Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

Chương 318

Chương 318

Giản Nghệ Hân còn tưởng là Mộ Long chỉ nói đùa, nhưng nghe anh nói thế, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp.

Không ngờ Mộ Long tốt như thế, vẫn còn luôn nhớ rõ chuyện của cô…

“Thầy Trình, ông cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tập trung cao độ, bảo đảm phối hợp với Mộ Long, tổ chức một buổi triển lãm tranh hoàn mỹ cho ông!” Giản Nghệ Hân kích động mà bảo đảm.

Hiện tại cô vẫn chưa xác định ông cụ Trình có quan hệ như thế nào với cô, nhưng điều duy nhất cô có thể xác định là ông nhất định có liên quan đến mặt dây chuyền – thứ có thể chứng minh thân phận của cô.

Cho nên, cô nhất định phải nắm chắc cơ hội này.

“Được rồi. Nghệ Hân, tôi gọi cô là Nghệ Hân có được không?”

“Đương nhiên là được.”

Ông cụ Trình gật đầu, lúc này Mộ Long lại đi ra ngoài nghe điện thoại, trong lúc nhất thời trong phòng chỉ còn lại Giản Nghệ Hân và ông cụ Trình. Giản Nghệ Hân bất an xoa tay, hơi căng thẳng.

Cô muốn thử hỏi thăm ông cụ Trình về chuyện mặt dây chuyền, nhưng cô lại không dám.

Không ngờ ông cụ Trình lại chủ động nói.

“Nghệ Hân, rốt cuộc vì sao cô lại muốn tiếp cận Mộ Long?” ông cụ Trình tuân theo khuôn phép cả đời, ông không phải là người thích vòng vo, huống chi bây giờ sự việc đã liên lụy đến người nhà của ông.

Cho nên, lúc này ông mới hỏi cẩn thận.

Giản Nghệ Hân căng thẳng trong lòng, sắc mặt cũng mất tự nhiên. Cô vẫn kéo căng khóe miệng, Lâm gắng làm bản thân lộ ra một nụ cười: “Thầy Trình…”

“Cô đừng gọi tôi là thầy Trình, tôi thấy cô cũng xấp xỉ tuổi với Thúy Vy nhà chúng tôi, không bằng cứ gọi tôi là ông nội đi.”

Nói đến đây, sắc mặt ông cụ Trình càng phức tạp.

“Vâng, ông nội.”

Ông cụ Trình lại trò chuyện đôi câu với Giản Nghệ Hân, Mộ Long vẫn chưa vào, Giản Nghệ Hân xấu hổ đứng dậy: “Tôi đi ra ngoài xem thử.”

Cô vừa dứt lời, ông cụ Trình lại mở miệng lần nữa: “Nghệ Hân, không biết cô có thể cho tôi mượn mặt dây chuyền của cô xem thử không?”

Giản Nghệ Hân hơi do dự, nhưng cô muốn nhanh chóng tìm được thân thế của bản thân, chỉ đành gửi hi vọng lên người ông cụ Trình.

Cho nên Giản Nghệ Hân tháo mặt dây chuyền xuống, bên trên còn cột một sợi dây thừng màu đen, đây là sau này Giản Nghệ Hân Lâm ý làm thêm.

Ông cụ cũng lấy kính viễn thị ra, cầm mặt dây chuyển tỉ mỉ nhìn rất nhiều lần.

“Đúng rồi, là tôi làm.”

“Đây là do ông làm?!” Nghe ông cụ Trình nói xong, Giản Nghệ Hân lập tức kích động. Mặt dây chuyền này là tác phẩm của ông cụ Trình sao? Vậy có phải hay không có nghĩa, ông cụ Trình…

Một hạt giống nghi ngờ dần dần nảy mầm trong lòng Giản Nghệ Hân, bà nội cũng xấp xỉ tuổi với ông cụ Trình, nếu lúc đó bà nội và ông cụ Trình từng yêu đương, sau đó có ba mẹ của cô, cũng có khả năng là như thế.

Khả năng này làm ánh mắt của Giản Nghệ Hân khi nhìn ông cụ Trình trở nên vô cùng phức tạp.

“Nhưng mà, thứ này tôi đã tặng cho Thúy Vy.” Ông cụ Trình vuốt ve mặt dây chuyền, cảm nhận cảm xúc bóng loáng bên trên, nhìn Giản Nghệ Hân bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu: “Trước khi Thúy Vy sinh ra, tôi Lâm ý tìm được một khối nguyên thạch như thế này, dùng gần một tuần mới điêu khắc ra được khối ngọc trụy này, sau đó tặng nó cho cháu ngoại gái mà tôi yêu nhất, Giản Thúy Vy. Tôi muốn hỏi, vì sao mặt dây chuyền này lại rơi vào tay của cô Giản?”

Bình Luận (0)
Comment