tạp màu cả.

Hiển nhiên bộ lông màu bạc này đã hiện ra sự cao quý và quyền lực của nó. Và đương nhiên, những chiếc lông vũ màu bạc sáng bóng này chắc chắn sắc bén hơn cả lưỡi dao rồi!

Trên đỉnh đầu con chim ưng màu bạc khổng lồ này có một cái mào lớn. Chiếc mào dựng thẳng đứng lên và mở ra thành hình cánh quạt.

Hai con mắt nó giống như vị quân vương nhìn xuống con dân của mình. Nó nhìn chằm chằm và đánh giá đám nhân loại đang vọng tưởng ngăn cản lại nó kia! Nó cao cao tại thượng, kinh thường và không đem đám nhân loại kia để vào trong mắt của mình.

Bởi vì, mười con Tứ Trảo Ma Ưng cấp thống lĩnh bảo hộ cho nó kia cũng đủ quét ngang, dọn dẹp tất cả chướng ngại vật ở trước mặt nó một cách dễ dàng.

Lại còn chưa kể tới bên dưới mười con Tứ Trảo Ma Ưng cấp thống lĩnh này còn có hàng ngàn hàng vạn con dân của nó nữa.

“Đây … Đây là Ngân Sắc Khung Chủ??” Chánh án Lê Thiên có chút kinh ngạc, nói.

“Còn có sinh vật nào có thể khống chế được mười con Tứ Trảo Ma Ưng cấp thống lĩnh à?” Đường Trung ánh mắt ngưng trọng, nói.

Ngân Sắc Khung Chủ!!! Nó chính là bá chủ không trung của Tây Lĩnh. Toàn bộ Bạch Ma Ưng lâu la trong sào huyệt xuất động ra đây là do nó điều khiển. Và tất cả bọn chúng thừa sức biến thành một đám mây màu trắng, che kín cả bầu trời!

Cứ điểm phía Tây được xây dựng thật ra cũng không phải phòng thủ đám Bạch Ma Ưng này. Bởi vì trải qua một thời gian dài, đám Bạch Ma Ưng này cũng không có tập kích địa phận của loài người. Nhân loại đối với bọn nó cũng không có lưu tâm quá nhiều.

Ai mà ngờ được kích thước của bọn nó lúc này lại khổng lồ tới như vậy. Mà con Ngân Sắc Khung Chủ mạnh nhất kia lại còn được mười con cấp thống lĩnh bảo vệ!

Sinh vật cấp thống lĩnh ở trong mắt pháp sư loài người đã là một sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ và to lớn rồi. Vậy con Ngân Sắc Khung Chủ ở trước mặt này phải mạnh tới mức nào mới có thể khống chế, ép buộc được đám thống lĩnh này đây??

“Muốn đối phó con Ngân Sắc Khung Chủ kia, trước tiên phải giải quyết mười con cấp thống lĩnh bảo vệ xung quanh nó đã!” Giọng nói nghị viên Chúc Mông truyền tới tai mọi người.

“Nói như vậy, e rằng chúng ta không còn bao nhiêu khí lực để đối phó với con Ngân Sắc Khung Chủ kia nữa. Mấy người chúng ta bất quá cũng chỉ làm chậm bước tiến của nó mà thôi” Quân Ty Vân Phong nói.

“Không thể để ý tới nhiều thứ như vậy được. Trước tiên, chúng ta cứ giết mấy con bên cạnh nó trước đã, tránh cho chúng nó cảm thấy xâm phạm địa bàn của chúng ta quá dễ dàng. Bọn nó thích tới thì tới, thích đi thì đi!!”

Sau khi nghị viên Chúc Mông vứt bỏ trường bào nghị viên tôn quý của mình. Cả người hắn liền tỏa ra ra một cỗ lệ khí!

Nói xong, nghị viên Chúc Mông liền xung phong đi đầu, một đôi cánh đỏ liền mọc ra ở sau lưng hắn. Sau đó, hắn tựa như tia chớp đánh thẳng tới mười con Tứ Trảo Ma Ưng cấp thống lĩnh kia!

Cung đình thị vệ trưởng Vũ Bình Cảnh thấy Chúc Mông tiên phong đi đầu giết địch liền vội vàng mở ra ba đôi Phong Chi Dực sau lưng của mình đuổi theo.

