Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới

Chương 13

Sau khi nhận được điện thoại của Hạ Giai Ngôn, Lục Tiệp lập tức từ khách sạn chạy tới. Từ xa anh đã thấy Hạ Giai Ngôn ngồi ở ven đường cùng với đứa bé kia, còn không ngừng nhìn đông nhìn tây.

Sau mười phút lo lắng chờ đợi, Hạ Giai Ngôn nhìn thấy ô tô Lục Tiệp đi tới. Lục Tiệp còn chưa xuống xe, cô đã đem cửa xe mở ra: “Cuối cùng anh tới rồi…”

Lục Tiệp gần như bị Hạ Giai Ngôn kéo xuống, cô rõ ràng đã quên còn đang giữ khoảng cách với anh, xem ra bị đứa trẻ kia doạ không hề nhẹ. Anh đóng cửa xe, vừa đi vừa hỏi: “Em cho nó ăn cái gì?”

Hạ Giai Ngôn đi theo sát anh, nói: “Nó nói muốn đi ăn mỳ Ý, tôi dẫn nó đi ăn. Ngoài mỳ Ý, nó còn ăn khoai tây chiên, gà, còn uống coca. Tôi khong dám để nó ăn nhiều khoai tây với ga, coca cũng chỉ cho uống một nửa.”

“Sau khi ăn xong, nó có chạy nhảy không?” Lục Tiệp lại hỏi.

“Không có, tôi đang muốn chon ó về nhà, còn chưa đi được hai bước đã kêu đau bụng rồi.”

Lê ɖu͙ƈ cúi người ngồi ở bậc thang, trêи người nó đang đắp áo khoác của Hạ Giai Ngôn, Lục Tiệp nhíu mày: “Sao không đợi ở bên trong?”

“Nó nói phải ngồi đợi ở đây.” Hạ Giai Ngôn giục: “Anh đừng hỏi nhiều như vậy, nhanh đưa đi bệnh viện đi.”

Nghe thấy động tĩnh, mặc dù Lê ɖu͙ƈ không ngẩng đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn trộm hai người bọn họ. Rốt cuộc vẫn là đứa trẻ, căn bản không che dấu được cảm xúc, Lục Tiệp nhạt cảm phát hiện trong ánh mắt nó có nỗi bất an, anh đi qua ôm Lê ɖu͙ƈ, hỏi: “Không thoải mái ở đâu?”

Lê ɖu͙ƈ ôm bụng: “Ở đâu.”

Lục Tiệp bỏ tay ra, tay của anh rất ấm, sắc mặt cũng không tệ, không có chút khó chịu nào. Anh không nặng không nhẹ ấn xuống dưới, Hạ Giai Ngôn một bên khẩn trương, nhịn không được hỏi: “Anh nhẹ tay chút…”

Vừa dứt lời, Lê ɖu͙ƈ đột nhiên nở nụ cười, vùi mặt trong ngực Lục Tiệp, như con cún nhỏ cọ cọ vào anh,

Hạ Giai Ngôn không nói ra lời, một lúc sau mới hiểu được.

Lục Tiệp đưa áo khoác ngoài cho Hạ Giai Ngôn, Lục Tiệp nắm chặt cổ áo nó hỏi: “Vì sao giả vờ bị bệnh?”

Lê ɖu͙ƈ vẫn muốn che mặt mình đi, nhưng cổ áo bị kéo, chỉ có thể nhìn vào Lục Tiệp.

Lục Tiệp hỏi lại một lần nữa, Lê ɖu͙ƈ nhìn Hạ Giai Ngôn ở bên kia, nhỏ giọng nói: “Dì không cho con đi đánh chuột đất…”

Hạ Giai Ngôn dở khóc dở cười, nhưng thấy đứa trẻ không có việc gì, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống rồi. Lục Tiệp nhìn Lê ɖu͙ƈ không biết có tức giận không, cô sợ Lục Tiệp đem đứa trẻ thành học sinh của mình mà mắng, vội vàng nói: “Không có việc gì là tốt rồi, lên xen đi, ở đây gió lớn lắm.”

Trêи đường trở về, trong xe im lặng. Lê ɖu͙ƈ tới gần cô, nhỏ giọng hỏi: “Dì, có phải dì vẫn còn tức giận không?”

Hạ Giai Ngôn ôm nó, nhẹ nhàng nói: “Nếu như con nghe lời dì, về sau cũng không được nói dối nữa, dì cũng sẽ không giận con.”

Lê ɖu͙ƈ gật đầu, Hạ Giai Ngôn đưa ngón tay ra trước mặt nó: “Móc tay hứa nhé.”

