Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)

Chương 94

Trước khi ra cửa, Ung Khôn Đế kéo tay tiểu cô nương lại, tròng áo khoác dài cho nàng.

Xoa xoa đầu nàng, dịu giọng nói, "Ngoài trời có gió."

Thanh Nhược cười tủm tỉm gật gật đầu.

Vừa rồi là ở tẩm cung của Ung Khôn Đế dùng bữa tối, gần đây Ngự Thiện Phòng biến đổi đa dạng làm đặc sản của khắp các nơi, Thanh Nhược thường xuyên ăn đến no căng, cơm nước xong Ung Khôn Đế đều phải dẫn nàng đi dạo một lúc để tiêu hóa. Vừa hay có thể một đường đưa nàng trở về tẩm cung.

Hoàng cung xây dựng theo kiểu khuếch tán tứ phía, phần lớn con đường đều thông suốt bốn phương, từ Tiềm Long Điện có vài đường có thể đi đến Thanh Minh Điện, chỉ là vấn đề xa hay gần thôi.

Lại không gấp, thông thường đều tùy theo ý muốn của nàng mà đi.

Thanh Nhược đi đường khá nghịch ngợm, thấy cái gì thú vị ven đường cũng đều dừng chân, Ung Khôn Đế bước chậm, vẫn luôn ở bên cạnh nàng.

Tin chiến thắng từ Bắc Hồ đã được đưa đến mấy ngày trước, hiện tại chỉ việc chờ đại quân trở về, lại là một buổi yến tiệc long trọng chào mừng, đến lúc đó tất cả tướng quân tướng sĩ đều được vào cung tham gia tiệc đón gió* và theo công mà thưởng.

*Tiệc đón gió (trong Đón gió tẩy trần): bữa tiệc chào mừng người từ xa trở về.

Bố trí trong hoàng cung, tất nhiên đều do Thanh Nhược quản.

Lúc chuẩn bị cho yến tiệc đêm giao thừa lần đầu tiên thì Thanh Nhược đã có kinh nghiệm, bây giờ càng thuận buồm xuôi gió.

Chỉ là vì có đông đảo tướng sĩ tiến cung, Thanh Nhược vẫn phải thật cẩn thận, rất nhiều chuyện cần hỏi ý tứ của Ung Khôn Đế một chút.

Thanh Nhược mặt đối mặt nói chuyện với Ung Khôn Đế, rồi lùi ra sau.

Hỏi một vấn đề, Ung Khôn Đế cho câu trả lời.

Thanh Nhược à một tiếng thật dài, nhướng mày, sau đó là dáng vẻ nghiêm túc tự hỏi.

Ung Khôn Đế cong môi, tâm trạng rất tốt, gần đây dường như chẳng có chuyện gì phiền lòng.

Đương nhiên, không hẳn là một chút cũng không có.

Ví dụ như hiện tại, Ung Khôn Đế tiến tới, cánh tay cường tráng hữu lực ôm ngang lấy eo nàng, bế người lên dịch sang một bên rồi buông xuống, tránh hòn đá ngay gần đấy.

Tiểu cô nương không hay không biết, sau khi hắn đặt nàng tới trên mặt đất lại tiếp tục lùi về phía sau, còn hỏi hắn, "Hựu Ngạn ca ca, nếu sẽ tứ hôn cho một số tướng sĩ, vậy tiệc đón gió khi đó có phải bảo các đại thần dẫn theo con trai con gái trong nhà đến tuổi nhưng chưa có hôn ước không ạ?"

Tâm tư Ung Khôn Đế không đặt trên vấn đề này, giơ tay cốc đầu nàng, cau mày nói, "Đi đứng cẩn thận chứ, vừa rồi thiếu chút nữa vấp cục đá té đấy."

Giọng nàng cũng chẳng thay đổi, theo lẽ thường hẳn là vậy trả lời một câu, "Không sao đâu, có ngươi ở bên cạnh mà."