“Chúc Mông quả nhiên thâm tàng bất lộ a!!!” Chánh án Lê Thiên cảm khái một câu.

Thị vệ cung đình là một đám ma pháp sư nhân loại còn muốn kinh khủng hơn cả Thẩm Phán Viên. Mà Vũ Bình Cảnh có thể làm cung đình thị vệ trưởng đương nhiên hắn là một cường giả thuộc loại đỉnh của đỉnh.

Vậy mà tốc độ phi hành của hắn còn không đuổi kịp được nghị viên Chúc Mông kia. Hơi thở nguyên tố ma pháp từ trên người hắn tỏa ra còn yếu hơn mấy phần so với nghị viên Chúc Mông.

Thế này không phải bảo rằng thực lực của nghị viên Chúc Mông là không thể tưởng tượng nổi sao?

“Trước tiên giết hết đám bảo vệ nó đã. Còn Ngân Sắc Khung Chủ cũng chỉ có thể từ từ đối phó.” Đường Trung hét lên. Nói xong câu đó, hắn cũng lập tức gia nhập vào cuộc chiến trên tầng cao này.

…………

Bầu trời trên cao là trận chiến của những cường giả.

Còn khu vực gần kề mặt đất bên trong chiến trường này là một chiến trường đẫm máu của Bạch Ma Ưng cấp Nô bộc và ma pháp sư nhân loại.

Ở chân trời xa xa của vùng đất chiến trường đầy rẫy sự hỗn loạn và đông đúc này có một cánh rừng màu xanh.

Bên trong cánh rừng màu xanh này, có một con chim ưng màu xám có kích thước nhỏ bé đang đứng ở trên một mảnh đất có chút trống trải.

Nó có vẻ khác lạ so với mấy con Thiên Ưng màu trắng khác. Lúc này, nó đang không ngừng phát ra từng tiếng gáy bén nhọn và tức giận.

Tiếng gáy của nó giống như tiếng sáo, mặc dù ở trong rừng cây nhưng nó lại có thể truyền đi xa vô cùng. Chỉ là tiếng gáy này cũng không có véo von trầm bổng mà nó chỉ mang theo sự thê lương!

“Quác Quác Quác ~~~~~”

“Quác Quác ~~~~~~!!!”

Rõ ràng con chim ưng màu xám này có huyết thống hỗn tạp. Nó hoàn toàn khác xa so với đám Bạch Ma Ưng đang chiến đấu trên bầu trời kia.

Mà ở vị trí trên cao, nơi nó đang đứng, có một đám yêu ma đang chậm rãi bay xà xuống khu vực này. Bọn nó giống như đã phát hiện ra một món ăn cao lương mỹ vị vậy. Hai con mắt tham lam trừng lên, nhìn chằm chằm vào khu vực đất trống này.

Tiếng kêu bén nhọn tràn ngập tính chống cự kia vẫn còn quanh quẩn trong khu vừng này. Thế nhưng đám Bạch Ma Ưng không chuyện ác nào không làm này căn bản không có để ý tới. Bọn chúng bay sà xuống đất định chộp lấy xác chàng thiếu niên kia!!

“Quác!!!!!”

Con chim ưng màu xám lại một lần nữa phát ra tiếng gáy tức giận. Dĩ nhiên nó dùng chính thân thể của mình đánh tới con Bạch Ma Ưng vừa bay xuống kia.

Nó đụng thẳng vào người con Bạch Ma Ưng này khiến cho nó đập thẳng vào thân cây, lá rơi rụng đầy, quay cuồng lăn trên mặt đất.

Những con Bạch Ma Ưng khác thấy con huyết thống hỗn tạp này che chở cho con người liền tức giận phát ra từng tiếng kêu bén nhọn.

Xám sau khi lấy lại được thăng bằng liền chậm rãi bay tới trước mặt người thiếu niên đã chết cứng kia. Sau đó nó mạnh mẽ mở đôi cánh chim còn chưa đủ lông của mình đem người thiếu niên này che chở lại bên trong đôi cánh đó.

Nó ngẩng đầu lên phát ra từng tiếng kêu chói tai. Những tiếng kêu mang theo sự tức giận và kiên định. Nó ngưng mắt nhìn đám Bạch Ma Ưng kia…. Ánh mắt của nó lúc này, cực kỳ giống tiểu chủ nhân của nó.
Bình Luận (0)
Comment