Lục Tiệp nhìn một lớn một nhỏ ngồi đằng sau, khoé môi không tự giác nhếch lên. Hạ Giai Ngôn vẫn rất thích trẻ con, qua nhiều năm như vậy, cô không thay đổi chút nào.

Ô tô chạy tới cửa chung cư, Hạ Giai Ngôn liền nói với Lục Tiệp: “Dừng xe ở đây được rồi, không cần đi vào đâu.”

“Đến lúc nó muốn em bế, không phải tôi vẫn phải quay lại à? Đưa hai người tới cầu thang an toàn hơn.” Lục Tiệp nói.

Hạ Giai Ngôn trầm mặc, Lê ɖu͙ƈ ngẩng mặt lên hỏi cô: “Dì ơi, ở nhà dì có chú nào không?”

“Không có.” Hạ Giai Ngôn trả lời.

Lê ɖu͙ƈ nói: “Ở nhà dì Phỉ Phỉ có một chú, chú ấy có thể giúp con tắm rửa, nhà dì không có chú, vậy ai tắm cho con?”

Hạ Giai Ngôn đương nhiên nói: “Dì giúp con tắm rửa được rồi.”

Lê ɖu͙ƈ lớn tiếng nói: “Không được! Dì là phụ nữ!”

Cô thử thuyết phục Lê ɖu͙ƈ: “Bảo mẫu trong nhà con chẳng phải cũng là phụ nữ đó sao? Tạm thời con cứ coi dì thành bảo mẫu của con đi, một buổi tối thôi được không?”

Đứa bé này rất cố chấp, nó nỏi: “Không được! Con với dì không quen, không được tắm rửa giúp con!”

Ngay lúc hai người vẫn đang tranh luận, Lục Tiệp đã dừng ô tô dưới căn hộ. Anh tắt máy, quay đầu nói với Hạ Giai Ngôn: “Đã đến rồi, tôi lên tắm cho nó xong rồi về.”

Sau khi xuống xe Hạ Giai Ngôn muốn dắt tay Lê ɖu͙ƈ, nó không chịu, chạy ngược lại chỗ Lục Tiệp muốn ôm.

Lục Tiệp ôm Lê ɖu͙ƈ lên, Hạ Giai Ngôn đi sau lưng hai người họ. Lê ɖu͙ƈ ôm cổ anh, nhìn rất vui vẻ. Cô thật không hiểu, Lục Tiệp đến cười cũng không có, làm thế nào mà đứa nhỏ này lại tự động dính lấy anh như thế.

Khi vào đến cửa, Lê ɖu͙ƈ không chịu buông tay. Nó quấn lấy Lục Tiệp, nói: “Chú không thể đi.”

“Chú không đi.” Lục Tiệp cam đoan với nó.

Hạ Giai Ngôn mở đèn, sau đó nói với Lục Tiệp: “Chỉ có một phòng tắm, ở trong phòng tôi. Anh dẫn nó vào trước đi, tôi sang hàng xóm mượn đèn sưởi rồi về.”

Hai người đều không có king nghiệm tắm cho trẻ con, cũng không biết giày vò mất bao lâu. Hạ Giai Ngôn nghĩ đi mượn đèn sưởi, cho dù tắm rửa lâu cũng không lo lắng Lê ɖu͙ƈ bị cảm lạnh. Lúc cô mang đèn sưởi vào phòng tắm, Lê ɖu͙ƈ ngồi trêи ghế nhỏ, Lục Tiệp đang cởi giày cho nó. Đứa trẻ kia đang nói chuyện với Lục Tiệp, lúc đầu cô nghe được, nhưng về sau phát hiện nó nói tiếng anh rất chuẩn, không khỏi quay đầu nhìn hai người một cách kì quái.

Lục Tiếp nhận ra ánh mắt của cô, liền hỏi: “Dạy song ngữ ở nhà trẻ bây giờ không tệ, đứa nhỏ này phát âm rất chuẩn.”

Hạ Giai Ngôn thuận miệng ‘ừ’ một tiếng. sau khi mở đèn sưởi ra, cô quay lại phòng khách, lấy một bộ quần áo trong cặp Lê ɖu͙ƈ.

Lúc mang quần áo với khăn tắm vào trong phòng ngủ, cô chỉ thấy tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra. Cô chỉ có ý định nhìn qua khe cửa xem tình huống bên trong như thế nào, để tránh Lê ɖu͙ƈ coi mình là người ngoài. Chỉ là, cô nhìn thấy tay Lục Tiệp đầy bọt tắm, mà ống tay áo sắp tuột xuống, lại nhịn không được đẩy cửa đi vào.