Ung Khôn Đế thật là lại tức lại không kiềm chế được ý cười từ ngực tràn lên, dáng vẻ muốn cong khóe miệng lại cố gắng kéo xuống có chút kỳ quái, khe khẽ thở dài, "Ngươi nha ~"

Thanh Nhược nhướng mày với hắn, vươn tay tới kéo kéo áo hắn, hiển nhiên là không hài lòng việc hắn không chú ý tới vấn đề của nàng, "Rốt cuộc có cần hay không ạ?"

Đây vốn dĩ là chuyện thường tình, mỗi lần hoàng cung tổ chức yến tiệc, các đại thần đều dẫn theo con cái đã tới tuổi kết hôn của mình, không chỉ cho những đứa trẻ cùng tuổi thấy mặt nhau, mà còn là hướng về phía hoàng đế.

Một năm đầu Ung Khôn Đế đăng cơ không có cử hành tuyển tú, tâm tư của các con gái đại thần vốn đặt ở việc tuyển tú đành phải dời sang cơ hội được đến cung yến*, cho nên cung yến năm ấy xuất sắc ngoạn mục.

*Cung yến: yến tiệc trong hoàng cung.

Ngày càng nhiều người vượt quá chừng mực, Ung Khôn Đế liền một lần xử lý một nhà kia, ngay cả chức quan cũng cắt, rồi ở trên triều đình nổi trận lôi đình hạ khẩu dụ*, sau đó các loại tiệc tùng như cung yến mới được tổ chức ít lại.

*Khẩu dụ: lệnh vua nói miệng, không có chiếu chỉ.

Ung Khôn Đế nhẹ nhàng nhíu mày, khoảng cách giữa hai người không xa, nàng đi lùi, bước nhỏ chậm rãi, hắn cũng đè chậm bước chân vẫn luôn duy trì vị trí lúc nào cũng có thể tiến lên ôm nàng tránh ra.

Hắn giơ một ngón tay xoa xoa cằm nàng, cười nói, "Ngươi làm sao mà còn sốt ruột hơn cả mấy người muốn được tứ hôn kia thế?"

Thanh Nhược khẽ hừ nhẹ một tiếng, "Lòng yêu cái đẹp con người ai cũng có, nhìn mỹ nhân thì ăn cũng ngon hơn."

Ung Khôn Đế chậc chậc hai tiếng, tầm mắt dừng trên bụng nàng, "Cho nên gần đây ngươi mỗi ngày đều ăn no căng là bởi vì ở bên cạnh trẫm có đúng không?"

"......" Thanh Nhược tỏ vẻ không muốn nói chuyện với hắn nữa, thậm chí quay người đưa lưng về phía hắn.

Ung Khôn Đế cười rộ lên, tiến lên một bước chuẩn xác vòng lấy eo nàng, ôm nàng đi về phía trước, cúi đầu, thanh âm thật nhẹ rơi vào tai nàng, "Ngươi xem sắp xếp là được, ngươi muốn thì cứ kêu các nàng đến đây đi."

Thanh Nhược cười như không cười liếc hắn một cái không nói lời nào.

Hắn nhẹ nhàng thổi một hơi, cô nhóc này sao lại nhỏ mọn như vậy, đành phải thò qua khẽ hôn một cái lên đầu vai cô, lại dỗ dành, "Được, kêu, sắp xếp như vậy mới tốt."

Một đường đi trở về Thanh Minh Điện nàng mới bớt no một chút.

Ung Khôn Đế còn có chính vụ phải xử lý, sờ sờ bụng Thanh Nhược, "Buổi tối không thoải mái thì gọi ngự y, sau đó phái người tới báo cho trẫm."

"Vâng." Thanh Nhược ngoan ngoãn gật gật đầu.

Đôi mắt ngập nước, dáng vẻ mềm mại đáng yêu, Ung Khôn Đế có chút không nỡ đi, nhưng nghĩ có việc phải làm, vẫn mím môi xoay người.

Hắn vừa quay đi, vạt áo đã bị người giữ chặt.

Cúi đầu, cái tay nhỏ trắng nõn của nàng đang kéo góc áo hắn, lực độ nhẹ nhàng chỉ là nắm lấy, hắn lại giống như cả người đều không bước đi được.

