Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 11



Nghe được lời nói của Trần Nghiệp.

Phụ nữ trung niên chợt trợn to hai mắt.

"Ngươi, ngươi đây là có ý gì?"

Trần Nghiệp cười nói: "Thông tin có thể quét ra đánh giá cấp siêu thần trong phó bản, ta nghĩ ta ra giá hai chục triệu, vẫn sẽ có người muốn tranh mua, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Ngươi, ngươi..."

Phụ nữ trung niên vốn định mắng Trần Nghiệp vô sỉ, nhưng mà lời đến khóe miệng, lại sợ đắc tội Trần Nghiệp, vẫn là cố nhịn xuống.

Chỉ thấy nàng cắn răng nghiến lợi nói: " Được, hai chục triệu, ta đáp ứng ngươi! Bất quá ngươi cũng phải đáp ứng ta, trong vòng một tháng, không thể bán cho người nào khác!"

Quy củ của Luân Hồi không gian là, một tháng chỉ có thể quét phó bản một lần, bất kể thành công hay là thất bại!

Phụ nữ trung niên cùng Trần Nghiệp đồng thời quét nhiệm vụ lần này, kết quả thật bất hạnh, nhiệm vụ thất bại.

Nàng muốn lần nữa cày phó bản, phải đợi một tháng sau!


" Được !"

Trần Nghiệp đáp ứng rất thoải mái, tâm tình cũng rất tốt.

Thoáng cái có thêm hai chục triệu, đổi thành ai tâm tình đều sẽ tốt.

Đồng thời, Trần Nghiệp cũng không thể không than thở, trong nhà vị luân hồi giả hóa thân thành phụ nữ trung niên này thực sự là có tiền! !

"Tốt lắm, ta chờ ngươi trong Luân Hồi không gian, ngươi mau mau đi ra."

Phụ nữ trung niên nói xong, trong lòng mặc niệm một câu "Trở về ", cả người liền biến mất vào hư vô.

Trần Nghiệp không vội rời đi, là bởi vì hắn còn có một việc chưa làm.

Hắn đã đáp ứng Lưu Kiến Minh, sẽ nhờ Hoàng cảnh sát xin tha cho hắn, mời quan tòa xử lý nhẹ.

Mặc dù đây chỉ là một thế giới phó bản, nhưng mà ở trong mắt của Trần Nghiệp, đều là người sống sờ sờ, còn là đã hứa hẹn rồi.

Đi tới cửa phòng làm việc của Hoàng cảnh trưởng, Trần Nghiệp hít thở sâu một hơi, sau đó gõ cửa.

“Cộp! Cộp! Cộp!"

"Vào đi."

Trong phòng làm việc, truyền đến giọng nói của Hoàng cảnh trưởng.

Trần Nghiệp đẩy cửa đi vào, phát hiện trong phòng làm việc, ngoại trừ Hoàng cảnh sát, còn có một người đàn ông trung niên.

Trung niên nam tử này khoảng ba mươi tuổi, nhìn qua cũng rất già dặn, râu ria xồm xoàm, đôi mắt vô cùng u buồn.

"A Minh, cậu tới thật đúng lúc, giới thiệu cho cậu một chút, đây là A Nhân, Trần Vĩnh Nhân, cậu ta là cảnh sát nằm vùng, hiện tại đang khôi phục thân phận‘ cảnh sát, về sau các cậu đều là đồng nghiệp."

Trần Vĩnh Nhân chủ động đưa tay ra: "Xin chào, A Minh."

Trần Nghiệp liền cùng Trần Vĩnh Nhân bắt tay một cái: "Nhân ca tốt, hoan nghênh anh trở về cảnh đội."

Nghe nói như vậy, Trần Vĩnh Nhân cười vô cùng vui vẻ.


Nằm vùng mười năm, hắn đã sớm chịu đủ rồi, trong thời gian nằm vùng, hắn vô cùng sốt ruột, muốn được khôi phục thân phận cảnh sát.

Bây giờ tâm nguyện đạt thành, tự nhiên rất vui vẻ.

"A Minh, mới vừa rồi sếp Hoàng khen cậu rất nhiều, nói cậu vô cùng có thiên phú."

Trần Nghiệp cười nói: "Sếp Hoàng quá khen."

Hoàng cảnh sát cũng cười nói: "A Minh, cậu tới thật đúng lúc, chờ một hồi sẽ có một tiệc ăn mừng, đại công thần như cậu cũng không thể vắng mặt."