Tay áo đã ướt một ít, Lục Tiệp không quan tâm, nhưng khi Hạ Giai Ngôn bảo anh đưa tay, anh vẫn thuận tay đưa ra, để cho cô xắn tay áo hộ mình.

Cả người Lê ɖu͙ƈ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nhìn thấy Hạ Giai Ngôn đi vào, liền đỏ mặt nói: “Dì xấu hổ.”

Hạ Giai Ngôn nói: “Dì còn không xấu hổ, con là đàn ông ngại cái gì?”

Lục Tiệp buồn cười, nói với Lê ɖu͙ƈ: “Xấu hổ thì quay sang chỗ khác, lớn như vậy không cần xấu hổ.”

Với sự giúp đỡ của Hạ Giai Ngôn, Lê ɖu͙ƈ tắm rửa xong rất nhanh.

Vừa rồi gặp sự việc kia, Hạ Giai Ngôn đã quên mua một ít bánh mỳ với bánh ngọt ở cửa hang. Cô hỏi Lê ɖu͙ƈ: “Bình thường bảo mẫu hay chuẩn bì đồ sáng gì cho con?”

Lê ɖu͙ƈ thành thật trả lời: “Cháo với bánh bao, sữa bò với bánh mì nướng hoặc sữa đậu nành với bánh sandwiches.”

Hạ Giai Ngôn định nấu một nồi cháo trước, sáng mai dậy hâm nóng lại là có thể ăn. Cô lại để cho Lục Tiệp dỗ Lê ɖu͙ƈ ngủ, sau đó bận rộn trong phòng bếp.

Lê ɖu͙ƈ bị ôm lên giường của Hạ Giai Ngôn, chăn bông vừa mềm vừa rộng, lăn hai vòng ở phía trêи rồi chui vào trong chăn.

Lục Tiệp quay người chỉnh chăn cho nó, kéo cái ghế ngồi bên cạnh đầu giường, nói: “Nhắm mắt lại.”

“Sau khi con ngủ, chú sẽ về ầ?” Lê ɖu͙ƈ hỏi.

“Ừ.” Lục Tiệp không lừa nó: “Sáng mai dậy phải nghe lời dì, biết không?”

Lê ɖu͙ƈ dùng sức gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.

Đợi cháo sôi, Hạ Giai Ngôn vặn lửa nhỏ rồi quay về phòng ngủ xem Lê ɖu͙ƈ ngủ chưa. Khi cô đi tới cửa, cô nhìn thấy Lục Tiệp ngồi trêи ghế, tay anh đang vỗ lừng Lê ɖu͙ƈ, vô cùng dịu dàng. Có lẽ Lê ɖu͙ƈ ngủ rồi, nó nghiêng người, cơ thể nhỏ co lại thành một hình tròn, bộ dạng bình yên làm cho người ta yêu thương.

Nghe thấy bước chân của cô, Lục Tiệp lập tức đứng dậy, sau đó mới nhìn về phía cửa. Anh không nói gì, chỉ là đặt cánh tay Lê ɖu͙ƈ ở bên ngoài vào trong chăn, sau đó đứng lên, cẩn thận từng chút để ghế về chỗ cũ. Anh nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ, đứng cạnh cửa nói với Hạ Giai Ngôn: “Tôi đi trước, đừng đánh thức đứa bé.”

Hạ Giai Ngôn vô thức gật đầu. Mặc dù cô nghiêng người để cho Lục Tiệp đi ra ngoài, nhưng ánh mắt vẫn khoá chặt vào gương mặt đó. Tiếng giày đi trêи sàn nhà càng ngày càng bé, cô đột nhiên quay người, vội vã gọi Lục Tiệp một tiếng.

Nghe vậy, Lục Tiệp dừng bước, sau đó quay người lại.

Hai người bọn họ chỉ cách nhau vái bước, Hạ Giai Ngôn khong nhìn rõ mặt anh, chỉ là rũ mắt xuống hỏi: “Anh hối hận rồi?”

Lưng Lục Tiệp cứng đờ, hai tay để hai bên không khỏi nắm chặt, trêи mu bàn tay hiện lên từng đường gân xanh.

Đèn hành lang rất tối, bóng dáng mơ hồ hiện lên trêи tường, vẫn không di chuyển. Hạ Giai Ngôn nhắm mắt lại, âm thanh run rẩy nói: “Nếu anh không làm mất đứa bé của em, như vậy con của chúng ta khẳng định cũng đáng yêu như ɖu͙ƈ ɖu͙ƈ vậy…”

*Chương sau Lục Tiệp nhớ lại chuyện cũ của hai người. *
Bình Luận (0)
Comment