Hắn xoay người, ánh mắt nhìn nàng dường như có thể ngưng tụ thành nước, "Ngoan, làm sao vậy?"

Thanh Nhược chớp chớp mắt, "Đợi một thời gian nữa đến mùa xuân chúng ta đi thả diều được không ạ?"

Nàng lùn hơn Ung Khôn Đế gần một cái đầu, lúc này đã ăn cơm no rồi lại lười biếng đi một đoạn đường như vậy, hai người đứng ở cửa, khi nàng nói chuyện có gió thổi qua.

Ung Khôn Đế chỉ nghe được đến mùa xuân, phía sau liền không rõ nữa, chỉ thấy cái miệng nhỏ hồng hồng của nàng lúc đóng lúc mở.

Thanh Nhược mở to đôi mắt sáng lấp lánh chờ hắn trả lời.

Ánh nắng chiều giữa tháng hai dường như còn mang theo sự trong trẻo của mùa đông, cũng không phải vàng sậm mà là hơi nhàn nhạt, chiếu lên nửa bên mặt nàng, đẹp đến nỗi trong nháy mắt hắn không nghĩ ra bất kỳ từ nào để hình dung.

Cô nhóc hồi hộp mặt đầy chờ mong.

Ung Khôn Đế khom lưng, tay chống đầu gối, đặt mắt ngang tầm với nàng, mặt hai người cũng chỉ cách nhau khoảng một nắm tay.

"Hả?" Giọng hắn mang theo ý cười dịu dàng và sự dung túng vô tận, "Bảo bảo, nàng vừa nói gì, ta không nghe rõ."

Thanh Nhược đỏ mặt, hai gò má nổi lên một tầng đỏ ửng hồng hào tựa hoa anh đào, khiến gương mặt nàng càng thêm trắng nõn, giống như đối tượng mông lung trong ảo tưởng của mỗi chàng trai khi còn nhỏ, tuy không thấy rõ ngũ quan, nhưng cảm giác nàng thật hoàn mỹ, là cô gái đẹp nhất trên thế gian.

Hiện tại, hắn dường như thấy rõ ngũ quan của thân ảnh mông lung khi còn nhỏ kia, thật trùng hợp, thế mà lại giống nàng như đúc.

Đôi mắt nàng dâng lên một tầng hơi nước mông lung, lại vươn ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo hắn, "Ta nói, chờ đến mùa xuân chúng ta đi thả diều được không?"

"Được chứ." Hắn không hề do dự trả lời, thân thể gần như là bản năng thò tới hôn hôn gương mặt nhỏ mịn màng gần trong gang tấc của nàng, giọng mềm mại tựa hồ đang dỗ một con búp bê sứ, "Bảo bảo còn muốn làm gì không?"

"Ừm ~" Thanh Nhược nghiêng nghiêng đầu, "Còn muốn cưỡi ngựa nữa." Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, "Có thể cưỡi ngựa thả diều không ạ?"

Ung Khôn Đế cười rộ lên, "Sao lại không thể, đương nhiên có thể."

Yêu cầu được thỏa mãn, tiểu cô nương cao hứng, lui về sau một bước tay đặt trên tay áo hắn đổi thành dán lên người, nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, "Nhanh trở về xử lý chính vụ đi. Buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút."

Ung Khôn Đế bất đắc dĩ nhướng nhướng mày, lúc hắn vừa định dứt ruột mà đi thì nàng kéo hắn, bây giờ không nỡ đi nàng lại bắt đầu đuổi hắn.

Cô nhóc khiến người ta muốn đánh này.

Ung Khôn Đế cũng không phải là người sẽ ủy khuất bản thân, đứng thẳng lên, tay rời khỏi đầu gối, ngón tay nhanh chóng chuẩn xác nắm hai gò má nàng, nhẹ nhàng kéo kéo ra hai bên, cau mày, vẻ mặt không vui áp sát vào nàng, "Đuổi ta đi?"

