Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 96

Chương 96: Giấu diếm
Từ sau khi được cha mẹ ngầm đồng ý chuyện của mình với Nghiêm Cẩn, trong lòng Hạ Thiệu Nhiên giống như đặt được một cục đá xuống đất, hơn nữa Nghiêm Cẩn lại đối xử với cậu cực kỳ tốt, Hạ Thiệu Nhiên cảm thấy những đau thương trong quá khứ dường như đã hoàn toàn tan biến mất.
"Nghiêm Cẩn, để em xào rau cho, trù nghệ của em chắc chắn là tốt hơn anh đó, anh xem anh ngày nào cũng nấu cơm, cũng phải cho em có cơ hội thể hiện tài nấu nướng của em với chứ" Sau khi tan tầm về nhà, hai người cùng nhau ở trong nhà bếp chuẩn bị cơm tối, nói là hai người làm chứ thật ra vì Nghiêm Cẩn lo cho cái tay bị tàn phế của Hạ Thiệu Nhiên cho nên luôn không để cho cậu phải làm việc nặng nhọc, Hạ Thiệu Nhiên chỉ phụ giúp làm những việc lặt vặt như nhặt rau lột tỏi mà thôi.
"Thiệu Nhiên, tay của em...." Nghiêm Cẩn do dự nhìn Hạ Thiệu Nhiên.
"Tay của em không có sao mà, hơn nữa em nấu bằng tay phải chứ có nấu bằng tay trái đâu, anh mau đưa chảo cho em đi." Hạ Thiệu Nhiên chẳng hề để ý lắc đầu, dứt khoát đoạt lấy chảo từ trong tay Nghiêm Cẩn.
Hạ Thiệu Nhiên bắt đầu vui vẻ bận rộn làm việc, trong miệng còn lẩm bẩm hát nhỏ, Nghiêm Cẩn đứng ở bên cạnh cậu nhìn cậu vẻ mặt ôn nhu sủng nịch.
"Nghiêm Cẩn, anh đừng có mà coi thường em, em biểu diễn hất chảo cho anh xem" Hạ Thiệu Nhiên vừa nói chuyện vừa muốn nâng chảo rau hất lên một cái, nhưng vì chảo có hơi nặng, một bàn tay của Hạ Thiệu Nhiên nhấc lên không nổi, cậu liền dùng cả hai tay nhấc chảo lên. Hạ Thiệu Nhiên đã hưng phấn quá mức, vứt hết lời dặn của bác sĩ rằng tay trái của cậu không được nâng đồ nặng ra sau đầu.
"Ui da!" Hai tay Hạ Thiệu Nhiên vừa mới nhấc được cái chảo cậu liền lập tức đau đớn la lên.
"Thiệu Nhiên sao vậy?!" Nghiêm Cẩn đứng ở bên cạnh sợ hãi, vội vàng tiến đến xem xét cái tay của Hạ Thiệu Nhiên.
"Hì hì, không sao đâu! Em hù anh chút thôi" Hạ Thiệu Nhiên làm như không có chuyện gì đặt chảo xuống, quay đầu nhìn Nghiêm Cẩn với dáng vẻ đùa giỡn.
"Em còn dám đùa giỡn! Anh sắp bị em dọa thành bệnh tim luôn rồi!" Nghiêm Cẩn giả vờ tức giận trừng mắt.
"Cẩn, em xin lỗi mà...." Hạ Thiệu Nhiên dùng thanh âm thật mềm mại, chủ động đưa môi tới hôn hôn môi Nghiêm Cẩn.
"Đươc rồi, cứ để anh xào rau cho." Nghiêm Cẩn tuy đã bớt lo sợ, nhưng cũng không yên tâm để cho Hạ Thiệu Nhiên tiếp tục nấu ăn.
"Ừ" Hạ Thiệu Nhiên nghe lời nhường lại vị trí cho Nghiêm Cẩn, đứng ở phía sau lưng hắn.
Nghiêm Cẩn cúi đầu chuyên tâm xào rau, vẫn chưa nhận thấy Hạ Thiệu Nhiên ở phía sau đang cầm lấy tay trái nhíu chặt mi.
"Thiệu Nhiên, có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không, sao em ăn ít như vậy." Nghiêm Cẩn sau khi làm xong bữa cơm chiều, hai người ngồi đối diện nhau trước bàn ăn, Nghiêm Cẩn nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên chỉ mới gắp được một chút đồ ăn thì đã buông đũa, lập tức quan tâm dò hỏi nói.
"Em no rồi/" Hạ Thiệu Nhiên để chứng minh lời mình nói đã cười vỗ vỗ cái bụng của mình.
"Mới ăn có chút xíu như vậy làm sao mà no, em muốn ăn gì, anh gọi đồ ăn ngoài cho em" Nghiêm Cẩn căn bản là không tin lời Hạ Thiệu Nhiên nói, từ chỗ ngồi đứng lên chuẩn bị gọi điện thoại đặt giao đồ ăn ngoài đến.
