Tỏa Tình

Chương 32

“Tam ca đáng yêu của ta, tối qua ta đều bị ngươi ép sạch sẽ, làm gì còn bản lĩnh đi tìm người khác? Hơn nữa trừ ngươi ra, người khác rất khó khiến ta cương được…”

Chìm sâu trong nụ hôn, Mộ Dung Viễn nhẹ giọng than thở, lời nói đầy sắc ý khiến mặt Mộ Dung Trí đỏ bừng. Y vừa mở mắt, đã thấy ngón tay trơn nhẵn của Mộ Dung Viễn đang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt y, rồi khẽ hôn lên trán y.

“Ta trở lại kinh thành đã một thời gian, sinh ý trước đây vẫn chưa có thời gian lưu ý. Đúng lúc hôm nay ngươi nói muốn làm việc, ta liền nhân cơ hội đi kiểm tra sinh ý của mình. Lúc Tiểu Lục Tử tới ta đang bận rộn tính sổ sách, cho nên mới để hắn về trước. Ngươi lại nghĩ đi tận đâu rồi?”

Sinh ý?

Hỗn đản này không phải kinh doanh thanh lâu đó chứ?

Tuy không biết trước đây Mộ Dung Viễn đã làm sinh ý gì, nhưng nhất định là có, bằng không sẽ không thể bù vào giá chênh lệch tơ lụa vì y. Chuyện này Mộ Dung Trí cũng từng hỏi qua vài lần, đều bị Mộ Dung Viễn lảng đi. Không ngờ hôm nay lại nói đến chủ đề này.

“Ngươi đừng có nói với ta ngươi làm loại sinh ý một vốn bốn lời này!”

Nghe Mộ Dung Trí lạnh lùng hỏi, Mộ Dung Viễn lập tức cười như hoa: “Đúng vậy, có cái gì kiếm được nhiều tiền hơn việc này chứ?”

“Bức lương vi xướng, ngươi không sợ báo ứng sao!”

“Ta đâu có bức các nàng? Bất quá chỉ là cung cấp một nơi để các nàng sinh tồn mà thôi. Các nàng không muốn làm cũng có thể đi a.”

“Chính là Lục Châu Phường sao?”

Nghe xong câu này, Mộ Dung Viễn vội vã cúi mặt xuống cổ Mộ Dung Trí, cầu xin nói: “Ca ca tốt của ta, ngươi cũng biết mà. Từ nhỏ ta am hiểu nhất là ăn chơi đàng điếm, cho nên loại sinh ý này với ta mà nói quá thích hợp rồi. Nói ngươi đừng giận, kì thực hoa phường thanh lâu thập chi bát cửu trong kinh thành đều là của ta…”

Mộ Dung Trí ngẩn ra, đột nhiên nhớ đến vụ cá cược của Mộ Dung Viễn với lê đình vãn. Thảo nào lúc đó hắn tự tin như vậy, nếu không phải là lão bản, làm sao có thể trong một thời gian ngắn như vậy triệu đến tất cả hoa khôi đầu bảng khắp kinh thành được?

Không để ý đến Mộ Dung Viễn cọ cọ sờ sờ trên người mình, Mộ Dung Trí lạnh giọng hỏi: “Vậy Bích Hà Phong thì sao, cũng là của ngươi?”

“Hì hì, đúng…”

Hỗn đản này cư nhiên dám gạt y, hại y lo lắng như vậy.

Mộ Dung Trí vung chân, đánh vào bụng Mộ Dung Viễn một cú. Người kia lập tức ôm bụng lăn qua một bên, thở gấp nói: “Tam ca, ngươi thật sự hạ thủ…”

Mộ Dung Trí không để ý đến bộ dạng vờ vịt của Mộ Dung Viễn, bước xuống giường chỉnh lại y phục xộc xệch, thản nhiên nói: “Không chết được.”

“Tam ca, ngươi hoài nghi ta trước, rồi lại động thủ thi bạo. Mất công ta làm xong sinh ý, còn chạy đến Bích Hà Phong tự mình xuống bếp nướng vịt cho ngươi, ngươi còn không tha thứ cho ta…”

“Nếu ngươi giải thích ngay từ đầu, sao ta lại hoài nghi ngươi được? Ngươi bình thường phóng đãng quen rồi, để mặc mọi người nghĩ sao cũng được. Đây là ngươi gieo gió gặt bão thôi, tốt nhất nên tỉnh lại đi!”

Mộ Dung Trí lạnh lùng nói vài câu liền xoay người bước ra ngoài, bỏ mặc người kia vẻ mặt ai oán nằm trên giường.

Tiểu Đậu cùng Tiểu Lục Tử đứng bên ngoài chờ đợi, thấy Mộ Dung Trí bước ra, vội vàng nói: “Công tử, tiểu nhị Bích Hà Phong vừa đưa vịt nướng qua.”

Mộ Dung Trí gật đầu, im lặng một lát, rồi phân phó: “Bữa tối mang rượu tiến cống Nhị gia đưa tới lần trước mở ra, chuẩn bị cùng đồ ăn đi.”

Hai gã tiểu tư gật đầu nhận mệnh, trong lòng cảm thấy kì quái. Công tử nhà mình bình thường không uống rượu, sao đột nhiên lại muốn mở rượu tiến cống?

Mộ Dung Trí quay người trở về phòng, chỉ nghe thấy Mộ Dung Viễn còn ở buồng trong cố tình rên rỉ: “Bụng đau, ngực cũng đau, ca ca, cả người ta hiện giờ đều rất khó chịu…”

“Ta làm việc cả ngày, cũng đói rồi. Không phải ngươi nướng vịt sao? Còn không đi chuẩn bị, cứ để vậy đừng trách trù phòng làm không tốt.”

Tưởng tượng ra bộ dáng hiện giờ của Mộ Dung Viễn, ánh mắt Mộ Dung Trí thoáng lộ ra tiếu ý, nhưng lời nói ra vẫn lạnh như băng. Y không đợi tình nhân đáp lại, liền phẩy tay bỏ đi.

Cũng không thể hòa nhã quá với A Viễn, bằng không sau này mình thật sự sẽ bị hắn ăn sạch sẽ. Không thể quên mình mới là huynh trưởng được.

“Vâng…”

Nghe được tiếng bước chân đã đi xa, Mộ Dung Viễn mới ngừng rên rỉ, thở dài.

Tam ca hắn hình như giận thật. Xem ra đêm nay phải trấn an y thật tốt, mong là tam ca đừng phớt lờ hắn…

Trước đây không nói chuyện sinh ý với Mộ Dung Trí là vì sợ chọc giận y. Vốn định chờ dàn xếp xong mới từ từ nói, ai ngờ lại gặp phải chuyện này. Còn về việc thỉnh thoảng trêu đùa hạ nhân cũng chỉ là ý tại ngôn ngoại, bất quá chỉ muốn nhìn bộ dáng tình nhân ghen, không ngờ Mộ Dung Trí giận thật, đổ hết cả bình giấm tràn ra đất. Đòn tung ra cũng không nhẹ, xem ra sau này hắn vẫn nên ngoan ngoãn một chút thì tốt hơn.
Bình Luận (0)
Comment