Khuôn mặt nhỏ của Thanh Nhược bị kéo thành cái bánh bao bẹp, bĩu môi, vô cùng đáng thương mơ hồ nói từng chữ, "Không có nha, ta chỉ muốn chàng buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút thôi mà." Giọng cũng nhũn cả ra.

Chết rồi, Ung Khôn Đế không chỉ trong nháy mắt được vuốt lông, mà còn mềm lòng đến rối tinh rối mù.

Hắn buông mặt nàng ra, dán tay lên xoa xoa, thò lại gần hôn hôn trán nàng, "Được, trẫm đi đây, nàng ngoan ngoãn nhé."

"Vâng."

Ung Khôn Đế ra cửa, người mới vừa rồi dịu dàng đến tựa gió xuân trong một cái hít thở đã trở thành đế vương lạnh lùng uy nghiêm, "Buổi tối đừng cho chủ tử của các ngươi ăn gì cả, thấy nàng không thoải mái lập tức đi gọi ngự y, sau đó tới báo cho trẫm."

Hắn nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm lạnh băng, là đế vương nắm cả thiên hạ trong tay.

Như Ý và Linh Lung đều cúi thấp đầu, "Tuân lệnh, bệ hạ."

Ung Khôn Đế mang theo Đức Chí ra cửa, không cần đi chậm, lại có chính vụ, chỉ một bước thân hình đã cách đó hơn vài bước.

"Buổi tối đến Ngự Thiện Phòng truyền lệnh, về sau khi làm thức ăn cho nàng phải chú ý phân lượng."

"Vâng thưa bệ hạ."

Ung Khôn Đế thích sự yên tĩnh, lúc phê duyệt tấu chương hoặc xử lý chính vụ đều muốn ở một mình.

Trong chính vụ điện chỉ có ánh nến cùng đế vương.

Ung Khôn Đế nghĩ ngợi trong lòng, thấy cũng đã đến thời gian thì gọi Đức Chí tiến vào, "Phái người đến Thanh Minh Điện xem nàng, có không thoải mái hay không, không có thì bảo Như Ý và Linh Lung hầu hạ nàng đi ngủ."

"Vâng thưa bệ hạ."

Mãi cho đến khi người phái đi trở về báo lại, Cung tiểu thư không có không thoải mái, Cung tiểu thư đã tắm và đang chuẩn bị đi ngủ. Ung Khôn Đế buông bút nhéo nhéo ấn đường của mình, lúc này mới cảm giác yên lòng.

Ung Khôn Đế cho người truyền lời, nhắn Thanh Nhược dùng cơm trưa xong thì đi qua chính vụ điện.

Thanh Nhược lười biếng thành thói quen, cho dù trong khoảng thời gian này Ung Khôn Đế phái người đến Thanh Minh Điện dạy nàng, buổi sáng nàng vẫn có thói quen ngủ nướng.

Kính thái phi xem thái độ của Ung Khôn Đế, vô cùng dung túng đối với nàng, trong cung không có hoàng hậu, nàng cũng không phải phi tần nên không cần đi vấn an các phi tử khác. Thái độ của Kính thái phi bày ra đó, những thái phi khác càng không dám yêu cầu quá nhiều.

Vì thế, kết quả chính là sáng sớm Thanh Nhược còn ngủ nướng nghiêm trọng hơn cả lúc ở Cung phủ, bên kia ít nhất còn có mấy lão ma ma bên người Cung lão phu nhân sẽ đến kêu nàng.

Đương nhiên ma ma tới dạy nàng cũng nói với Ung Khôn Đế vấn đề sáng sớm dậy muộn của nàng, câu trả lời lúc đó của Ung Khôn Đế là, "Tùy nàng. Có việc thì chờ nàng dậy lại nói."

Cho nên lúc này tiểu thái giám đến truyền lời, Ngự Thiện Phòng đã canh thời gian đưa cơm trưa cho Thanh Nhược.

"Cung tiểu thư, ngài cứ chậm rãi dùng bữa, ngự giá đang chờ ở cửa điện, nô tài cáo lui trước ạ."

Thanh Nhược vốn cũng có chuyện muốn hỏi Ung Khôn Đế.