Trần Nghiệp nhưng mà lại lắc đầu nói: "Sếp Hoàng, tiệc ăn mừng em không tham gia được, em tới là có chuyện muốn nhờ anh."

"Ồ? " Hoàng cảnh sát tò mò hỏi: "Là chuyện gì?"

"Là chuyện liên quan tới thanh tra Lưu Kiến Minh... Sếp Hoàng, thật ra thì Lưu Kiến Minh giám sát cũng muốn làm một viên cảnh sát chân chính, chẳng qua trước đó hắn bị Hàn Sâm nắm thóp.  thân bất do kỷ mà thôi, em hy vọng sếp  có thể xin quan tòa tha tội cho Lưu Kiến Minh giám sát, tuyên án giảm nhẹ tội."

Hoàng cảnh trưởng chẳng qua là yên lặng chốc lát, liền sảng khoái đáp ứng nói: "A Minh, nếu mà cậu mở miệng, tôi nhất định cho cậu mặt mũi, chuyện này tôi đáp ứng! Có điều, tiệc ăn mừng cậu phải đi! !"

"Sếp Hoàng, nếu có thể mà nói, em cũng muốn cùng với các anh tham gia tiệc ăn mừng, nhưng mà em thật sự có chuyện, không đi được. " Trần Nghiệp lần nữa cự tuyệt.

"Có chuyện? Vậy được rồi, anh không ép."

...

Rời đi văn phòng của Hoàng cảnh trưởng, Trần Nghiệp đi vào nhà cầu, sau đó mặc niệm một câu "Trở về ".

Tức khắc.

Thân ảnh của hắn, ở trong nhà cầu biến mất vào hư vô.

...

Khi Trần Nghiệp lại lần nữa khôi phục thị lực, phát hiện mình lại trở về trên quảng trường Luân Hồi không gian.

Hắn nhìn một chút thời gian trên quảng trường, kinh ngạc phát hiện, chính mình rõ ràng ở trong thế giới  phó bản 《 Vô gian đạo 》bảy, tám tiếng, mà bên này mới trôi qua một giờ mà thôi!

Tốc độ thời gian chảy trong Luân Hồi không gian, cùng thế giới hiện thật là nhất trí.

Nói cách khác, tốc độ chạy của thời gian trong phó bản thế giới cùng thế giới hiện thật chênh lệch đặc biệt lớn.


Dựa vào trí nhớ trong thân thể, Trần Nghiệp biết là chuyện gì xảy ra.

Luân hồi giả ở trong thế giới phó bản, mặc kệ là ở bao lâu, sau khi đi ra, vĩnh viễn đều là trôi qua một giờ.

Nói cách khác.

Dù là có một luân hồi giả, ở trong thế giới phó bản sống mười năm, sau khi ra ngoài phát hiện, thế giới hiện thật vẫn như cũ mới chỉ trôi qua một giờ.

Tỷ lệ thời gian trôi qua quá thần kỳ!

Khó trách, có nhiều người tin tưởng, Luân Hồi không gian, là sản vật của Thần Linh.

Không phải là Thần Linh, làm sao có được thủ đoạn kỳ diệu vô cùng như vậy?

"Ngài có tin tức mới truyền tới, A Kha mời ngài gọi điện thoại video nói chuyện, mời kịp thời xử lý."

Trong tai bỗng nhiên truyền tới lời nhắc của tiểu Tinh Linh, làm cho Trần Nghiệp hơi chút sửng sốt.

"Mở video lên. " Trần Nghiệp truyền đạt chỉ thị.

Rất nhanh, ở trước mặt hắn, bắn ra một luồng video mô phỏng toàn bộ khung đối thoại truyền tin.

Trong Luân Hồi không gian, nếu không có sự cho phép của chủ nhân, hết thảy lý lịch riêng tư của cá nhân, người khác đều không thấy được.

Cho nên, bất luận Trần Nghiệp ở trong Luân Hồi không gian kiểm tra bảng thuộc tính của mình, hay là cùng người khác call video nói chuyện phiếm, các luân hồi giả bên cạnh đều không thể nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy hắn đang ngẩn người ra, một mình lầm bầm lầu bầu.

Giờ phút này.

Trong video khung đối thoại, một vị thiếu nữ che mặt xuất hiện.




Bình Luận (0)
Comment