"Cẩn, không cần đâu, em ăn no rồi thật mà." Hạ Thiệu Nhiên vội vàng ngăn cản Nghiêm Cẩn.
"Thật là no rồi?' Nghiêm Cẩn không yên tâm hỏi lại lần nữa.
"Thật đó!" Hạ Thiệu Nhiên gật đầu thật mạnh.
"Nếu nửa đêm có đói thì nhớ gọi anh dậy, anh đi pha sữa cho em." Nghiêm Cẩn nhìn chằm chằm Hạ Thiệu Nhiên nửa ngày mới bất đắc dĩ dặn dò một câu.
"Cẩn, cảm ơn anh." Sự chu đáo cẩn thận của Nghiêm Cẩn khiến Hạ Thiệu Nhiên vui vẻ hai mắt cong cong lộ ra nụ cười tươi.
"Đồ ngốc này, có cái gì mà cảm ơn chứ." Nghiêm Cẩn cười mắng yêu một câu.
"Cơm sắp nguội rồi, anh mau ăn đi đừng lo cho em, em ra phòng khách xem TV một lát." Hạ Thiệu Nhiên đẩy Nghiêm Cẩn trở về bàn ăn, còn mình thì đi ra ngoài phòng khách xem TV.
Trên TV đang phát ra tiết mục giải trí hài hước náo nhiệt nhưng Hạ Thiệu Nhiên lại nhíu mày, tay không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve cái tay trái bị tàn phế.
Sau khi cơm nước xong, Nghiêm Cẩn đi ra phòng khách ngồi trên ghế sopha cùng Hạ Thiệu Nhiên xem TV, nhưng được một lát, Hạ Thiệu Nhiên liền bảo mệt mỏi muốn về phòng ngủ nghỉ ngơi. Nghiêm Cẩn liền lập tức tắt TV cùng Nghiêm Cẩn về phòng ngủ.
Nghiêm Cẩn để cho Hạ Thiệu Nhiên đi tắm trước. Thật ra hiện tại hai người thường xuyên tắm rửa cùng nhau, thân mật tắm rửa một lúc khiến cho Nghiêm Cẩn hứng lên, sau đó thì không thể kiềm chế được..... Nhưng đêm nay nhìn bộ dạng mệt mỏi uể oải của Hạ Thiệu Nhiên, Nghiêm Cẩn không muốn vì làm tình khiến cho cậu mệt hơn, sợ nếu hai người tắm chung sẽ khiến hắn không khống chế được dục vọng của bản thân, cho nên mới quyết định tách nhau ra tắm.
Sau khi Nghiêm Cẩn ra khỏi phòng tắm thì Hạ Thiệu Nhiên đã ngủ rồi. Nghiêm Cẩn cũng lên giường chui vào ổ chăn, vươn lấy cánh tay ôm Hạ Thiệu Nhiên vào trong lồng ngực của mình. Nghiêm Cẩn tinh thế nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt say ngủ an tĩnh của Hạ Thiệu Nhiên, không biết có phải do trong bữa cơm tối ăn quá ít hay không mà Nghiêm Cẩn cảm thấy sắc mặt Hạ Thiệu Nhiên tái nhợt hơn so với ngày thường rất nhiều, Nghiêm Cẩn đau lòng, cánh tay ôm lấy Hạ Thiệu Nhiên càng chặt hơn một chút, nghĩ thầm về sau phải nâng cao tay nghề nấu nướng của mình lên thật tốt để cho Hạ Thiệu Nhiên được ăn ngon miệng hơn mới được....
Nghiêm Cẩn nhìn chằm chằm sườn mặt của Hạ Thiệu Nhiên, si ngốc nhìn trong chốc lát, cơn buồn ngủ đánh úp lại, hắn cũng dần dần nhắm mắt đi vào giấc ngủ....
Hạ Thiệu Nhiên mở to mắt, trong bóng đêm nương theo ánh trắng nhìn chằm chằm Nghiêm Cẩn hồi lâu, sau khi xác định hắn đã thật sự ngủ say, Hạ Thiệu Nhiên mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, thử cử động thân thể của mình.
"Thiệu Nhiên....." Không ngờ tới Nghiêm Cẩn lập tức liền có động tĩnh, tuy rằng không mở mắt, nhưng lại mơ mơ màng màng gọi lên.
"Em muốn đi vệ sinh" Hạ Thiệu Nhiên nhanh chóng nhỏ giọng đáp lại.
Nghiêm Cẩn buông lỏng cánh tay, Hạ Thiệu Nhiên thật cẩn thận bò ra khỏi ôm ấp của Nghiêm Cẩn mà đi xuống giường.
Hạ Thiệu Nhiên đi vệ sinh trước, sau khi từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn Nghiêm Cẩn nằm ở trên giường không có động tĩnh gì, liền tay chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ.

Bình Luận (0)
Comment