Người hầu hạ ở chính vụ điện đều quen biết cô, vừa thấy Thanh Nhược đi ngự giá đến, đã rất tự giác bắt đầu pha trà pha trà, chuẩn bị điểm tâm chuẩn bị điểm tâm.

Thỉnh an với Thanh Nhược, thái giám đẩy cửa điện ra giúp nàng.

Ung Khôn Đế sau bàn ngự án ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng, khóe mắt đuôi lông mày đều nhiễm ý cười dịu dàng, "Đến rồi, ăn no chưa?"

Thanh Nhược gật gật đầu, "Ăn no rồi, bệ hạ thì sao ạ?" Đi đến dưới bậc thang vấn an với hắn, Ung Khôn Đế hơi chau mày cắt ngang động tác của nàng, "Đi lên."

Thanh Nhược dừng lại, a một tiếng xách váy lộc cộc bước lên, Đức Chí bên kia đã dọn ghế dựa đến.

Bàn ngự án vô cùng lớn, dài gần hai mét, độ rộng cũng khoảng nửa thước, ngày thường đặt nghiên mực, giá bút và một số sách vở, tấu chương của Ung Khôn Đế, hôm nay nhìn ra được hắn đã dọn dẹp vị trí bên trái mình.

Đức Chí buông ghế dựa, "Cung tiểu thư, mời ngồi."

Thanh Nhược cong mi mắt cười khẽ, "Làm phiền Đức công công."

Kết quả còn chưa kịp ngồi xuống, cánh tay đã bị Ung Khôn Đế giữ chặt, dùng lực nhẹ nhàng kéo một cái, Thanh Nhược đã ngay ngắn ngồi trên đùi mình, nàng nhấp môi nhướng mày nhìn hắn, "Làm gì?"

Tay Ung Khôn Đế đặt lên đỉnh đầu nàng xoa xoa, nàng không thích vấn tóc, hắn cũng không thích vấn tóc, cứ như vậy vuốt mái tóc suôn mượt của nàng, cơ thể thả lỏng dựa vào ghế, hơi híp mắt, "Trước ngồi một lúc rồi hẵng qua kia."

Đầu lưỡi Ung Khôn Đế chạm chạm hàm răng, chỉ kém được an ủi mà thở ra một hơi.

Hắn nhớ vật nhỏ này, hiện tại cách hắn gần, ngồi trên người hắn mới chân chính cảm thấy thoải mái.

Thanh Nhược cười cười, giơ hai tay kéo bàn tay to đang sờ loạn trên đỉnh đầu nàng xuống, nắm một ngón tay hắn, vừa chơi vừa hỏi, "Ta là đến hỏi bệ hạ danh sách đại thần tham gia tiệc đón gió, cụ thể mấy phẩm trở lên hay là thế nào?"

Ung Khôn Đế ngồi dậy hôn một cái lên sườn mặt nàng, cong cong môi, "Nói cho nàng thì trẫm có chỗ tốt gì?"

Thanh Nhược quay đầu, "Chỗ tốt?"

Hắn mặt mày lộng lẫy, đuôi mày nhướng lên, độ cong sắc bén lại xinh đẹp lóa mắt, "Ừm."

Hai tay Thanh Nhược còn nắm lấy một bàn tay hắn, ngồi trên đùi hắn, hai người cách thật sự gần, lúc này nhào cả người vào lồng ngực hắn, kéo tay hắn quơ quơ, "Hựu Ngạn ca ca ~"

"Ách ~" Cũng không biết ma chú này là hắn tự định cho mình hay là nàng định cho hắn nữa.

Cằm Ung Khôn Đế tì lên đỉnh đầu nàng cọ hai cái, nụ hôn rơi xuống mái tóc nàng, thân mình đã ôm nàng nghiêng về phía trước, một tay với qua cầm danh sách mà hắn đã sớm phân phó Đức Chí chuẩn bị tốt.

Đưa cho nàng, "Đây này. Cô nhóc kiêu kỳ."

Tiểu cô nương mặt mày hớn hở, nụ cười còn sáng hơn cả nắng ấm mùa hạ, giọng nói cũng cực nóng, "Hựu Ngạn ca ca tốt nhất ~"

Cho nên, một tia cảm xúc nhỏ nhắn cuối cùng trong lòng hắn cũng dưới tác dụng cực nóng đã mất tăm hơi không bao giờ trở lại.

Thanh Nhược cầm danh sách muốn đứng dậy đến bên cạnh xem, Ung Khôn Đế ôm nàng còn chưa muốn buông tay, vỗ nhẹ sau lưng nàng hai cái, cũng cầm quyển sách đề thi cho khoa cử mà đại thần trình lên, "Ngoan ngoãn ngồi."

Thanh Nhược nghiêng đầu nhìn hắn, Ung Khôn Đế dựa vào lưng ghế, long ỷ to rộng, cho dù ôm nàng thì hai người cũng ngồi rất thoải mái, hắn đã mở quyển sách dời tầm mắt đến trên trang giấy, cằm thoáng căng ra thành độ cong nghiêm nghị.

"Vâng." Thanh Nhược nhẹ nhàng lên tiếng, điều chỉnh thân mình một chút, nghiêng đầu dựa vào cánh tay đặt trên tay vịn long ỷ của hắn cũng bắt đầu xem danh sách.

Thời gian chầm chậm trôi qua, có lẽ là bởi vì độ ấm vừa vặn, chút huân hương trong phòng cũng thanh đạm dưỡng thần, cũng có lẽ do gần đây mọi việc thông thuận, lại có lẽ, chỉ là vì có nàng trong lòng, hô hấp hai người nhẹ nhàng triền miên quyện vào không khí, vòng thành những sợi tơ mà mắt thường không thể thấy, quấn lấy ngón áp út tay trái hắn, theo dòng máu trầm ổn hữu lực tiến thẳng vào trong tim.

"Bệ hạ, có vài vị đại thần tới, đang ở ngoài điện chờ được gọi vào."

Đức Chí khom người bẩm báo.

Ung Khôn Đế đáp một tiếng, còn chưa đứng dậy liền cảm giác người trong lòng giật giật, đồng thời ưm một tiếng.

Cơ thể Ung Khôn Đế không nhúc nhích, cau mày cúi đầu, thôi rồi, cô nhóc không biết có phải là rúc trong lồng ngực hắn quá thoải mái hay không, đã ngủ mất, danh sách còn ở trên tay, chẳng qua nó cũng dựa vào ngực hắn, cho nên hắn cũng không phát hiện cô nhóc này đã ngủ rồi.

Hiện tại nàng bị ồn ào, ấn đường nhíu lại, mặt cũng nhăn, cái miệng nhỏ hồng hồng khẽ nhếch, hệt như một chiếc bánh bao trắng nõn.

Ung Khôn Đế tức khắc bật cười, giơ tay ý bảo Đức Chí im lặng trước, bỏ quyển sách trong tay hai người lên bàn.

Bế nàng đứng dậy.

Sau điện có nơi để hắn nghỉ ngơi.

Cứ hễ là dành cho đế vương dùng, cho dù chỉ là thỉnh thoảng nghỉ ngơi, cũng bố trí thật tinh xảo tuyệt đẹp.

Ung Khôn Đế nhẹ bước bế nàng đi thẳng đến mép giường, khom lưng thả xuống, tiểu cô nương giật giật, hắn cong người vỗ lưng nàng dỗ dành, quay đầu nhìn giày nàng, cũng chưa cởi giày trực tiếp đặt lên giường, kéo chăn cho nàng, cúi người hôn lên trán một cái.

Đứng dậy nhìn nàng ngủ an ổn mới xoay người rời đi.

Tới cửa, hắn phân phó hạ nhân, "Đến cửa đại điện truyền Như Ý và Linh Lung vào nơi này chờ nàng thức dậy."

"Tuân lệnh bệ hạ."

**

Lừa mình dối người,

Càng che giấu càng khắc sâu.
Bình Luận (0)
Comment